Dịch: Lá Nhỏ
Lâu Ngữ nhìn hai tin nhắn này, tâm trạng trở nên phức tạp.
Cô biết anh sẽ như vậy.
Nhưng cô không ngờ bao nhiêu năm trôi qua, anh vẫn nghĩ thế.
Nhất là danh xưng đặc biệt kia đã được anh nói ra.
Cô tưởng anh sẽ không bao giờ nhắc lại nó nữa.
Lâu Ngữ nhắm mắt lại, mặc cho bông tẩy trang thấm ướt mí mắt, dầu tẩy trang chảy vào khóe mắt, đôi mắt chợt trở nên khó chịu.
Lần đầu tiên anh gọi cô như vậy là vào năm đầu tiên họ yêu nhau.
Năm đó họ không làm được gì, cuối năm vẫn còn chạy tới các đoàn làm phim, hồ sơ rải đi như đá chìm xuống đáy biển, ngay cả sinh nhật mình vào 22 tháng 12 cũng quên mất.
Căn nhà cũ của họ ở phía tây thành phố, buổi phỏng vấn đoàn làm phim ở phía đông, hôm đó cô chen chúc trong tàu điện ngầm gần bốn tiếng, đắm mình vào từng cơn sóng dữ dội, lúc về nhà trông cô hệt như một chú chó.
Nhưng Văn Tuyết Thời còn về muộn hơn cô, vừa mở cửa đã thấy cô nằm bệt trên sofa, tivi còn đang mở, úp mặt xuống sofa, bất động.
Anh đi tới xoa gáy cô.
Thi thể lập tức kêu ai oán: “Không được sờ chỗ đó, càng sờ càng bẹp!”
Gáy chính là bộ phận cô không thích nhất trên cơ thể mình.
Không biết có phải bởi vì lúc nhỏ luôn nằm ngửa hay không, mặc dù có thể lấy tóc che đi, nhưng một khi buộc tóc đuôi ngựa, nhìn nó sẽ y như tay nắm cửa, bẹp dí.
Vậy nên sau này tạo hình đi thảm đỏ của cô tuyệt đối say goodbye với tóc búi cao hay đuôi ngựa.
Nhưng đây lại là chỗ Văn Tuyết Thời thích sờ nhất.
Cô còn từng nổi cáu với anh vì chuyện này, nói anh cứ sờ ở đó suốt làm gì.
Anh cười không nói gì, làm cô tức điên lên.
Cô quay người lại nhìn, quả nhiên anh lại đang cười.
“Anh cảm thấy đầu bẹp của em buồn cười lắm chứ gì!”
Anh không cười nữa: “Đâu có.”
Lâu Ngữ nhào tới đầu anh, bật dậy khỏi sofa là có thể nhẹ nhàng xoa đầu anh rối tung lên.
Anh không đáp trả, mặc cho cô đùa nghịch.
Lúc này Lâu Ngữ mới phát hiện tay còn lại của anh xách một hộp hình vuông.
“Bánh kem?”
Cô nghi hoặc rút tay về, Văn Tuyết Thời tủi thân chỉnh lại tóc, nói: “Đúng vậy, anh đi lấy bánh sinh nhật cho em, em lại báo đáp anh thế.”
“Ơ… Hôm nay sinh nhật em sao?”
Cô trợn tròn mắt, dáng vẻ này lại chọc cười Văn Tuyết Thời, tay không cầm gì của anh xoa gáy cô, nhanh nhẹn lên tiếng trước khi cô nổi đóa.
“Nếu không vẫn là sinh nhật anh à? Mau dậy ăn bánh kem đi.”
Lâu Ngữ bất động, rúc vào sofa, ngẩng đầu im lặng nhìn anh.
Lúc lâu sau cô đột nhiên giang tay về phía anh, nũng nịu: “Ôm em đi.”
“Em là cún con hả.”
Anh đặt bánh kem lên bàn, cúi người ôm trọn lấy cô.
Thật ra Lâu Ngữ không bận tâm tới sinh nhật.
Sau khi bố mẹ cô ly hôn, ngày sinh nhật như trở thành ngày bị tước bỏ trong cuộc đời cô.
Ông bà ngoại quen tổ chức sinh nhật âm cho cô, mà ngày âm thì mỗi năm mỗi khác, cô không hiểu cách tính đó lắm, chỉ toàn nhờ họ nhắc sắp tới sinh nhật Tiểu Lâu rồi cô mới nhớ.
Nhưng họ vừa mất, đồng hồ báo thức của cô cũng hỏng.
