Dịch: Lá Nhỏ
Thời hạn Châu Hướng Minh cho cô lựa chọn là tới ngày đóng máy, trên thực tế cũng sắp tới ngày phim đóng máy.
Cô quên đi cuộc nói chuyện với Châu Hướng Minh, tiếp tục quay phim như không có chuyện gì.
Cho dù tới ngày cuối cùng, cô sẽ đưa ra quyết định thế nào, cô đều đã tính toán trước, do vậy cô sẽ rất trân trọng khoảng thời gian quay phim cùng Văn Tuyết Thời.
Dù sao đây cũng là cơ hội hợp tác hiếm có của hai người, cũng là những ngày tháng thân thiết nhất của họ sau năm năm, không ai biết tới bao giờ hai người mới có thể đóng chung một bộ phim được nữa.
Cô không muốn chuyện không vui nào phá hỏng khoảnh khắc này, cũng không muốn bị Văn Tuyết Thời phát giác ra.
Các diễn viên phụ lần lượt đóng máy, đoàn phim náo nhiệt dần ít người đi, bây giờ cảnh diễn trên bảng thông báo gần như đều là của cô với Văn Tuyết Thời, ngoài ra còn có một vài cảnh của Hạ Lạc Du và Phùng Từ.
Người làm lễ đóng máy trước là Hạ Lạc Du, cảnh quay cuối cùng của cậu ấy là cảnh quay với Lâu Ngữ.
Cảnh đó cần quay trong trường đại học, mặc dù hiện giờ đang là thời gian nghỉ hè, đa số sinh viên đã về nhà, nhưng vẫn còn một vài người ở lại trường.
Vì vậy vào ngày quay, để phòng tránh mất kiểm soát, đoàn làm phim đã mời lượng lớn bảo vệ tới, quản lý nghiêm ngặt sinh viên vây quanh xem.
Nhưng vỏ quýt dày có móng tay nhọn, dù sao địa điểm quay phim cũng trên sân thể dục, cho dù có cố kiểm soát tới mấy, sinh viên cũng có thể dựa vào sự hiểu biết của mình về địa hình trường học, tìm ra đường khác để xem trộm.
Vài ba người còn tụ tập ngoài ban công ký túc xá hoặc cửa sổ các tòa dạy học ngó nghiêng xem.
Lâu Ngữ vừa đi vào sân thể dục, ngẩng đầu lên đã thấy có người giơ điện thoại lên quay bọn họ.
Trong lúc đợi quay chính thức, cô luôn nhìn những người ấy.
Hạ Lạc Du nhìn theo ánh mắt cô, bắt chuyện: “Chị, hay là chị đứng sang chỗ em đi.”
Cô hoàn hồn: “Hả? Sao thế?”
Cậu giải thích: “Em thấy hình như chị không thích bị mọi người vây quanh lắm, chị đứng sang chỗ em đi, như vậy họ không chụp được chị nữa.”
Lâu Ngữ mỉm cười: “À không sao, vừa nãy tôi đang nghĩ cái khác.”
“Vậy thì tốt, em sợ chị không vui.”
Cô lắc đầu: “Không phải, chuẩn bị quay rồi kìa.”
Cảnh quay cuối cùng giữa họ là cảnh Hoắc Ngôn cầu hôn Tần Hiểu Sương.
Anh sẽ đưa cô tới trường đại học mình từng học, hai người đi dọc theo sân thể dục, anh chia sẻ với cô những chuyện thú vị trong quá khứ, sau đó lấy nhẫn cầu hôn ra.
Hạ Lạc Du căng thẳng nhìn đường chạy màu đỏ, nghẹn ngào: “Mặc dù quá khứ của chúng ta đều không có đối phương, nhưng đời người rất dài, anh có thể từ từ nói với em khoảng thời gian không có em ấy, em cũng có thể chia sẻ với anh.
Nếu em không muốn nói với anh cũng không sao, anh sẽ không để tâm đâu.
Em từng tới những đâu, từng yêu những ai, tất cả đều không quan trọng.
Từ giờ trở đi, chúng ta chỉ có nhau, chúng ta sẽ cùng nhau tới những nơi mới, có kỷ niệm mới, cũng sẽ cãi nhau, chán ghét đối phương, nhưng chắc chắn chúng ta sẽ không chia tay, sau đó cùng nhau đi tới lúc già.”
Nói xong, anh đưa nhẫn cầu hôn cho cô: “Em thấy sao?”
Là Tần Hiểu Sương, đương nhiên cô sẽ đồng ý.
