Dịch: Lá Nhỏ
Sau khi đóng máy, Lâu Ngữ quay về khách sạn là ngủ li bì.
Khi tỉnh lại cô thấy điện thoại báo rất nhiều cuộc gọi nhỡ từ Châu Hướng Minh.
Cô không nghe một cuộc nào.
Trước đây cho dù thức xuyên đêm cũng chưa chắc đã ngủ say tới vậy, nhưng lần này, cô không mơ thấy điều gì, ý thức như bị kéo về vũ trụ của mấy nghìn năm ánh sáng, xung quanh tối đen.
Thế nhưng cô không đơn độc ở đó, vừa nghiêng đầu là có thể nhìn thấy một vì sao đang thầm lặng quay quanh mình.
Lâu Ngữ không vội gọi lại cho đối phương mà bình tĩnh đi tắm, vệ sinh cá nhân.
Cô gội đầu xong, lau khô đầu rồi kéo rèm cửa khách sạn ra, gió biển và mặt biển sau trưa vô cùng tĩnh lặng, một màu trong vắt phủ kín nơi nơi, tất cả tựa như bức tranh sơn dầu.
Cô nhận ra đây là ngày đẹp để đi thăm ông bà ngoại.
Lâu Ngữ nhớ lời hẹn với Văn Tuyết Thời.
Cô gửi tin nhắn cho anh, nếu anh tỉnh lại mà không có chuyện gì khác thì có thể cùng cô lên núi dọn mộ không?
Khoảng nửa tiếng sau, Văn Tuyết Thời cũng tỉnh dậy, trả lời ngắn gọn, được.
Hai người làm như thông lệ, thuần thục gặp nhau ở xe.
Anh tới muộn hơn chút, khi lên xe còn xách theo túi gì đó, bên trong là hai hộp bánh yến mềm mại và hai lọ trà Ô Long.
“Chắc chắn em chưa ăn cơm đâu đúng không?” Anh điềm tĩnh lấy đồ trong túi ra đưa cho cô: “Anh vừa bảo Tiểu Xuyên mua, chúng ta ăn chút đi.”
Khi nhận lấy đồ ăn, cô nhận ra ngón tay anh có dán băng gâu.
“Sao anh lại bị thương?” Rõ ràng hôm qua lúc quay phim vẫn không có.
Cô quan sát kỹ gương mặt anh, lúc này mới phát hiện có gì đó bất thường.
Mắt anh hằn rõ tia máu, trông vô cùng mệt mỏi.
“Sao thế, có phải anh lại mất ngủ rồi không?”
Anh đáp: “Hôm qua quay phim tiêu hao nhiều cảm xúc quá, anh thật sự không ngủ ngon lắm.” Anh rụt tay về: “Tay không sao, lúc cầm kịch bản bất cẩn bị cứa vào thôi.”
Cô đau lòng nhíu mày: “Vậy anh phải nói với em chứ, anh đừng đi nữa, quay về ngủ bù đi.”
“Không sao, tối còn có tiệc đóng máy.
Ngủ mấy tiếng cũng không được, anh trụ tới khi kết thúc bữa tiệc là có thể ngủ bao lâu tùy ý rồi.” Văn Tuyết Thời thản nhiên nói: “Hơn nữa nếu bỏ qua lần dọn mộ này, cho dù hôm nay có ngủ ngon, nửa đời sau anh cũng ngủ trong lo lắng.”
Lâu Ngữ hết cách với anh, thấp giọng nói: “Thôi được rồi, anh chợp mắt trên xe chút đi, dù sao em cũng lái xe.”
“Được, em ăn bánh trước đi đã.”
“Em biết rồi.”
Sau khi cắt dạ dày, cô thường không hay thấy đói, nhưng để tránh Văn Tuyết Thời lo lắng, cô vẫn ăn mấy miếng.
Văn Tuyết Thời thấy vậy cũng yên tâm ăn, kết quả lúc mở nắp chai trà Ô Long dùng sức quá, nước bắn tung tóe ra ngoài.
“Nhìn đi, không nghỉ ngơi cho tốt sẽ dễ làm ra chuyện ngớ ngẩn lắm.” Lâu Ngữ châm chọc anh, sau đó vội quay đầu đi tìm giấy.
Nhưng lúc này Văn Tuyết Thời lại lặng lẽ lấy thứ gì đó trong túi ra, nhét vào túi đựng găng tay cô lấy từ chỗ bố hôm qua.
Khi Lâu Ngữ tìm được giấy, anh làm như không có chuyện gì, cầm trà Ô Long uống.
Hai người giải quyết nhanh gọn bữa trưa, xe đi về phía thành phố huyên náo.
Cô xuống xe mua một bó hoa sơn trà lớn tặng ông bà.
Ánh nắng vẫn chiếu rọi cả con đường, bầu trời không một áng mây.
Cô ôm hoa lên xe, xe rời khỏi thành phố, bắt đầu đi lên núi.
Hai bên là cây cỏ rậm rạp, cô hạ cửa xe xuống.
Thời tiết đang vào độ giữa hè, có thể ngửi thấy hơi thở của cây cối trong tiết trời oi bức.
Tiếng côn trùng kêu râm ran trong từng bụi cỏ, càng vào sâu trong núi càng ồn hơn.
Mặc dù chín năm nay cô chưa từng đặt chân tới đây, nhưng con đường trong ký ức như bản đồ rõ mồn một trong tâm trí, giúp cô không còn hoang mang.
Càng tới gần mộ, chân cô càng bất giác run lên.
Lúc này cô mới biết rõ mình sợ tới nơi này thế nào.
Bố mẹ cô đều cho rằng cô đã quên đi đảo Cát, vùng vẫy trong cuộc sống thành đô.
Chính cô cũng tự thôi miên bản thân, cảm thấy hình như là vậy, cô có thể vô ưu vô lo sống tiếp.
Nhưng trên thực tế, chín năm, vô số đêm, sự hổ thẹn trong quá khứ như bóng ma đè lên cô, khiến cô cảm thấy mình không xứng tới đây.
Văn Tuyết Thời cho cô biết, tình yêu sẽ không biến mất vì lời từ biệt vội vàng.
Cuối cùng cô quyết định không trách bản thân nữa, quyết định buông bỏ gánh nặng còn sâu hơn biển lớn, quyết định đối diện với lời từ biệt năm đó chưa kịp hoàn thành.
Xe tới nơi, con đường tiếp theo phải đi bộ, nhưng cũng rất gần mộ rồi.
Cô hít sâu mấy lần, Văn Tuyết Thời đưa tay ra nắm lấy tay cô, lặng lẽ vỗ mấy cái.
Chân tay run rẩy của cô dần bình tĩnh lại, cô ôm bó hoa lên, đẩy cửa đi xuống xe.
Văn Tuyết Thời theo sau cô.
Nhìn từ bên cạnh có thể thấy đường núi rộng lớn.
Từ trước tới giờ đảo Cát không quá chuộng khu nghĩa trang, người già ở đây đều thích mua đất trên núi, chuẩn bị sẵn hậu sự cho mình.
Ông bà ngoại cũng không ngoại lệ, cuối cùng hai ông bà có thể an táng cùng nhau, không còn cô độc trong núi rừng mênh mông này.
Làn gió thổi qua khiến tán cây xào xạc, Lâu Ngữ dừng bước, nhìn về phía trước.
Một tháng trước cô vừa thuê người dọn dẹp mộ, nhưng hoa vẫn không thể trụ được tới lúc này, héo úa nằm ở đó.
Cô đứng ở nơi gần đó trong gang tấc hồi lâu, sau đó mới chầm chậm tiến lên.
Văn Tuyết Thời đứng sau cô, nhìn cô ngồi xổm xuống, thay bó hoa úa tàn bằng bó hoa tươi rói.
“Ông bà ngoại, con là Tiểu Lâu đây.
Bây giờ con mới tới thăm hai người được, con xin lỗi.” Cô cười: “Liệu hai người có nhận ra con không?”
Đáp lại cô chỉ có tiếng gió.
“Bây giờ con thật sự giỏi lắm rồi.
Hai người xem, đây là ảnh con giành được giải Nữ diễn viên năm đó.” Cô quay bức ảnh Văn Tuyết Thời chụp về phía mộ.
