Chuyên Tâm Độc Sủng, Mùa Xuân Của Hạ Đường Thê

"Ta là con cóc, ngươi là muội muộn của ta, cũng là đồng loại! Còn có, bất kể như thế nào, cũng không có nửa điểm quan hệ với ngươi, cho nên vẫn là trông nom tốt chính ngươi đi, Tần Vũ Phỉ -- thuận tiện nói một câu, d * đ * l * q * đ Tam điện hạ không phải là người tùy tiện, chất lượng như ngươi vậy không biết có lọt vào mắt xanh của hắn hay không đấy! Ngươi con cóc này còn muốn ăn đối phương, sợ rằng phần lớn cũng là nằm mơ!"

"Ngươi dám chửi ta? Còn thật sự không biết phân lượng của mình, cho là mình còn là tướng quân phu nhân chắc? !" Tần Vũ Phỉ không kềm chế được giận dữ, quát lớn mấy ma ma tiến đến gây phiền phức với Tần Mục Ca!

Phủ Cầm vừa nhìn tư thế này, lập tức ngăn trước mặt Tần Mục Ca.

Mấy ma ma kia mặc dù lớn tuổi, nhưng hành động vẫn nhanh nhẹn như xưa, bước lên mấy bước đã túm được tóc Phủ Cầm, Phủ Cầm vừa che chở búi tóc của mình, vừa đánh nhau với đối phương.

Hai ma ma khác xông tới Tần Mục Ca!

Tần Mục ca nhìn ác nô gan lớn hơn trời, cũng không khách khí, quay đầu lại nhặt lên cây chổi nghênh diện hai bên cùng lúc đánh cho hai ma ma kia mấy cái, đồng thời chân cũng không nhàn rỗi, bành bạch hai chân đạp lên trên bụng đối phương!

Mấy động tác này làm liền một mạch nước chảy mây trôi, Tần Mục Ca không chút suy nghĩ, hầu như là phản xạ có điều kiện, giống như mình trước đây có võ công.

Tần Vũ Phỉ vừa nhìn có chút ngây người, nàng mặc dù không biết võ công, nhưng mấy chiêu vừa rồi của Tần Mục Ca quá mức chuyên nghiệp, khiến cho nàng vì vậy mà sinh ra ảo giác -- mới vừa rồi là một hiệp nữ chứ không phải là Tần Mục Ca nhu nhược.

Tần Mục Ca cũng không cho nàng thời gian nghĩ ngợi, cầm bút lông lên trực tiếp ném lên mặt đối phương, đồng thời mắng: " Ngươi một nữ nhi của kế thất nhưng lại dám càn rỡ như thế, xem ra là được nuông chiều không có quy củ! Hiện tại ta cho ngươi biết, nếu ngươi vô lễ với ta, cẩn thật ta đánh ngươi răng rơi đầy đất!"

Tần Vũ Phỉ kinh ngạc muốn tránh né, Tần Mục Ca không biết làm sao tốc độ rất nhanh, cho nên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn của Tần Vũ Phỉ lập tức có thêm một mảng đen thui.

"Tần Mục Ca, ta sẽ không để yên cho ngươi!" Tần Vũ Phỉ không mặc kệ, lập tức lấy móng tay nhọn cào Tần Mục ca, bộ dáng kia rất giống nữ quỷ đòi mạng!

Tần Mục Ca nắm chặt bàn tay chờ đối phương đi tới, chỉ cần nàng đụng đến mình minh sẽ hung hăng cho nàng một quyền, đánh cho nàng bộ mặt nở hoa! Ai kêu nàng trong mắt không có người!

"Dừng tay! Chuyện gì xảy ra? !" Âm thanh Tần thị lang chợt vang lên trong sân, ngay sau đó ông và Tần phu nhân bước lên bậc thang đi vào nhà, đầy uy nghiêm nhìn Tần Vũ Phỉ và Tần Mục Ca một cái, ngay sau đó lạnh lùng liếc Tần Mục ca chất vấn, " Làm sao lại đối đãi với muội muội như vậy? Càng ngày càng không có quy củ! Bây giờ ngươi quay về nhất định phải tự kiểm điểm lại cho ta, nếu như la lối om sòm khắp nơi, lam truyền ra ngoài, đời này ngươi đừng nghĩ lập gia đình! Ngay cả người què cũng không cưới ngươi!"

"Phụ thân, nếu không phải nàng cố ý tới làm khó ta, ta cũng sẽ không làm như vậy!" Tần Mục Ca cố nhịn xuống lửa giận, hết sức tỉnh táo mà giải thích cho mình.

Gương mặt xinh đẹp của Tần Mục Ca lạnh lùng căng thẳng, chỉ cần thoáng suy xét cũng không khó nhìn thấy, là Tần Vũ Phỉ đến viện mình khiêu khích, nhưng hình như cha bỏ quên điều này. Mình la lối om sòm? Nếu không phải nàng ra tay, mình cũng không cần thiết chủ động đánh trả.

"Đủ rồi! Ngươi bôi nhọ trên mặt ta còn chưa đủ sao? !" Tần thị lang không nhịn được cắt đứt lời của Tần Mục Ca, sau khi nói xong, hình như cảm thấy có chút thiếu sót, ngay sau đó trì hoãn nói, vòng vó đổi đề tài, "Ngày mai hoàng cung sẽ có một yến hội, các ngươi đều hảo hảo chuẩn bị một chút!"

Nói xong, Tần thị lang lười phải nán lại một khắc, xoay người đi ra ngoài.

Tần phu nhân không nói gì chỉ là ý vị sâu xa nhìn Tần Mục Ca, giống như có thể một hớp đem nàng nuốt vào, sau khóe miệng nhếch lên nụ cười yếu ớt lạnh lẽo, nhẹ giọng nói: "Đồ cưới của ngươi cũng bị Đại tướng quân giữ lại sao? Như vậy thời điểm tái giá Tần Phủ lần nữa không thể nào lấy ra nhiều đồ cưới cho ngươi tiêu xài như vậy, đến lúc đó chớ trách ta không nhắc nhở ngươi."

Tần Vũ Phỉ không cam lòng chịu thiệt, nhưng Tần phu nhân cho nàng một cái ánh mắt, ý bảo nàng đi ra ngoài cùng mình.

Chờ sau khi ra ngoài, Tần Vũ Phỉ nhìn Tần thị lang trong lòng có chút khoảng cách, liền không nhịn được càu nhàu nói: "Cái tiện nhân này chẳng lẽ mẫu thân muốn khoan dung cho nàng ở trong phủ sao? Hiện tại nàng nhưng cái gì cũng không có!"

Tần phu nhân ngoái đầu nhìn Tần Mục ca một cái, quay đầu thấp giọng nói với Tần Vũ Phỉ: "Ngươi không nên tùy tiện tìm nàng, ngươi không phải đối thủ của nàng, thua thiệt hôm này là một chứng minh. Nàng và thất công chúa có quan hệ, điểm này không thể không đề phòng. Ngươi hãy nhớ lấy, nhất định phải thu liễm tính khí của mình, nam nhân đều thích nữ nhân nhu nhược..."

Tần Vũ Phỉ nghe lời mẫu thân, gật đầu một cái.( Hai mẹ con nhà này tối ngày mơ mộng hão huyền )


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui