Liễu
Thanh Uyển dừng lại, ngón tay chỉ về đám nữ nhân sau lưng lộ ra vẻ thử
dò xét nói: "Tỷ tỷ nhớ muội muội, nhưng có nhớ họ? . . ."
"Vì sao ta không nhớ ra được họ?" Tần Mục Ca cũng không có đi nhìn đám nữ nhân này, mà mỉm cười nhìn Liễu Thanh Uyển, từ từ hỏi.
Liễu Thanh Uyển sững sờ, ngay sau đó cười nói: "Ta lo lắng tỷ tỷ rời đi đã
một năm rồi, lại lấy thân phận của Tần tiểu thư sinh sống một khoảng
thời gian, sợ là không nhớ rõ những người chúng ta rồi . . ."
Thân thể Tần Mục Ca nhẹ nhàng chỉ Mộ Dung Khinh Hàn hạ xuống một chút, lạnh
nhạt nói: "Nên nhớ cuối cùng sẽ nhớ, không nên nhớ gặp mặt cũng sẽ không nhớ. . . Ta mệt rồi. . ."
Mộ Dung Khinh Hàn lập tức giống như
đang nâng vật báu, dìu đỡ Tần Mục Ca đi vào trong phủ, cùng lúc dặn dò
một câu: "Nhanh đi chuẩn bị canh hạt sen ngân nhĩ vương phi thích uống
nhất."
Những lời này là nói với một nữ nhân khác bên cạnh Liễu
Thanh Uyển, với nàng ta thì trực tiếp một câu cũng không nói, trên mặt
hoàn toàn yên tĩnh, khóe mắt lại không ngừng nhìn Tần Mục Ca được Mộ
Dung Khinh Hàn ôm vào trong ngực, lúc này nghe thấy Mộ Dung Khinh Hàn
dặn dò, mới chậm rãi nói: "Dạ, Vương Gia."
Hiện tại nàng là người nắm trong tay quyền thực tế trong hậu viện vương phi, kể từ sau khi
Thanh Dương vương phi chết thì nàng là lớn nhất, Mộ Dung Khinh Hàn cũng
tin tưởng nàng nhất, nhưng mà sự thật trước mắt là, vương phi lại trở về rồi.
Tần Mục Ca mặc cho Mộ Dung Khinh Hàn đỡ đi thẳng vào viện
lớn nhất của vương phủ, đây là nơi Mộ Dung Khinh Hàn sinh hoạt thường
ngày, những nữ nhân khác phân bố ở một số viện phía sau.
Người
phía sau cùng nhau đi theo vào viện, Mộ Dung Khinh Hàn vừa nhìn giơ tay
lên: "Các ngươi lui xuống trước đi, vương phi cần nghỉ ngơi, chờ khoẻ
lại đến vấn an (thăm hỏi sức khoẻ)."
Lúc này đám nữ nhân mới rối
rít cúi người rời đi, chỉ có Triệu Hiểu Uyển và Liễu Thanh Uyển người
kia ở lại, và Hiên Viên Triệt còn có Lãnh Thanh Phong theo Mộ Dung Khinh Hàn vào nhà chính.
Mộ Dung Khinh Hàn muốn Tần Mục Ca lên giường
nghỉ ngơi, nhưng Tần Mục Ca từ chối, nàng chỉ nửa nằm ở trên sạp mỹ
nhân, nói chuyện với Mộ Dung Khinh Hàn và Hiên Viên Triệt.
"Bây
giờ trở về thì phải nghỉ ngơi thật tốt, dưỡng thân thể là điều thứ nhất . . ." Mộ Dung Khinh Hàn dịu dàng như nước, ngồi ở bên cạnh sạp mĩ nhân,
tay cầm tay Tần Mục Ca, tình cảm nồng nàn đầy trong mắt.
Tần Mục
Ca muốn rút ra, nhưng nghĩ đến vừa vào vương phủ mình chính là Lãnh
Thanh Nhược, cho nên cười nhạt: "Ta biết -- đoạn đường này đại tướng
quân và Lãnh công tử cực khổ, ít nói lời soi rõ, cũng kêu bọn họ sớm
chút nghỉ ngơi một tý cho thỏa đáng."
Mộ Dung Khinh Hàn đồng ý ngay, liền kêu người dẫn Hiên Viên Triệt và Lãnh Thanh Phong đi nghỉ ngơi.
Tần Mục Ca thấy Liễu Thanh Uyển và Triệu Hiểu Uyển không đi, cũng không định nói nhiều với các nàng, mà là nhắm mắt dưỡng thần.