“Phải rồi, chắc hai người không biết đó là giải gì nhỉ, đại khái là đứng đầu trong lớp đấy.
Trước đây con không thi được tới mức đó, giờ con làm được rồi, chắc hẳn hai người phải vui lắm.”
Cô luôn bình tĩnh nói ra mọi chuyện, sống mũi cay cay từ lúc nào.
“Bà ngoại, vậy nên hãy tha thứ cho con năm đó không thể tới gặp bà.
Con biết chắc chắn bà đã kiên trì rất lâu để đợi con.” Giọng cô run lên: “Năm đó bà nói với con, con nhất định phải đi tới nơi mình muốn, nếu không bà sẽ không thể nhắm mắt.
Bây giờ bà có thể yên tâm rồi.”
“Còn nữa ông ngoại, giờ tửu lượng của con tốt lắm.
Con có thể một hơi uống cạn một vò rượu mơ ông ngâm đấy.
Ông không cần lo con không uống được, sẽ có người ngâm rượu cho con.” Cô quay đầu nhìn Văn Tuyết Thời, cười hỏi: “Đúng không?”
Anh đi lên cạnh cô, căng thẳng nhìn bia mộ, dường như thật sự có hai người lớn đang ngồi trước mặt anh, quan sát xem anh có đủ tư cách trở thành người yêu của cô không.
“Đúng vậy ông bà ngoại.” Anh cũng gọi như cô: “Con sẽ ngâm rượu cho Tiểu Lâu uống.”
Lâu Ngữ nắm tay anh, trịnh trọng nói: “Con giới thiệu với ông bà, đây là Văn Tuyết Thời.” Cô không thêm bất kỳ tiền tố nào cho anh, chỉ nói: “Là người duy nhất con muốn đưa tới gặp hai người trong kiếp này, chắc chắn hai người sẽ thích anh ấy.”
Tiếng côn trùng kêu râm ran, bụi cỏ rung rinh trong gió, ánh mặt trời chiếu sáng khu mộ.
Không biết tay Văn Tuyết Thời căng thẳng hay nóng mà mồ hôi đầm đìa.
Anh quay đầu nhìn cô, nghiêm túc hỏi: “Tiểu Lâu, em xác định chứ?”
“Anh đừng hỏi em câu hỏi ngốc nghếch như vậy.”
“Anh không muốn em hối hận.”
“…” Lâu Ngữ nhận ra anh chỉ vờ như thản nhiên, trong lòng ắt hẳn phải rất buồn.
Cô không trả lời, tay nắm tay anh chặt hơn.
Trên đường xuống núi, bước chân của cô vô cùng lâng lâng.
Cảm giác lâng lâng này không giống với sự lâng lâng lúc chia tay vào năm năm trước.
Khi đó cô cảm thấy cả người như bị rút sạch không khí, còn bây giờ là sự nhẹ nhõm khi tảng đá đè nặng trong lòng rất lâu đã tan biến.
Xe lặng lẽ quay về khách sạn, chỉ còn một lúc nữa là bắt đầu tiệc đóng máy.
Cô đi tới ban công có thể nhìn thấy biển, cuối cùng gọi điện cho Châu Hướng Minh.
Anh ấy nghe máy, nói thẳng: “Quay xong rồi sao?”
Vẫn là sự điềm tĩnh như mọi ngày, thậm chí khiến người ta nghi ngờ một dãy cuộc gọi nhỡ kia không phải do anh gọi tới, chẳng qua anh chỉ trùng hợp nhận được cuộc điện thoại này của cô.
- --ĐỌC FULL TẠI ---
“Ừ.”
“Khi nào cô quay lại?”
“Tối nay là tiệc đóng máy, sau đó nghỉ ngơi thêm một ngày, ngày kia về.”
“Đừng trì hoãn nữa, ngày kia mau quay lại.
Bên Serein lên kế hoạch một tuần sau gặp mặt cô.
Chúng ta bay qua đó một chuyến, đây là cơ hội vô cùng quan trọng.”
Giọng nói anh ấy lạnh nhạt, lời nói ra lại như ném một quả bom.