Cô mỉm cười gật đầu, duỗi tay phải ra, ra hiệu cho anh đeo nhẫn cho mình.
Cảnh này Hạ Lạc Du diễn rất tốt, một lần là thông qua.
Lời thoại dài như vậy nhưng cậu không đọc vấp lần nào, dường như là tình cảm xuất phát từ tận đáy lòng.
Sau khi cảnh này kết thúc, Lâu Ngữ không khỏi khen ngợi: “Cậu tiến bộ rất nhiều, còn nhớ ngày đầu tiên cậu quay với tôi, cảnh không có lời thoại cũng NG tới mấy lần.”
Hạ Lạc Du ngượng ngùng xoa cổ, lắp bắp: “Cũng không hẳn là nhờ vào diễn xuất… Thật, thật ra…”
Thật ra trong đó còn có lời thật lòng của em.
Cậu còn chưa nói ra nửa câu sau, nhóm người vây quanh xem đột nhiên nháo nhào lên, khiến Lâu Ngữ chú ý.
Hai người nhìn qua đó, một người đàn ông đeo khẩu trang, đi tới gần sân thể dục dưới sự bảo vệ của vệ sĩ, cuối cùng dừng bước tại chỗ máy giám sát.
Mặt Hạ Lạc Du giật liên tục: “Đó là anh Văn sao?”
Đương nhiên Lâu Ngữ đã nhận ra anh ngay từ cái nhìn đầu tiên, lúc này cô ậm ờ gật đầu, ra vẻ nói: “Hình như là vậy, giống lắm.”
Hạ Lạc Du muốn nói lại thôi, cuối cùng bất lực nói: “Hình như gần đây anh Văn rất chăm tới phim trường, không có cảnh của anh ấy anh ấy cũng tới.”
Lâu Ngữ giật mình, chột dạ đổi chủ đề, nói linh tinh: “Ừ… Thật ra điều này có lợi cho việc nâng cao khả năng diễn xuất, sau này cậu vào đoàn làm phim tiếp theo cũng có thể chăm tới xem phim trường.”
“Vâng, được…” Cậu thấp giọng: “Đoàn làm phim tiếp theo…”
Lâu Ngữ vui vẻ đáp: “Sao lại đột nhiên như bừng tỉnh ra thế, lẽ nào cậu quên hôm nay là lễ đóng máy của cậu sao?”
Cậu vội nói: “Đương nhiên là không phải!”
“Lấy lại tinh thần đi, quay cho xong cảnh này đã.”
Mặc dù quay rất suôn sẻ, nhưng mọi người vẫn phải tới đêm khuya mới kết thúc cảnh quay.
Đạo diễn đích thân ôm hoa đi tới, tặng hoa đóng máy cho Hạ Lạc Du: “Chúc mừng Hoắc Ngôn của chúng ta thành công mỹ mãn!”
Hạ Lạc Du cười: “Cảm ơn đạo diễn!”
Văn Tuyết Thời đi theo sau đạo diễn, vỗ tay chúc mừng cậu.
Hạ Lạc Du ngượng ngùng nói cảm ơn anh Văn.
Khi tới lượt Lâu Ngữ, cô vẫy tay với Lật Tử, Lật Tử vội cầm túi chạy tới.
Cô đưa túi cho Hạ Lạc du: “Quà chúc mừng cậu đóng máy.”
- --ĐỌC FULL TẠI ---
Hạ Lạc Du hoang mang, không ngờ hôm nay Lâu Ngữ sẽ chuẩn bị quà cho mình.
Nhưng cô có thể thoải mái tặng món quà này trước mặt bao người, chứng tỏ nó không có ý gì mập mờ.
Sự vui thích của cậu nghẹn lại trong cổ họng.
Cậu vô thức nhìn phản ứng của Văn Tuyết Thời, muốn biết liệu anh có không vui khi thấy Lâu Ngữ tặng quà cho mình không.
Đáng tiếc, vẻ mặt anh vẫn như lúc thường, làm Hạ Lạc Du càng tức hơn.
Rõ ràng người nhận được món quà này là cậu, nhưng dường như người chiếm ưu thế lại là anh.
Lâu Ngữ nhắc nhở: “Cậu có muốn mở ra bây giờ không?”
“À… được!” Cậu mở túi ra, bên trong là một cuốn sổ ghi chép cũ.
“Đây là sổ làm việc lúc quay phim trước đây của tôi.” Lâu Ngữ giải thích: “Trước đây cậu luôn tìm tôi tập thoại, hỏi về thoại này kia, tôi có thể nhận ra sự nhiệt tình cậu dành cho quay phim, mong nó có thể giúp ích cho cậu trong tương lai.
