"Chó má Hội Ám Hoàng, vậy mà giám mưu đồ sát hại tiểu Tâm của ta, sớm có ngày ta diệt các ngươi toàn chi!" Hoa Tư Vũ nghe xong Nam Vô Tâm giảng giải liền giận dữ hung hăng mắng mỏ Hội Ám Hoàng, lại đâu biết rằng ở một bên Nam Vô Tâm đang thở phào một hơi.
Mạn Thiên cũng tức giận không kém, nàng chỉ hận hiện tại bản thân mình vẫn còn quá yếu, không thể giúp Nam Vô Tâm tiêu diệt cường địch, càng không thể kề vai chiến đấu bên cạnh hắn, giống như khi nãy, khi đại chiến nổ ra nàng chỉ biết đứng ở một bên nhận sự bảo hộ của cha mình, dùng ánh mắt lo lắng nhìn đến mà không thể tiến lên chiến đấu bảo vệ người mình yêu thương.
Trước đây Mạn Thiên vì sức mạnh của mình mà kiêu ngạo, vì bản thân được ca tụng bản thân là thiên tài, hội trường cao quý trong học viện Ma Pháp mà vui sướng, nhưng hiện tại nàng hoàn toàn không còn cảm xúc đó, nàng chỉ cảm thấy mình thật so với Nam Vô Tâm thì chẳng đang gì thiên tài, vẫn còn quá yếu đuối để có thể đứng ngang hàng với hắn.
Ánh mắt của Mạn Thiên chợt ảm đạm đi mấy phần, nàng chưa bao giờ khao khát sức mạnh như hiện tại!
Astrid đứng bên cạnh cũng đang định nói gì đó với Nam Vô Tâm thì đột nhiên một thân ảnh nhanh vô cùng vọt đến bên cạnh mấy người, không đoái hoài gì đến ba người nữ nhân xinh đẹp như hoa ở đây, ánh mắt chăm chú vào một mình Nam Vô Tâm, bên trong có thể thấy được hừng hực chiến khí.
"Thiếu niên, ta nhìn ngươi trên người mang sức mạnh không tầm thường, đánh một trận với ta như thế nào?" Người đến là một lão già với thân hình hơi lùn, so với Nam Vô Tâm hay ba người Astrid và Mạn Thiên thì quả thực như cha với con.
Nhận ra người trước mặt là ai, nhưng Nam Vô Tâm vẫn phải mỉm cười lễ độ nói: "Cảm tạ khích lệ, xin hỏi tiền bối là?"
Lão già nghe vậy vuốt chùm râu trên mép, ra vẻ tự đắc nói: "Khà khà, nói cho ngươi biết, ta chính là tộc trường của Huyết phủ tộc, Ormarr!"
Nam Vô Tâm tỏ ra kinh ngạc nói: "Phải chăng tiền bối chính là cuồng chiến sĩ Ormarr, người được mệnh danh là tộc trưởng vĩ đại, trải qua không biết bao nhiêu trận chiến nguy hiểm để bảo vệ bộ tộc và tộc nhân của mình?"
Nghe Nam Vô Tâm thổi một lượt như vậy, nét mặt già nua của lão già Ormarr hiện lên một vòng lâng lâng, khóe miệng không tự chủ được mà giương lên, một lúc sau mới ho khan trở lại, ra vẻ nghiêm chỉnh nói: "Khụ, không đến nỗi như vậy, đều là ta phải làm, Huyết phủ tộc trước nay luôn đứng bên bờ thiếu hụt lương thực tài nguyên, nếu ta không làm thế thì có lẽ bộ tộc đã không còn! "
Nói đến đây, Ormarr khuôn mặt lại hiện lên vẻ tán dương nhìn Nam Vô Tâm nói: "Nói đến vĩ đại, có lẽ phải là thiếu niên như cậu mới đúng, chiến tích của cậu ta đã nghe qua không ít, chỉ một sự kiện trong đó đã đều đủ để nổi danh đại lục rồi!"
"Ha ha, tiền bối quá lời, vẫn là tộc trưởng đại nhân anh dũng bất phàm!" Nam Vô Tâm khiêm tốn đáp.
"Ha ha.
.
!"
Astrid cùng hai cô gái bên cạnh nhìn thấy cảnh này lắc đầu ngán ngẩm, ngươi khen ta một câu, ta thổi lại một câu, rốt cuộc đều chính là tự khen bản thân mình.
Ormarr cuối cùng cũng tỉnh táo trở lại, hắn chưa quên bản thân mình muốn làm gì, vỗ vai Nam Vô Tâm bộp bộp mấy phát, giọng ồm ồm nói: "Được rồi không cần nói thêm gì nữa, thế nên rốt cuộc là ngươi có đánh một trận với ta hay không đây, lão già ta lâu lắm rồi còn chưa được đánh một trận sảng khoái rồi!"
Nam Vô Tâm hài hước nhìn hắn, mẹ, muốn đánh nhau ngươi đi tìm Richter hay mấy cường giả lợi hại hơn là được rồi, tìm một tên mới Cao Thủ trung kì cảnh giới còn chưa đột phá Đại Cao Thủ như ta làm gì, có nói võ đức không?
Đang định từ chối, chợt hắn lại cảm giác được một ánh mắt lửa nóng nhìn vào mình, quay sang, phát hiện Richter hiệp sĩ tên này đang chăm chú nhìn vào mình, ánh mắt ẩn chứa mong đợi cũng như kì vọng.
Nam Vô Tâm trong lòng chợt nhảy, chẳng phải cơ hội là đây sao, cơ hội để thể hiện bản thân mình, khiến cho Richter cam nguyện trở thành người dưới chướng mình là đây sao, chỉ cần đánh một trận với lão già Ormarr này, thể hiện bản thân có bao nhiêu dũng mãnh, Richter còn không cam nguyện chịu phục hay sao?
Nhìn xuống thân hình béo lùn của Ormarr trước mặt, Nam Vô Tâm biết sức mạnh của lão già này là không thể coi thường, nhưng thế thì thế nào, Hayate Chiến Tướng trung kì cảnh giới mang sức mạnh của Long Hồn Tà Long hắn còn có thể đánh bại, vậy lão già này hắn sợ cái gì?
Nói là vậy, nhưng biết địch biết ta trăm trận trăm thắng, con ngươi của Nam Vô Tâm chợt lóe lên tử sắc!
|| Vũ Trụ Chi Nhãn ||
-Tính danh: Ormarr
-Giới tính: Nam
-Chủng tộc: Nhân tộc
-Huyết mạch: Huyết phủ bộ lạc
-Thể chất: Man Huyết Chiến Thể
-Cảnh giới: Chiến Tướng hậu kì
Xem xong hàng thông tin này, Nam Vô Tâm hít vào một hơi, biết ngay mà, lão già này làm sao có chuyện đơn giản như thế, cảnh giới đã đạt đến Chiến Tướng hậu kì cảnh giới, đương nhiên là không so với Hayate yếu, nhưng Nam Vô Tâm vẫn không có một chút e ngại.
Còn Man Huyết Chiến Thể, chưa hôm nay lĩnh giáo là được rồi.
Bộp.
.
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Nam Vô Tâm vỗ vai của Ormarr cái bộp, gật đầu cười nói: "Đã tộc trưởng tiền bối có nhã hứng, vậy bản công tử đây cũng không để cho ngài thất vọng rồi, một trận chiến này ta đáp ứng!"
Nghe thế, toàn trường lần nữa hít vào một ngụm khí lạnh, hôm nay quá nhiều sự việc ma huyễn diễn ra trước mắt họ, ai nào có thể tin được một cường giả mạnh mẽ nổi danh như Ormarr lại đi khiêu chiến một thiếu niên trẻ như Nam Vô Tâm, mặc dù hắn là thiên tài có thể vượt cấp chiến đấu nhưng không đến nỗi từ Cao Thủ vượt cấp đánh Chiến Tướng cảnh giới chứ?
Cho nên ít ai ở đây tin tưởng Nam Vô Tâm sẽ chấp nhận lời khiêu chiến này của Ormarr.
Thế nên Nam Vô Tâm hiện tài sảng khoái đáp ứng lại làm cho đám người ở đây không thể ngờ được, thầm nghĩ tên này là bị điên sao, có người lại cho rằng hắn quá tự đại, ỷ vào bản thân là thiên tài và có thể vượt cấp chiến đấu là nghĩ mình lợi hại.
Đối với những thứ này, Nam Vô Tâm toàn bộ đều bỏ ngoài tai, thực lực chân chính sẽ chứng minh tất cả.
Đứng bên cạnh hắn ba người nữ nhân cũng không có dị nghị gì, Mạn Thiên cùng Hoa Tư Vũ thì đều đã hiểu quá rõ bản lĩnh của Nam Vô Tâm, hai nàng đều biết đến những chiến tích của hắn cho nên hiểu được chỉ một lão già Ormarr này không đủ để hắn phải nao núng.
Còn Astrid, nàng cũng không tham dự vào, Astrid hiểu đây chỉ là một trận chiến giao hữu, cả hai đều biết điểm dừng cho nên sẽ không có thương vong, nàng không lo lắng Nam Vô Tâm có mệnh hệ gì.
Tuy nhiên, nhìn lâu đài của tổng bộ chấp hành quan, khắp nơi đều là vết tích của trận chiến khi nãy, Astrid đột nhiên đổi giọng nói ra: "Khụ, Ormarr tiền bối cùng gia chủ hai người đánh nhau có thể, nhưng xin hãy chọn địa điểm thích hợp hơn, nơi đây có vẻ không được hay cho lắm!"