Một ngày vốn bị ngó lơ lại được người ta trân trọng nhặt lên, cho dù chỉ là một chiếc bánh kem nhỏ nhắn, đơn giản, nhưng cô vẫn thấy mãn nguyện.
Trên thực tế, sao có thể chỉ có một chiếc bánh kem được.
Đối với người yêu cầu cao, nếu thật sự nghĩ anh chỉ chuẩn bị một chiếc bánh kem, tức là đang sỉ nhục anh.
Bánh kem chỉ là món tráng miệng bắt buộc phải có, quan trọng hơn cả là món quà về sau.
Khi Lâu Ngữ vừa định cử động, anh chợt nói với cô đợi đã, sau đó ôm một vò rượu trên đỉnh tủ trong nhà bếp ra.
Đó là một vò rượu mơ.
“Lúc hè anh có tới vườn trái cây hái một ít mơ, ngâm tới giờ chắc cũng uống được rồi nhỉ? Mặc dù đây là lần đầu tiên anh ngâm…” Anh chợt căng thẳng: “Nhưng chắc chắn cũng không kém ông ngoại của Tiểu Lâu đâu.”
Cô từng nhắc với anh mình thích uống rượu mơ của ông ngoại, còn là trước khi họ yêu nhau, khi ấy anh đã nhớ rồi sao?
Hơn nữa nếu là mùa hè đi hái mơ về ngâm, vậy không phải mùa xuân anh đã nhớ kỹ chuyện này sao? Anh lặng lẽ lên kế hoạch, qua mùa thu dài miên man, đợi tới mùa đông rồi tặng nó cho cô.
Một ngày vốn ngắn ngủi, anh lại mất cả năm để hoàn thành.
Quan trọng hơn nữa là, đó không phải loại rượu khác mà là rượu mơ, là loại rượu sau khi ông ngoại mất, cô chưa từng được nếm lại nữa.
Anh gọi cô là Tiểu Lâu, ngâm rượu mơ cho cô, dùng những điều vặt vãnh trong cuộc sống nói cho cô biết, anh sẽ bù đắp lại mọi tiếc nuối của em, anh sẽ như người nhà, trở thành người thân nhất với em.
Lâu Ngữ ôm bình rượu mơ, bật khóc tức tưởi, trái tim như biến thành một trái mơ, bị ném vào trong lọ bịt kín miệng, dần lên men trong tình yêu vô bờ bến, mềm mại như nhung ấy.
Hôm đó cô uống rất nhiều, Văn Tuyết Thời cũng mặc cho cô uống.
Dù sao anh cũng từng nói cho phép cô, nếu là rượu mơ thì anh cho phép cô uống.
Mặc dù khi ấy họ còn không được tính là thân quen, anh chỉ coi cô là một chú cún say mèm, nào ngờ hôm nay anh lại có thể có mối quan hệ như vậy với chú cún ấy.
Anh nhìn chằm chằm đôi má đỏ hây của cô, cô say khướt nằm gục lên bàn, thè lưỡi nếm rượu mơ.
Rất lâu trước đó anh đã để ý tới điểm này, khi ngồi đối diện cô trong nhà hàng tại Avignon, cô cũng như vậy.
Khi uống rượu sẽ thè lưỡi ra nếm trước, bị vị cay nồng của rượu làm cho tê đầu lưỡi.
Đúng là giống chú cún con.
Anh không nhịn được cười, xoa mũi cô.
Nhân lúc cô đang say, anh thấp giọng nói: “Cún con thè lưỡi rồi.”
Cô vẫn chưa say hẳn, trừng mắt với anh: “Em nghe thấy anh đang mắng em đấy nhé.”
Anh cười bất lực: “Sao anh lại mắng em?”
“Anh mắng em là cún con.”
Uống say rồi nên lời nói cũng trở nên trẻ con.
Nhưng anh lại thấy cô vô cùng đáng yêu, kiên nhẫn trả lời cô như đang dạy trẻ nhỏ.
“Giống như việc em thích gấu trúc vậy, anh thích cún.
Nó là loài vật khiến người ta rung động nhất trên thế gian này.
Còn con người… Cũng là động vật, nhưng là loài vừa phức tạp vừa ích kỷ, sao có thể so được với cún con khoe ra chiếc bụng mềm mại này chứ.”
Cô ợ một tiếng, dường như đã bị thuyết phục.
“Mặc dù anh thích cún là vậy, nhưng anh chưa bao giờ nuôi nó.” Anh áp sát lại chỗ cô, giọng nói như văng vẳng bên tai cô: “Tiểu Lâu làm chú cún đầu tiên anh nuôi được không, cún con duy nhất của anh.”
Cô còn chưa trả lời, anh lại thì thầm: “Nếu em không thích cách nói này, vậy đổi thành anh làm cún con của em cũng được.”
Họ làm cún con của nhau đi.
Cô ậm ờ đáp.
- --ĐỌC FULL TẠI ---
Anh cúi người, khẽ chạm vào môi cô, sau đó men theo viền môi, đẩy vị rượu mơ tới đầu lưỡi của mình: “Rượu anh ngâm ngon thật.” Anh nói.
Anh hôn cô với vẻ mặt nghiêm túc, nếm rượu như đang kiểm chứng đồ cổ.
“Cô Lâu, ngày mai cô vẫn có tạo hình lúc trẻ, tôi nghĩ tối nay khi quay về, cô lấy cái này kẹp tóc đi ngủ, vậy ngày mai sẽ tiện để hóa trang hơn.”
Giọng nói của thợ trang điểm lập tức kéo cô về hiện thực.
Cô bàng hoàng mở mắt: “Ừ, được.”
“Bởi vì trước đó tóc cô luôn quay về hướng khác, tạo hình hôm nay hoàn toàn ngược lại, do vậy hôm nay trang điểm mất khá nhiều thời gian, cô đừng để ý nha.”
Lâu Ngữ gật đầu: “Không sao.” Sau đó cô sờ kẹp tóc.
Bạn xem, ngay cả tóc cũng có ký ức, biết mình nên lệch về hướng nào.
Vậy nên không thể trách tâm trí tràn đầy hồi ức, lúc nào cũng bất giác nhớ tới anh của cô được.
Mãi cho tới khi trang điểm xong, cô mới mở khung chat ra, chậm rãi soạn một tin nhắn.
“Khi đó người bạn ấy không buồn là tốt rồi.”
Sáng sớm hôm sau chính là lễ khai máy của đoàn làm phim, Lâu Ngữ bừng tỉnh khi có cuộc gọi gọi tới, là của Châu Hướng Minh.
Anh ấy nói ngắn gọn: “Mười phút sau ra mở cửa.”
Lâu Ngữ mơ màng nhìn đồng hồ trên màn hình: “Anh tới sớm quá đấy.”
Cô xuống giường, sửa sang qua bản thân thì Châu Hướng Minh đã gõ cửa.
Trong lễ khai máy hôm nay, Châu Hướng Minh là nhà sản xuất, do vậy chắc chắn anh ấy phải tới tham gia, nhưng không ngờ lại tới sớm thế.
Cô kéo cửa ra, Châu Hướng Minh xách đồ ăn đi vào.
Lâu Ngữ vui mừng nhận lấy túi anh ấy đưa, vừa nhìn đã hài lòng khịt mũi.
“Còn nóng này, thơm quá.”
Anh ấy ngước mắt nhìn: “Biết cô thích ăn món của quán này nên mua xong tôi phóng tới đây ngay.”
“Nhà tư bản biết tôi phải làm nô dịch ba tháng nên đã lấy đồ ăn sáng hòng mua chuộc tôi.”
Đây đương nhiên là lời nói đùa.
Cô biết Châu Hướng Minh quan tâm cô.
Từ sau khi cô phẫu thuật cắt dạ dày, nếu tới thăm cô, anh ấy gần như đều mang chút đồ ăn ngon, giám sát cô ăn.
“Hôm qua quay thử thế nào?”
Lâu Ngữ nhún vai: “Rất tốt, cũng đâu phải lần đầu quay phim.”
“Vậy nên cái tôi hỏi là biến định lượng kia kìa.”
Bàn tay mở nắp hộp ra của cô khựng lại: “Hợp tác rất ổn.”
Anh ấy gõ bàn: “Trong lòng cô tự biết rõ.
Mặc dù bây giờ hai người có lý do hợp tác, nhưng có những điều thật sự rất phiền phức.
Cô không phải thiếu nữ nữa, chắc chắn hiểu điều này chứ?”
“Tôi biết rồi, nói hoài.”
“Tôi mong cô thật sự biết.” Vẻ mặt Châu Hướng Minh nghiêm túc: “Cô tự nhìn giá trị thương mại hiện giờ của mình đi, tại sao có thể đứng đầu trong số những diễn viên nữ? Người có thành tựu hơn cô đa số đều đã kết hôn, gặp giới hạn nhiều trong việc đóng phim.
Người độc thân thì không có được điều kiện như cô.
Bây giờ là lúc cô một bước lên thẳng đỉnh vinh quang.