Cố lên!”
Cô khéo léo hóa giải sự nhiệt tình cậu dành cho cô, bởi vì cô biết mình không thể đáp lại cậu.
Đồng thời cô cũng đã cho cậu món quà đáp lễ tuyệt nhất, đây chính là tấm lòng có dùng tiền cũng không mua được.
Hạ Lạc Du cầm quyển sổ, trong lòng bộn bề cảm xúc, biết đây là lời từ chối của Lâu Ngữ.
Cậu nắm chặt quyển sổ hơn, nghiêm túc nói cảm ơn với Lâu Ngữ: “Món quà đặc biệt quá, cảm ơn chị nhiều.”
Lâu Ngữ vừa định nói vài câu khách sáo thì nghe thấy Hạ Lạc Du chuyển chủ đề, đi về phía Văn Tuyết Thời.
“Nếu như còn có thể hoàn thành một tâm nguyện nữa, vậy lễ đóng máy của em coi như viên mãn.
Không biết anh Văn có thể giúp em hoàn thành tâm nguyện này không?”
Văn Tuyết Thời vẫn luôn đứng bên cạnh nhìn, giờ bị gọi tên, anh hào hứng gật đầu: “Chuyện gì?”
Người thanh niên chỉ vào sân bóng rổ bên cạnh: “Nhân lúc mọi người thu dọn đồ đạc, em muốn đấu một trận với anh Văn.”
Văn Tuyết Thời sững sờ, sau khi hiểu ra thì cười như không cười: “Thi bóng rổ với tôi?”
Hạ Lạc Du vừa nói xong đã thấy mình trẻ con, Văn Tuyết Thời lại cởi cúc áo cổ tay ra, xắn lên, để lộ cánh tay, sau đó ngước mắt hỏi: “Vậy đấu quả ba điểm nhé? Ai thua thì phải mời cả đoàn ăn khuya tối nay?”
“Được thôi!” Hạ Lạc Du phấn chấn: “Tới lúc đó anh Văn có thua cũng đừng xót tiền nhé.”
Lâu Ngữ không ngờ mọi chuyện sẽ phát triển tới mức này, vừa tự nhiên lại vừa hoang đường.
Khi Hạ Lạc Du đề nghị thi đấu với Văn Tuyết Thời, cô rất căng thẳng.
Điều này có nghĩa là cậu đã phát giác ra mối quan hệ giữa họ.
Mặc dù trước đó cô từng nói rõ ràng với cậu, dường như cậu cũng tin, không hiểu sao đột nhiên lại làm vậy, cố tình phân cao thấp với Văn Tuyết Thời.
Cuộc thi này là trò chỉ có thanh niên mới nghĩ ra.
Mặc dù nó rất trẻ con nhưng xét về ý nghĩa nào đó, nó cũng đánh thẳng vào tâm lý mỗi người, có thể thể hiện rõ nhất sức quyến rũ của mình có thể vượt qua Văn Tuyết Thời.
Đó là sự trẻ trung, sức sống.
Văn Tuyết Thời không nhất quyết phải chiều theo ý cậu.
Mọi người chơi vui vẻ ở phim trường thì không sao, nhưng hôm nay đang ở trường học bên ngoài, mặc dù đã gần nửa đêm, đa số sinh viên đều về hết, nhưng vẫn có vài người kiên quyết chưa đi.
Vì vậy hai người đi vào sân bóng rổ, bức ảnh hai người cầm bóng rổ lập tức xuất hiện trên Weibo.
Hạ Lạc Du nhìn rất giống sinh viên đại học thật sự.
Cậu mặc quần thể thao, xoay bóng rổ trên đầu ngón tay, trông vô cùng năng động.
So với cậu, Văn Tuyết Thời lại không phù hợp để chơi bóng rổ mấy.
Hôm nay anh mặc áo sơ mi và quần đen, còn đi giày da đen, trông như vừa bước ra từ studio của tạp chí, hoặc cũng có thể vừa tham gia hội nghị thương mại nào đó, tay nên cầm bút chứ không phải bóng rổ.
Bức ảnh kỳ quặc này vừa được tung ra đã khiến cư dân mạng náo loạn.
“Oh my god, có ai tốt bụng nói cho tôi biết anh trai mặc sơ mi, quần tay, chơi bóng rổ này là ai không?”
“Sao nhìn giống trường mị thế nhỉ… Trong ấn tượng của mị làm gì có giảng viên nào đẹp trai thế, nếu có chắc chắn ngày nào tôi cũng điểm danh đầy đủ rồi.”
