Đã Nam Vô Tâm muốn thả nàng đi, Veres đương nhiên có ngu mới ở lại, nàng dường như sợ hắn đổi ý liền nhanh như chớp từ cạnh người đối phương trong thoáng chốc đã cách xa hắn một đoạn, còn không quên dùng huyết xích của mình phi ra cuốn theo Florence lão già chuẩn bị chạy trốn.
Nam Vô Tâm thấy cảnh này cũng không biết phải làm sao, hắn hiện giờ không thể gây tổn thương cho nàng ta được, vì thế nên chẳng thể dùng phương pháp mạnh đối với Veres, chỉ đứng đó trơ mắt nhìn người nữ nhân với bóng hình đỏ rực mang theo con tin dần trốn thoát.
Veres đi được một đoạn dường như vẫn còn chưa tin vào hôm nay những gì xảy ra, nàng đột nhiên dừng bước, do dự một hồi cuối cùng ngoái lại ra sau nhìn vào người thiếu niên vẫn còn đứng đó kia, bên trong ánh mắt ẩn chứa mấy phần phức tạp.
Nam Vô Tâm thấy vậy liền trừng mắt đối với nàng ta, đồng thời một bàn tay dơ lên, cố tình tái hiện lại đánh mông động tác với không khí như muốn đe dọa Veres.
Veres nhìn được động tác của hắn, nội tâm không kìm được mà nhớ lại khoảnh khắc vừa nãy của hai người, trong lòng lại không hiểu sao ẩn chứa chờ mong đối với câu nói khi nãy của Nam Vô Tâm, nói rằng sau này hắn lại đến Hội Ám Hoàng đích thân gặp nàng!
Cuối cùng, Veres dứt khoát quay người, hóa thành một tầng huyết vụ đỏ rực rồi cứ như thế bay mất hút trong không khí, chỉ để lại một người thiếu niên Nam Vô Tâm đứng lẻ loi một mình.
Không còn việc gì ở đây nữa, Nam Vô Tâm mang theo tâm trạng chẳng hề vui vẻ gì mà trở về Chấp hành quan tổng bộ, mặc dù không giữ lại được Florence nhưng dù sao thì vẫn còn bắt được Florentino, đối với Nam Vô Tâm thì đã đủ, chỉ cần đợi ba ngày nữa hành quyết thằng này rồi giúp Lưu Thanh tiểu thư báo thù là hắn sẽ có thể hoàn thành thêm một nhiệm vụ phụ tuyến nữa.
Đang định rời đi, đột nhiên Nam Vô Tâm lại phát hiện dưới đất rơi ở đó một vật gì đó, cúi xuống nhìn, hắn hơi kinh ngạc lẩm bẩm: "Một chiếc kính?"
Nhặt chiếc kính lên, Nam Vô Tâm phát hiện đây hoàn toàn là một chiếc kính bình thường, không có điều gì siêu phàm ở trên chiếc kính này.
Nam Vô Tâm vẫn còn nhớ nữ sát thủ Veres có đeo một chiếc kính như thế này, có lẽ cái này chính là của nàng ta.
Nhớ lại thời khắc trước đó hắn cùng Veres làm chuyện kia, có lẽ do bất cẩn mà Veres đã làm rơi chiếc kính này xuống, lúc rời đi do quá vội vàng nên quên mất mà không nhặt lên.
Nam Vô Tâm đang định thả lại nó xuống, nếu nàng ta có quay lại tìm thì tự thấy mà nhặt lên, nhưng lại nghĩ đến bản thân vừa rồi thua thiệt một vố, hắn liền âm thầm cất chiếc kính vào bên trong nhẫn trữ vật của mình.
!
Một bên khác, Veres lúc này đang phi thân trên không trung với tốc độ cực nhanh, đột nhiên nàng nhớ lại hành động nâng cằm của Nam Vô Tâm đối với mình, bất tri bất giác hai má của Veres lại nóng lên.
"Hừ, dù sao thì tên xấu xa đó cũng chỉ là một thiếu niên trẻ tuổi, mà ta lại vô cùng xinh đẹp như thế này, không bị hấp dẫn mới là lạ đây!" Veres lúc này đã chạy thoát nên tâm tình cũng trở nên thả lỏng hơn rất nhiều.
Dẫn tới là đầu óc cũng trở nên bay bổng hơn rất nhiều, nội tâm bắt đầu suy nghĩ linh tinh, trong mắt nàng thì dù Nam Vô Tâm có mạnh mẽ và xuất xắc bao nhiêu thì hắn cũng chỉ là một thiếu niên ở độ tuổi mới lớn, khó tránh khỏi đối với nữ nhân có nhiều chút ham mê.
Mà Veres lại rất tự tin đối với nhan sắc, dung mạo cũng như là thân hình của mình, hiện tại suy xét lại những gì xảy ra giữa Nam Vô Tâm và nàng khi nãy, Veres trong lòng không tự chủ mà dấy lên những suy đoán.