Lâu Ngữ thừa nhận câu này vẫn khiến cô bàng hoàng.
Giống như lần đầu hút thuốc vào nhiều năm trước, cảm giác bàng hoàng y như lúc phổi bị thiêu rụi.
Nó cũng như chất nicotin, đều là thứ khiến người ta nghiện trong tức khắc.
Nhưng cũng may cô đã học được cách cai thuốc.
Lâu Ngữ hoàn hồn, nhanh chóng trả lời: “E là không được.”
Châu Hướng Minh khó hiểu: “Sao thế? Tôi đã điều chỉnh kỳ chụp ảnh tạp chí chốt sẵn trước đó cho cô rồi.”
Cô cười nói: “Được, vừa hay tôi cũng định thay đổi.”
Cuối cùng Châu Hướng Minh đã nhận ra điểm bất thường: “Cô định làm gì?”
“Tới lễ trao giải Kim Hoàn.”
Giọng Châu Hướng Minh lạnh như băng: “Cô điên rồi.”
“Năm năm trước tôi nghe lời anh, đi gặp Diêu Tử Thích.
Bởi vì tôi biết khi đó tôi nhất định phải đi.” Cô bình tĩnh đáp trả: “Với tôi của hiện tại, tôi cũng biết có nơi mình bắt buộc phải đi.”
Nghe xong, anh ấy nở nụ cười châm biếm: “Cô biết nghe xong tôi có cảm giác gì không?”
“Chắc chắn anh rất tức giận.”
“Không đúng.” Anh nói: “Tôi đau lòng.”
Châu Hướng Minh ngừng cười, đè nén lửa giận: “Lâu Ngữ, đáng không? Cô biết cô buông bỏ thứ quan trọng đến nhường nào không?”
“Quan trọng sao? Cũng bình thường, chỉ là một suất người đại diện thôi mà.
Để mà so sánh thì Văn Tuyết Thời từ bỏ vị trí Nam diễn viên xuất sắc nhất vì tôi dường như càng đáng tiếc hơn.”
“Cô đang chơi trò công bằng sao?” Cuối cùng anh ấy không nhịn được, tức giận nói.
Giọng cô vẫn vô cùng bình tĩnh: “Nào có công bằng.
Nếu phải thật sự tính công bằng, tôi còn nợ anh ấy nhiều lắm.
Anh từng nói với tôi, trong giới này không có khái niệm công bằng, tình cảm cũng vậy.
Tôi chỉ quyết định làm theo trái tim mình một lần thôi.
Tôi biết rõ sức nặng của Serein, cũng biết rõ bao nhiêu người đang ghen tị vì nó.
Nhưng xét về bản chất, nó chỉ là một vị trí người đại diện, có nó đương nhiên càng như thêu hoa lên gấm, nhưng không có nó tôi cũng không mất đi thứ gì.
Bởi vì tôi đã mất năm năm để đi lên tới vị trí hiện tại.”
“Cô thật sự sẽ không mất đi thứ gì sao? Tôi nói rõ lắm rồi, hai người ở bên nhau, vào giai đoạn hiện tại thì là cùng buộc nhau vào hố mìn.
Cho dù cô ở bên người khác, tôi cũng sẽ không phản đối cô.”
“Đúng, trước khi đưa ra quyết định này tôi đã nghĩ rất nhiều, vậy nên để bảo đảm an toàn, chúng tôi sẽ không tiết lộ quan hệ gì trước công chúng, duy trì trạng thái hiện giờ.” Cô dừng lại một lúc: “Tôi muốn đợi tới khi Chuyện cũ chiếu, nếu lúc đó hiệu quả của phim tốt, vậy quan hệ của tôi và anh ấy sẽ được công chúng dễ dàng chấp nhận hơn chăng?”
Châu Hướng Minh không trả lời, cô chỉ nghe thấy đầu bên kia vang lên tiếng cộc cộc.
Cô thành khẩn: “Anh Châu, tôi rất cảm ơn anh đã đưa tôi đi tới hôm nay, tôi cũng biết xuất phát điểm của anh là muốn tốt cho tôi.