“Đoàn làm phim Chuyện cũ tới trường đại học quay phim nè, buổi chiều nhiều người lắm, người mặc sơ mi trắng này chắc là Văn Tuyết Thời.”
“Sir Văn đừng dẫn bóng nữa, dẫn vào tim em nè.”
“Anh chàng mặc áo thể thao kia cũng ổn đấy chứ.”
Hai người còn chưa bắt đầu thi đấu, chỉ riêng tư thế cầm bóng đã khiến dư luận xôn xao.
Mọi người trong đoàn làm phim vây quanh chờ xem trận đấu.
Hạ Lạc Du phát bóng trước, nhẹ nhàng vào một quả.
Mọi người hô hào, khiến bầu không khí nóng hơn bao giờ hết, trông rất giống cuộc thi bóng rổ của trường.
Không ai đoán ra được nguyên nhân của cuộc thi này, có lẽ chỉ vì lòng hiếu thắng của hai người đàn ông.
Người nào đó đứng ngoài cùng dòng người thầm nghĩ, kệ đi.
Ban đầu cô còn lén gửi tin nhắn cho Văn Tuyết Thời, liếc mắt cảnh cáo anh, anh lại làm như không thấy, vậy cuối cùng anh có mất mặt hay không cũng chẳng liên quan tới cô.
Nhưng thật ra trong lòng cô vẫn xốn xao tới khó tả.
Bao năm trôi qua, cô lại nhìn thấy một Văn Tuyết Thời nông nổi trong tình yêu.
Anh là người đàn ông trưởng thành, nhưng khi yêu cô, anh sẽ biến thành một cậu bé.
Lâu Ngữ ôm cánh tay, ngón tay liên tục chọc vào da thịt.
Nhận ra người tiếp theo ném bóng là Văn Tuyết Thời, cổ cô vấn rướn lên trong vô thức.
Đáng tiếc phía trước có quá nhiều người, cô chỉ có thể nghe thấy tiếng bóng liên tục va vào sàn bê tông.
Rơi xuống, bay lên, rơi xuống, bay lên, ầm, vào lưới.
Mọi người hò reo.
Cô kìm nén khóe môi định cong lên, mở điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Văn Tuyết Thời đang không rảnh xem điện thoại: “Òa, gừng càng già càng cay, *ngón cái*.”
Cô cất điện thoại đi, làm như không có gì, tiếp tục xem trận đấu.
Trong lòng cô thầm nghĩ tới cảnh anh đầm đìa mồ hôi xem điện thoại, bật cười trước cảnh anh cố tỏ ra ngầu nhưng lại bị trêu chọc như vậy chắc sẽ tức hộc máu mất.
Khóe môi cố kìm nén vẫn không khỏi cong lên.
Hai người trên sân đều không hẹn mà cùng nhìn về phía Lâu Ngữ, sau khi thấy vẻ mặt cô, họ đều nhìn đối phương, càng vỗ bóng mạnh hơn.
Trận chiến chỉ ba người biết rõ lặng lẽ diễn ra trước mắt bao người.
Anh một quả, tôi một quả, chơi rất lâu, tới nỗi mọi người đều chán không buồn xem.
Cuối cùng người kết thúc mọi chuyện là Văn Tuyết Thời.
Anh buông lỏng cánh tay, cố tình để bóng chệch sang một bên: “Tôi thua rồi.” Anh cười tiếc nuối, nhún vai tuyên bố, mặc kệ tiếng xì xào xung quanh.
Hạ Lạc Du vui như mở cờ trong bụng.
Cậu thấy mình đã thắng, bèn thở hồng hộc định khoe với Lâu Ngữ.
Nào ngờ cậu lại thấy cô cúi đầu, ngáp một cái.
Hành động thoáng qua này đã khiến nụ cười cậu khựng lại.
Hình như cậu đột nhiên hiểu lý do Văn Tuyết Thời thua rồi.
Vừa nãy cậu còn tưởng anh kiệt sức nên mới trượt tay, nhưng khi liếc thấy cô, cậu lập tức hiểu ra.
Văn Tuyết Thời không muốn trận chiến vô nghĩa này tiếp tục, ảnh hưởng tới việc nghỉ ngơi của Lâu Ngữ.
Hôm nay là ngày đóng phim cuối cùng của cậu, cậu có thể thoải mái náo loạn một trận, còn ngày mai Lâu Ngữ vẫn phải quay.
Đây là điểm mà một người bị lòng hiếu thắng xâm chiếm toàn bộ suy nghĩ chắc chắn không thể nghĩ tới được.