Fan của cô, những nhãn hàng tin tưởng cho cô làm người đại diện, nhà đầu tư đứng sau những bộ phim… Những tình yêu, giá trị mà họ trút xuống người cô, có bao nhiêu trong đó là vì yêu thích hình tượng cô tạo dựng mấy năm nay? Không phải chỉ diễn xuất tốt là đủ, một khi yếu tố quan trọng kia mất đi, có thể cô sẽ không tới nỗi mất đi tất cả, nhưng sẽ giống như…”
Anh ấy chỉ vào đồ ăn vừa lấy ra từ hộp giữ nhiệt.
“Sẽ giống như cái này, được lấy ra, nhanh chóng nguội lạnh là kết quả lường trước được.”
Lâu Ngữ đặt đũa xuống, mặt vô cảm nhìn anh ấy.
“Sáng ra anh đã nói nhiều vậy, có để cho người khác ăn nữa không?”
Thảo nào mới bảnh mắt người này đã tới, thì ra đang đợi bắt cô rửa tai lắng nghe.
Anh ấy hừ lạnh: “Cô không nghe vào tai những lời tôi nói trong bản tin sao?”
“Tôi không thích xem bản tin.”
Cô cầm đũa lên, ăn được một nửa lại không nhịn được bỏ đũa xuống, nói: “Nếu đã là vậy thì tại sao anh còn để cho tôi và anh ấy đóng bộ phim này?”
“Bởi vì tôi chỉ có thể làm như vậy.
Đứng trước nguy cơ, mọi người đều là người cá cược.”
Châu Hướng Minh chậm rãi cầm đũa lên rồi nhanh chóng nhét vào tay cô.
“Bây giờ tôi chỉ có thể tin vào quân bài tôi đã cược thôi.”
Chín giờ sáng, lễ khai máy của Chuyện cũ coi như không tồn tại chính thức bắt đầu.
Đoàn làm phim không mời bất kỳ đơn vị truyền thông nào, cũng bảo vệ nghiêm ngặt, không để người lạ trà trộn vào hội trường.
Chỉ có những hộ dân xung quanh lấy điện thoại ra chụp, bởi vì lần này quá đặc biệt.
Hai diễn viên xa lạ lại hợp tác đóng phim mạng, mặc dù trước đó trên mạng đã tung tin khắp nơi, nhưng loạt ảnh này được đăng lên đồng nghĩa với lời tuyên bố từ người trong cuộc, cư dân mạng lập tức xôn xao.
Vì vậy các tài khoản của đoàn làm phim phải nắm chắc quyền chủ động trong tay, đảm bảo nguồn thông tin được tiết lộ từ phía mình.
Đội sắp xếp hội trường phụ trách công việc MC, giới thiệu nhân vật chính lên sân khấu.
Mọi người nói mấy câu có lệ rồi lần lượt chụp ảnh với phông nền của phim.
Khi tới lượt nam nữ chính chụp ảnh, họ đứng thành một hàng nhưng ở giữa còn cách một khoảng rất xa.
Khoảng cách vô cùng chuẩn chỉnh, giống như cặp diễn viên đã từng hợp tác trong bộ phim rất lâu trước đó, cuối cùng đã may mắn có duyên hợp tác thêm lần nữa, thật ra họ không còn thân quen với nhau nhưng vẫn tỏ ra thân thiết trước ống kính.
Cho tới khi chụp ảnh tập thể, khoảng cách này mới miễn cưỡng được xóa bỏ.
Mọi người đứng lên sân khấu, ngoại trừ Châu Hướng Minh và nhiếp ảnh.
Từ trước tới giờ anh ấy không thích chụp ảnh, Lâu Ngữ còn trêu chọc anh, nói nếu anh thích lên hình thì có khi còn tự làm tự hưởng được, nâng bản thân lên thành ngôi sao.
Nhiều người đứng trên sân khấu khiến hai nhân vật chính bị đẩy tới cạnh nhau, trở thành khoảng cách thân mật, mặc dù họ vẫn cách đối phương một bả vai.
Nhiếp ảnh đứng phía trước đếm ngược, mọi người nhìn máy ảnh mỉm cười.
Trong hàng ngũ chợt có người hắt xì một cái rõ to, mọi người nháo nhào, tựa như hiệu ứng domino, quay về phía người đó.
Văn Tuyết Thời cũng bị ảnh hưởng, nghiêng người về phía cô.
Bả vai họ va vào nhau.
Phía trước là hàng người ngồi xổm, che đi phần tay của họ.
Giống như lúc đóng máy của bộ Cầu treo trắng, người khác không nhìn thấy họ, hai người có thể làm càn làm bậy.
Bao năm trôi qua, họ đứng ở trung tâm của bức ảnh, nhưng cô vẫn cảm thấy bàn tay anh lặng lẽ, lặng lẽ chạm vào mu bàn tay cô..