"Tên xấu xa ngươi lợi hại thì như thế nào, còn chẳng phải là bị ta cho quyến rũ hay sao, đúng là đáng đời.
"
Veres hồi tưởng lại Nam Vô Tâm khi nãy vô lễ với cái mông của mình, trong lòng tức giận không thôi, nhưng kì lạ chính là nghĩ đến nó, Veres lại cảm thấy bản thân mình dường như lại nhớ cái cảm giác kia rồi, nội tâm bất tri bất giác mà nghĩ đến khuôn mặt xấu xa kia của Nam Vô Tâm càng nhiều.
"Hình như có gì đó thiếu thiếu! " Veres đang mải mê suy nghĩ, cuối cùng thì nhận ra trên khuôn mặt của mình có gì đó không đúng lắm, hốc mắt đột nhiên hơi trống trống, hai bên thành tai nhẹ hơn trước, cảm giác như thiếu một thứ gì đó gác lên.
"Ôi không, kính của ta đâu rồi?" Cuối cùng thì nàng cũng nhận ra là bản thân mình thiếu thứ gì, liền vội hốt hoảng kiểm tra hành lý của bản thân một lượt, nhưng lại không hề phát hiện có bất kì chiếc kính gọng đen nào được cất giấu, cuối cùng đưa ra một kết luận, nàng đã bị mất chiếc kính đó!
Vì sao Veres lại phản ứng như vậy khi mất đi chiếc kính không hề có gì siêu phàm, chỉ là một chiếc kính hết sức bình thường mà thôi, điều này thì phải nói đến trong quá khứ mơ hồ của Veres về một người mà nàng không thể nhớ được là ai.
Người đó mang cho nàng một cảm giác hết sức thân thuộc, một cảm giác vô cùng ấm áp, dường như Veres và người đó đã từng có một quãng thời gian vô cùng gần gũi với nhau, và cũng chính người đó là người đã đưa tặng cho nàng chiếc kính này.
Vì thế mà Veres vô cùng trân quý chiếc kính này, nàng luôn cất giữ bảo quản nó cẩn thận và luôn luôn nang nó trên người để nhớ đến hình bóng mờ nhạt kia trong ký ức mơ hồ của mình.
Hiện giờ mất đi chiếc kính chỉ là phàm vật nhưng lại mang ý nghĩa vô cùng lớn, Veres trong nội tâm vô cùng đau xót, liền vội cấp tốc quay trở lại vị trí cũ để tìm chiếc kính, nhưng khi đến đó, cả người lẫn kính đều đã không còn ở đó, Nam Vô Tâm từ lâu đã bỏ túi chiếc kính rồi trở về Chấp hành quan công hội tổng bộ.
Veres lúc này chỉ có thể mang theo tâm trạng thẫn thờ lẫn nữa lủi thùi quay trở về.
!
Tổng bộ chấp hành quan lúc này, mọi người đều đang thu dọn tàn cuộc trong lần đột kích vừa rồi của Hội Ám Hoàng, tòa lâu đài gần như đã bị phá nát, muốn xây dựng lại thì nhanh nhất cũng mất thời gian nhiều tháng.
Nhưng đây không phải điều nghiêm trọng gì, vì họ đều biết nhà bị sập có thể xây lại nhưng nếu người chết thì không thể sống lại.
Astrid giao cho cấp dưới của mình kiểm tra lại toàn bộ một lượt, không phát hiện ai bi thương tích hay mất mạng thì nàng mới yên tâm mà thở ra một hơi, nhưng làm nàng và toàn thể mọi người đau đầu lo lắng ở đây đó chính là, Nam Vô Tâm hiện giờ đang không thấy đâu, hoàn toàn mất dạng ở nơi này.
Ba người lo lắng nhất ở đây đương nhiên là ba nữ nhân xinh đẹp Astrid, Hoa Tư Vũ cùng với Mạn Thiên, cả ba nữ nhân tâm trạng đều không mấy yên ổn, ánh mắt ẩn chứa lo lắng đối với người thiếu niên.
"Sư phụ, tiểu Tâm hắn không phải là cũng bị tên sát thủ kia bắt đi chứ?" Hoa Tư Vũ cuối cùng ngước lên hỏi Astrid, nàng khi nãy chỉ mơ hồ thấy Nam Vô Tâm đưa mình đến vị trí an toàn rồi biến mất, hoàn toàn không biết được đối phương đi đâu, cho nên hiện tại nàng vô cùng lo lắng.
Sợ người yêu của mình bị sát thủ tóc đỏ kia bắt đi, đưa về Hội Ám Hoàng gì đó, mặc dù chỉ là nghe đồn nhưng Hoa Tư Vũ biết được Hội Ám Hoàng đó là một tổ chức vô cùng nguy hiểm, nếu tiểu Tâm của nàng bị đưa trở về đó nói không chừng!