"Vương Gia, viện tỷ tỷ đã quét sạch sẽ, đám nha hoàn ma ma vẫn là lúc trước,
lúc nào thì dời qua ở?" Liễu Thanh Uyển kín đáo cười yếu ớt nhìn lướt
qua Tần Mục Ca, hỏi Mộ Dung Khinh Hàn.
Mộ Dung Khinh Hàn ra hiệu
bọn nha hoàn cầm qua một cái áo mỏng, nhẹ nhàng đắp lên trên người Tần
Mục Ca, sau đó ghìm giọng trả lời: "Vương phi không trở về viện của
nàng, cứ ở cùng một chỗ với Bổn vương -- nơi nào nàng cũng không cần đi . . ."
"Chuyện này. . . Lúc những người khác tới phục vụ vương gia . . ."
"Đủ rồi, hiện tại Bổn vương trừ vương phi, ai cũng không cần, ngươi trở về
đi!" Mặt Mộ Dung Khinh Hàn lạnh lùng, rống lên một câu với Liễu Thanh
Uyển.
Có thể trước đó, Liễu Thanh Uyển chưa từng bị Mộ Dung Khinh Hàn mắng qua như vậy, cho nên vẻ mặt nàng sững sờ, ngay sau đó nước mắt lưng tròng, uất ức tột cùng đứng dậy dùng khăn gấm che miệng chạy ra
ngoài.
Triệu Hiểu Uyển thấy tình thế không đúng, ngay lúc đó cũng cáo từ rời đi.
"Liễu Thanh Uyển này là người yêu nhất của ngươi sao?" Tần Mục Ca mở mắt ra
nhìn Mộ Dung Khinh Hàn nhàn nhạt hỏi, "Rất rõ ràng là ghen tị nhỉ? Tối
nay ngươi nhanh đi an ủi tốt một chút . . ."
Gương mặt tuấn tú
của Mộ Dung Khinh Hàn tối sầm lại, giúp dịch áo mỏng cho nàng nói: "Tính tình ta luôn luôn tốt, cho nên bọn họ cũng bị làm hư rồi, ngươi trở
lại, toàn bộ thật tốt cho ta đi?"
"Ta? Chuyện như vậy ta mới sẽ
không trông coi, ta chỉ muốn tìm một chút đáp án, trừ việc đó ra, cái gì cũng không liên quan với ta."
Tần Mục Ca rất thẳng thắn nói rõ lập trường của mình.
Đôi mắt sâu của Mộ Dung Khinh Hàn chỉ nhìn nàng không nói lời nào.
"Không biết thế nào, ta có loại trực giác, những nữ nhân này cũng không thế
nào hoan nghênh ta trở lại. . ." Tần Mục Ca ngồi dậy, nói ra cảm giác
của mình với Mộ Dung Khinh Hàn -- cảm giác lần đầu tiên gặp gỡ những nữ
nhân này.
Vẻ mặt Mộ Dung Khinh Hàn dần dần nặng nề.
"Cho
nên ta cảm thấy chuyện của ta nhất định có liên quan với những nữ nhân
này, chuyện ta sống lại này ngươi biết, người biết rõ không nhiều lắm,
những thứ kẻ thù gì đó kia của ta chắc không có khả năng quá lớn, phần
mộ không có dấu hiệu bị động,*d&d#[email protected]^d vậy đã nói rõ là thi thể của ta trước khi chưa ra phủ đã bị động qua. Vương phủ canh
phòng nghiêm ngặt, người ngoài chắp cánh cũng khó đi vào, cho nên người
làm chuyện này nhất định là ở trong vương phủ."
"Bổn vương cũng
có cái suy đoán này, cho nên mới muốn cho ngươi đi vào cùng nhau hát ra, tìm ra người này." Giọng của Mộ Dung Khinh Hàn đã là toả ra rét lạnh,
ngón tay bởi vì nắm chặt mà nổi gân xanh.
Tần Mục Ca nhanh chóng
để ý những người mình thấy một lần, lạnh nhạt nói: "Ta cảm thấy ta mất
người nào nhận được lợi ích nhất, hiềm nghi của người nào sẽ có khả năng lớn nhất . . ."
Hai người đang nói, nha hoàn bưng chén ngọc đi vào nói: "Vương Gia, canh cho Vương phi đã chưng xong."
Mộ Dung Khinh Hàn nhận lấy, tự mình đút từng muỗng từng muỗng cho Tần Mục Ca.