Mặc dù tình cảm của cậu dành cho Lâu Ngữ không quá sâu đậm, từ trước tới giờ nó chỉ là tình đơn phương của cậu, có lẽ so với sự ân cần, chu đáo, sự hiếu kỳ và ha m mu ốn chinh phục lớn hơn cả.
Lần đầu tiên gặp cô ở phòng phỏng vấn, khoảnh khắc cô dễ dàng đóng cùng cậu cảnh phim, cậu đã rất muốn người này để lại chút gì đó trong cuộc đời mình.
Dù sao từ khi ra mắt, người phụ nữ này vẫn không có scandal yêu đương nào, cậu nghĩ, nếu mình là người đầu tiên chinh phục được cô, như vậy sẽ rất bùng nổ.
Nhưng về sau cậu dần chỉ có thể ngưỡng mộ người này.
Cậu tán thưởng vẻ mặt điềm đạm của cô, thích cô ngồi ở ghế sau, khóe môi dần cong lên, say đắm nhìn cô biết rõ ý đồ của mình nhưng không vạch trần.
Cậu biết rõ, sự quyến rũ trên người cô bắt nguồn từ khoảng cách thời gian họ không thể nào thu hẹp lại được, nhưng cậu vẫn lạc quan nghĩ rằng, khoảng cách này cũng có lúc đổi thay, hút lấy nhau.
Vì vậy cho dù bị Văn Tuyết Thời năm lần bảy lượt chèn ép, cậu vẫn mặc kệ.
Anh có quá khứ, nhưng tôi cũng có sức trẻ.
Nhưng khoảnh khắc thấy cô ngáp, cậu đột nhiên mất đi sức chiến đấu.
Văn Tuyết Thời đi về phía Lâu Ngữ, hai người đang nói gì đó.
Hạ Lạc Du không biết có nên qua đó hay không.
Cậu nhận ra vừa nãy mình còn nhờ cô cầm quyển sổ cho, vốn dĩ cậu cũng mang theo chút ý đồ, lát nữa thắng rồi, khi quay lại lấy sổ có thể được cô khen ngợi.
Bây giờ…
Cậu tới gần hai người, lờ mờ nghe thấy cuộc trò chuyện của họ.
“Anh thể hiện vẫn ổn chứ?”
“Chẳng nhìn thấy gì cả, bị che hết rồi.” Lâu Ngữ chỉ cửa sổ ở phía xa: “Vừa nãy có cô gái liên tục bò ở đó, cổ vũ cho bọn anh đó.
Không biết xa vậy có nhìn rõ được không nữa.”
Văn Tuyết Thời ồ một tiếng, nói một câu khó hiểu: “Năm đó vị trí của cô gái đứng xem cũng rất xa.” Anh cười: “Nhưng bây giờ cô ấy đã bước vào giới rồi, trở thành trung tâm của mọi ánh nhìn.”
Lâu Ngữ thảng thốt, để lộ ra vẻ mặt xúc động.
Bước chân của Hạ Lạc Du chợt dừng lại, chút kích động cuối cùng đã bị câu nói này phá tan.
Lẽ nào đây mới là lý do vừa nãy Lâu Ngữ luôn nhìn xung quanh sao?
Không phải cô ghét mà là hoài niệm.
Văn Tuyết Thời vừa nhìn đã nhận ra.
Thảo nào cậu hiểu lầm, bởi lẽ đó là quá khứ cậu hoàn toàn không biết tới.
Lâu Ngữ của quá khứ sẽ như thế nào? Chắc không trầm ổn như hiện giờ đâu nhỉ, cũng có thể còn hoảng loạn trong chuyện tình cảm hơn cả mình.
Nhưng đối tượng khiến cô hoảng loạn không phải cậu, mà người có thể chấp nhận sự hoảng loạn ấy của cô cũng không là cậu.
Người có thể chiều chuộng cô nhiều năm trước tới giờ vẫn có thể chấp nhận cô của phiên bản khác.
Cho dù là xét từ khía cạnh nào, dường như cậu đều không thể thắng.
Ai nói tình yêu không có thứ tự trước sau, lừa trẻ con hả?
Trái tim biến thành mặt trăng trống rỗng, tiếng xe lửa cũ kĩ vang lên.
Cậu cố gắng hết sức nhưng vẫn không thể gọi nó dừng lại được, nhìn cô lướt qua mình.
Cậu biết một là đoàn tàu hỏa này không định dừng lại, hai là nó sẽ chỉ dừng lại ở trạm có người đó..