"Ngươi chỉ giỏi nghĩ linh tinh, Nam Vô Tâm gia chủ của ta là bản lĩnh gì, hắn làm sao có thể bị tên sát thủ đó bắt, hắn không giết đối phương thì thôi chứ!" Đứng bên cạnh hai người là Mạn Thiên nghe vậy cũng không nhịn được nà cất lời nói, nữ nhân tên Hoa Tư Vũ này nói Nam Vô Tâm bị bắt đi khiến nàng không vui một chút nào, nhưng kì thực khuôn mặt của nàng đang bán đứng nội tâm đang lo lắng hốt hoảng của bản thân.
Astrid đương nhiên nhận ra điều đó, Mạn Thiên có thể không nhận ra nàng nhưng nàng sao có thể không nhớ ra chính người nữ nhân tóc đỏ này nhiều hôm trước ở trong Bách Hoa gia tộc chèn ép nàng.
"Được rồi, hai người các ngươi không cần ở đây đoán già đoán non, Nam Vô Tâm chắc chắn sẽ không có mệnh hệ gì đâu, ta tin tưởng vào bản lĩnh của hắn!" Astrid tỏ ra bản thân là người có tiếng nói nhất ở đây, tâm lý ăn thua của nữ nhân khiến cho nàng đương nhiên không muốn thua kém Mạn Thiên, còn về Hoa Tư Vũ, đây là đồ đệ của bản thân mình, không có cửa.
Mạn Thiên đột nhiên ngửi được mùi không hề thích hợp, nàng liếc nhìn Astrid mở miệng dò hỏi: "Trưởng quan đại nhân không biết từ lúc nào mà trở nên quan tâm tin tưởng cho tiểu Tâm nhà ta vậy?"
Astrid khẽ liếc Mạn Thiên, dù là ở đâu và với thân phận nào thì người nữ nhân này luôn không có ý tốt với mình, quả là một nữ nhân tính khí xấu vô cùng, nàng càng không thể để Hoa Tư Vũ trở về nhà cùng với nữ nhân tóc đỏ này mà không có mình đi theo, nếu không thì đồ đệ của mình bị người ta bắt nạt đến mức nào còn không hay.
"Gia chủ Bách Hoa hiện tại vẫn là thành phần trong vụ án lần này, sự việc chưa kết thúc cho nên ta cũng có trách nhiệm đảm bảo an toàn cho cậu ta!"
Astrid vừa mỉm cười tự tin vừa nói, nàng còn vô cùng tự tin với trí thông minh của mình đây, để đối phó với một nữ nhân ở độ tuổi mới nhú như Mạn Thiên còn không phải dễ dàng hay sao.
"Mà Mạn Thiên tiểu thư không biết vì sao lại nói là gia chủ nhà ta, Nam Vô Tâm nhà ta, không biết cô và cậu ấy đã có giấy đăng ký hay thứ gì đính ước để chứng minh quan hệ?" Truy cùng diệt tận, Astrid ánh mắt liền trở nên vô cùng sắc lẻm và nhìn lấy Mạn Thiên.
"Giấy đăng ký, còn cần thứ này nữa sao?" Mạn Thiên bị hỏi như vậy trong thoáng chốc trở nên lúng túng, chính xác nàng và Nam Vô Tâm quan hệ đã thân mật vô gian chỉ thiếu duy nhất một bước kia, nhưng hai người vẫn chưa có đăng ký hay đính ước để gì cả, câu hỏi này của Astrid liền làm nàng rơi vào trầm tư.
"Đương nhiên là cần rồi, ở nơi khác ta không biết, nhưng tại bên trong Vương Quốc Romain này, hai người nam nữ muốn trở thành vợ chồng hợp pháp thì phải đến ủy ban thành để đăng kí, nếu tiểu thư muốn có thể đến chỗ của ta cũng được, bản quan sẽ ký giấy cho cô!" Nụ cười trên khuôn mặt của Astrid ngày càng đậm, nàng vô cùng thích cảm giác để cho Mạn Thiên nữ nhân này ăn thua thiệt.
Mạn Thiên mím chặt môi không vui, nàng có thể cảm nhận được vài phần mỉa mai chọc tức bên trong ánh mắt kia của Astrid, liền chỉ tay sang Hoa Tư Vũ đang buồn thiu bên cạnh, dò hỏi: "Vậy cô ta thì sao, có đăng ký hay vật gì đính ước với tiểu Tâm sao?"
Astrid nghe vậy liền khựng lại một nhịp, đại não xoay chuyển, lúc sau nụ cười liền tươi trở lại, nhẹ nhàng uyển chuyển nói: "Đương nhiên là có, thấy bộ giáp trên người tiểu Vũ không, đó chính là do Nam Vô Tâm cậu ấy tặng cho đồ đệ nhà ta làm vật đính ước, không biết Mạn Thiên tiểu thư có không?"
Hoa Tư Vũ không biết là, bản thân mình vừa bị sư phụ kéo vào cuộc tranh đấu ngập mùi thuốc súng này của hai người!