Hai người Nam Vô Tâm cùng Ormarr nghe vậy cũng gật đầu, họ cũng không hề có ý định đánh nhau ngay tại đây, nếu vậy không chừng dư chấn của cuộc chiến có thể san bằng luôn tòa lâu đài to lớn.
Lúc này Richter là người đứng ra, hắn tiến lên trước hai người, không dài dòng mà nói: "Đi theo ta, ta sẽ bày một kết giới ngăn cách hai người với bên ngoài, đảm bảo có thể thoải mái chiến đấu không gây tổn hại đến bên ngoài!"
Ormarr gật đầu hô lớn một tiếng: "Huynh đệ tốt!"
Richter khịt mũi coi thường, ai là huynh đệ tốt với ngươi?
Nam Vô Tâm cười nhẹ nói: "Cảm tạ Richter tiền bối!"
Richter gật đầu, đồng thời cũng nhìn hắn bằng ánh mắt đầy thâm ý, hắn vô cùng mong đợi vào trận chiến này của Nam Vô Tâm.
Nam Vô Tâm thấy thế cũng biết bản thân mình lần này không thể làm cho hai người này thất vọng, phải thi triển ra toàn bộ sức mạnh của mình.
Đám người tiến đến một khu đất trống rộng rãi cách đó không xa, mặc dù Thành Tường Vi là khu dân cư đông đúc nhưng vẫn không thiếu những khu đất rộng rãi được bỏ trống như vậy, có thể nói quốc thổ của toàn bộ Vương Quốc Romain là cực kỳ rộng rãi, các thành bang trải dài nhưng phần lớn thì vẫn là các thảo nguyên bao la và những đồi núi cao lớn.
Đến xem náo nhiệt có không thiếu những người dân của thành Tường Vi, không những vậy nguồn thông tin lan tỏa còn rất nhanh, từ chấp hành quan công hội người này truyền tai người kia cho nên chẳng mấy chốc mà toàn bộ thành Tường Vi đã biết chuyện này, trong số người đến xem còn có không thiếu thành viên của gia tộc Bách Hoa, đến xem gia chủ của mình thể hiện uy phong.
Bình Minh Dung cũng góp mặt, nàng nhanh chóng nhập chung với đám người Mạn Thiên, không những vậy còn phát hiện mới gặp không lâu Hoa Tư Vũ, chính nữ nhân này chính là người lần đó trở về từ khe nứt Hỗn Mang cùng với Nam Vô Tâm.
Đến đây quan chiến còn có Mạn Ân cha của Mạn Thiên, hắn cũng hiếu kỳ xem rốt cuộc thằng con rể này bản lĩnh lớn đến mức nào mà để con gái của hắn chết mê chết mệt như vậy.
Người quen cũ của Nam Vô Tâm, đồng học Larsen Đệ Tam cũng quan sát, chỉ là hắn không ngờ sau nhiều tháng không gặp, khoảng cách của hắn và người học đệ này lại đã cách xa như vậy.
Nhớ lần đầu khi hai người đụng chạm, đó chính là lúc trên phi thuyền trở học viên của học viện Carano đến Đảo Quang Vinh để thi đấu, hắn mời rượu và ngỏ ý với Mạn Thiên, nhưng lại bị Nam Vô Tâm ngăn trở.
Trở về hắn quyết tâm tu luyện để chứng minh bản thân mình mới là người xứng đáng với Mạn Thiên, nhưng hiện tại xem ra, khoảng cách của hắn và Nam Vô Tâm đã là quá lớn, hiện tại hắn đã đột phá đến Cao Thủ sơ kì cảnh giới, mặc dù kém Nam Vô Tâm không xa nhưng so về tuổi tác, so về sức mạnh và so về chiến tích thì lại kém xa một trời một vực.
Đối tượng tranh phong của hắn vẫn dừng lại ở mức các thiên tài cùng độ tuổi, còn đối tượng chiến đấu của Nam Vô Tâm thì lại chính là bậc cha chú của hắn, những cường giả đã thành danh ở đẳng cấp cao hơn.
"Thì ra khoảng cách giữa người với người lại có thể lớn đến như vậy sao?" Larsen Đệ Tam nở ra nụ cười tự giễu nói, hiện giờ hắn đã rốt cuộc buông bỏ, nhìn Mạn Thiên đứng bên Nam Vô Tâm, hắn dần dần đã không còn vương vấn trong lòng.
Đồng thời, cũng nhìn Nam Vô Tâm thuận mắt hơn rất nhiều, từ lâu hắn cũng đã không ưa Florentino thiếu gia, nay chứng kiến hắn bị Nam Vô Tâm đả bại toàn bộ như thế, trong lòng hả hê có thể nghĩ!