Nhưng…”
Còn chưa nói xong, cô đã bị Châu Hướng Minh cắt lời: “Cô khiến tôi nghĩ tới một lần đấu dế thất bại thảm hại.” Giọng điệu anh ấy thất vọng tới cùng cực, hiện ra vẻ chán ghét tới chết chóc: “Đêm trước khi quyết đấu, tôi để tướng quân trải qua vô vàn trận sinh tử vào trong lọ sứ tốt nhất, cho nó ăn đồ ăn tốt nhất, hơn nữa còn bỏ vào đó dế cái để k ích th ích tướng quân, khiến hôm sau nó có thể lên sàn chiến đấu với tâm thế tốt nhất.” Anh thở hắt một hơi: “Nhưng nó lại chết trên người dế cái.”
Lồng ngực cô đột nhiên bùng lên lửa giận, hỏi: “Nếu nó đã trải qua bao cửa ải sinh tử như vậy, tại sao không thể nghỉ ngơi một trận.”
“Đương nhiên là vì nó vẫn còn đối thủ.”
“Nhưng anh Châu à, tôi không biết anh có hiểu không, nhưng giờ tôi hiểu rồi.
Từ trước tới nay, kẻ địch hung hãn nhất và khó buông bỏ nhất không phải người khác, mà chính là bản thân.
Tôi đưa ra quyết định này, có lẽ anh cảm thấy tôi làm vậy là vì Văn Tuyết Thời, nhưng thật ra không phải, tôi làm vì chính mình.”
Cô nhìn ra mặt biển phía xa.
Nó đã sắp xuống núi, ánh chiều tà bao phủ khắp chốn, biến biển lớn úa vào trong dịu dàng.
“Tôi đã hòa giải với chính mình.
Cho dù anh có công nhận hay không, cho dù người đời có công nhận hay không, tôi vẫn thấy tôi đã trở thành tướng quân.”
Cảnh hiện lên trong tâm trí cô là cảnh trước bia mộ.
Họ dọn mộ xong thì nói rất nhiều.
Khi chuẩn bị rời đi, Văn Tuyết Thời đột nhiên quay lại xe, cầm túi đựng găng tay xuống.
Anh kiến nghị: “Nếu đã là găng tay em mua cho bà ngoại, trước khi đi bà ấy còn nhớ nhung nó thế, vậy vị trí nó vốn thuộc về chắc cũng là nơi này.”
Lâu Ngữ sững sờ, gật đầu: “Vốn dĩ em còn muốn giữ lại làm kỉ niệm.
Nhưng anh nói đúng, quả thật nên đem nó trả cho bà ngoại.”
Khi cô lấy găng tay trong túi ra, lại sững sờ lần nữa.
Vị trí lỗ hổng đã được vá lại.
Hôm qua sau khi đi hóng gió về, Văn Tuyết Thời lén mang găng tay về nhà.
Vừa đóng máy xong, được nghỉ ngơi là anh lập tức nghiên cứu xem nên vá sao cho đẹp.
Anh thức xuyên đêm không phải do mất ngủ mà là để vá lại đôi găng tay.
Lần đầu tiên làm đồ tự làm như vậy, vết vá của anh vô cùng thô, do vậy anh mới cố tình vặn hỏng chai Ô Long, nhân lúc cô đi tìm giấy mà đặt găng tay lại vào túi.
Lâu Ngữ nhìn Văn Tuyết Thời, anh ngượng ngùng nghiêng đầu sang một bên.
Sống mũi cô cay cay, chạm vào lỗ hổng vừa được ai đó vá lại: “Em cảm ơn.”
Cô đi tới trước mộ, ngồi xổm xuống, đặt găng tay cạnh bó hoa.
Khoảnh khắc ấy, trái tim luôn thiếu một mảnh bao năm qua của cô cũng bị cảm xúc trân quý nào đó lấp đầy.
Nó không còn lọt gió, cũng chẳng còn bị tham vọng không đáy bao bọc.
Châu Hướng Minh không thể nào hiểu được, anh ấy gằn giọng, nói thẳng: “Tôi hỏi cô lần cuối, cô có bay không?”
Lâu Ngữ vươn vai: “Không bay… Phải tiếp đất một lúc thôi.”.