Về vương phi trở lại, lời Vương Gia * yêu với trình độ cao, chuyện tự mình đút canh này nhanh chóng truyền khắp trên dưới vương phủ.
Hiên
Viên Triệt và Lãnh Thanh Phong tự động giảm cảm giác tồn tại, hoàn toàn
rất ít xuất hiện, chỉ là âm thầm làm một chút hành động.
Ngày hôm đó, Tần Mục Ca ngủ trưa tỉnh lại, Mộ Dung Khinh Hàn đang chờ, thấy nàng tỉnh lại, liền tiến lên đây mỉm cười nói: "Hoa sen trong vườn hoa đúng
lúc nở, họ mời chúng ta qua đó ngắm sen, ý của ngươi như thế nào?"
Tần Mục Ca suy nghĩ một chút, mấy ngày nay chỉ là bày ra thanh thế, hiện tại đi xem một chút cũng tốt.
Vì vậy sau khi nàng đứng dậy tỉ mỉ trang điểm, ra ngoài đi theo Mộ Dung Khinh Hàn cùng nhau từ từ đi tới vườn hoa.
Dọc theo đường đi Mộ Dung Khinh Hàn cũng kéo cánh tay Tần Mục Ca, mỗi lần
đi tới một chỗ luôn giống như kể chuyện xưa giảng thích quá khứ ngọt
ngào của hai người, hình như từng chỗ trong vương phủ này đều có kỷ niệm quý báu.
Tần Mục Ca nhìn Mộ Dung Khinh Hàn đắm chìm ở trong vui
sướng cũng không đành lòng cắt ngang hắn, chỉ bình tĩnh nghe, thỉnh
thoảng chen vào một hai lời.
"Nhược Nhi, ta sẽ từ từ loại đi
những nữ nhân này . . ." Mộ Dung Khinh Hàn chợt bật ra một câu như vậy,
"Lúc ngươi đang ở bên cạnh ta, ta tin chắc ngươi sẽ không rời khỏi ta,
bởi vì ta biết tình cảm của ngươi với ta, nhưng bây giờ ta lại không có ý nghĩ này, chỉ muốn để một mình ngươi ở lại bên cạnh ta, mọi người không thể thay thế ngươi . . ."
Tần Mục Ca không nói gì, nhưng trong lòng lại rất xúc động -- có người, vì sao luôn là sau khi mất đi mới biết quý trọng chứ?
-0di33xn0dafnl330fys0doon
Vừa vào vườn hoa, thì thấy mười mấy người đẹp đã chờ ở trên du thuyền hoa
lệ kia, trắc phi dẫn đầu -- người nắm quyền hậu viện vương phủ hiện tại
là Trương Mộ Vân, Liễu Thanh Uyển đứng chờ đón gió, giống như đang chuẩn bị chào đón.
Chỉ là ở Tần Mục Ca xem ra, thế nào cũng có cảm giác khiêu chiến.
"Vương Gia, vương phi . . ." Mọi người cúi người hành lễ chào đón Mộ Dung Khinh Hàn và Tần Mục Ca.
Mộ Dung Khinh Hàn cẩn thận dìu đỡ Tần Mục Ca lên thuyền đá, ngồi xong, mới nói với những người nữ nhân kia: "Tất cả ngồi đi . . ."
Trương Mộ Vân và Liễu Thanh Uyển còn có Triệu Hiểu Uyển theo thứ tự ngồi ở dưới tay Mộ Dung Khinh Hàn.
Thuyền từ từ tiến về phía trước.
Mộ Dung Khinh Hàn nhỏ giọng hỏi Tần Mục Ca: "Lạnh hay không, Nhược Nhi?"
Tần Mục Ca lắc đầu, ngay sau đó cười nhạt: "Phải chăng Vương Gia coi ta thành một búp bê sứ vừa đụng đã bể rồi hả?"
Trong mắt Mộ Dung Khinh Hàn đầy * nịch, chậm rãi trả lời: "Ta hận không
thờimoix ngày ôm ngươi, như vậy ngươi sẽ không có sơ xuất gì nữa rồi . . . Ngày không có ngươi thật sự giống như nhai sáp nến . . ."
Trương Mộ Vân và Thanh Uyển còn có các nữ nhân chung quanh, vẻ mặt khác nhau
-- sau khi Vương phi này chết không phải là họ phục vụ sao?
Thấy
ánh mắt Mộ Dung Khinh Hàn giống như mọc ở trên người Tần Mục Ca, mặc cho người khác đang giả bộ làm vẻ lộng lẫy cũng không ngó nhìn nhiều, các
nữ nhân có thể nói hết sức thất vọng, nhưng cũng không dám lộ ra nét mặt gì.
"Vương Gia, hiện tại thân thể vương phi tốt lên rồi, có muốn mở một bữa tiệc để ăn mừng một chút hay không?" Trương Mộ Vân rất khiêm tốn, đôi mắt nhìn Mộ Dung Khinh Hàn, khóe mắt lại nhìn Tần Mục Ca.
Mộ Dung Khinh Hàn không trả lời, mà nhìn Tần Mục Ca hỏi "Nhược Nhi, ngươi cảm thấy thế nào?"
Tần Mục Ca vẫn cười một tiếng: "Vương Gia làm chủ đi . . ."
Nàng giao quyền chủ động cho Mộ Dung Khinh Hàn, bởi vì nàng cảm thấy Trương
Mộ Vân hỏi câu này, cũng không phải đơn thuần muốn chào đón mình trở
lại, mà là muốn gián tiếp truyền đạt chút tin tức cho mình, bây giờ
vương phủ là nàng ta đang xử lý, hơn nữa rất được Mộ Dung Khinh Hàn coi
trọng.
"Vậy cũng tốt, ngươi đi chuẩn bị, trong một hai ngày chúng ta tổ chức một bữa tiệc trong vương phủ trước, chờ tinh thần vương phi
tốt hơn chút, Bổn vương nữa lại chuẩn bị tiệc lớn." Mộ Dung Khinh Hàn
không nhịn được muốn nhẹ nhàng sờ tay Tần Mục Ca, hình như chỉ có như
vậy, hắn mới cảm thấy an tâm và kiên định.
Liễu Thanh Uyển nhìn
Mộ Dung Khinh Hàn không coi ai ra gì thân mật với Tần Mục Ca, trong lòng giống như lật đổ bình ngũ vị (bình năm vị : chua, ngọt, cay, mặn,
đắng). Kể từ sau khi Vương phi chết, rốt cuộc suy nghĩ Vương Gia giống
như bị đả kích, ăn không biết ngon, bệnh nặng một trận, là mình dùng
tình cảm dịu dàng, dáng múa an ủi hắn, mới làm cho tinh thần hắn dần dần tốt lên, nhưng bây giờ đối phương vừa trở lại thì mình là cái gì cũng
không phải rồi!
Tần Mục Ca vẫn duy trì đắm đuối đưa tình, mãi cho đến ban đêm.
Lúc này Mộ Dung Khinh Hàn đang định đứng dậy, Liễu Thanh Uyển chợt ôm bụng
chao ôi khẽ gọi một tiếng, đáng thương nhìn Mộ Dung Khinh Hàn nói: "Bụng thiếp thân thật là đau . . ."
Tần Mục Ca cũng đứng dậy theo, chợt thân thuyền thoáng một cái, nàng lảo đảo một cái, tay lập tức đỡ trán, khẽ nhắm mắt.
Mộ Dung Khinh Hàn đang muốn hỏi ý Liễu Thanh Uyển gì đó, vừa thấy Tần Mục
Ca có tình huống, lập tức ôm lấy nàng gấp gáp hỏi "Nhược Nhi, ngươi làm
sao vậy, có phải là không thoải mái hay không? . . ."
"Có chút choáng váng đầu, không sao -- Vương Gia đi xem Liễu muội muội được rồi . . . Thiếp thân đi về trước . . ."
Tần Mục Ca vẫn chưa nói hết, Mộ Dung Khinh Hàn bèn quả quyết nói: "Ta sẽ
gọi y chính đến xem nàng ta, bây giờ thân thể ngươi quá yếu, ta đưa
ngươi trở về trước."
Nói xong, Mộ Dung Khinh Hàn lại dặn dò nói
với Trương Mộ Vân: "Ngươi tìm người chăm sóc nàng ta một chút -- đúng
rồi, nha hoàn bên cạnh Nhược Nhi trước kia ở nơi nào? Hiện tại tìm đến
phục vụ cho Bổn vương."
Trương Mộ Vân cúi đầu cúi người bày tỏ bằng lòng.
Tần Mục Ca do Mộ Dung Khinh Hàn đỡ vừa ra khỏi vườn hoa, bèn đến gần lỗ tai đối phương nhỏ giọng nói: "Hành động này của ta sẽ có người không quen
nhìn nhỉ? . . ."