19.06.19
Chào mọi người, mình là tác giả đây, Ngọc Vi của các cậu!
Mình viết chương này vào sau ngày liên hoan cuối năm một hôm, đêm qua rất yên bình, nó không náo nhiệt như năm 11 và cũng không lạ lẫm như năm lớp 10.
Vì là trạm cuối rồi nên hãy cùng mình nhớ lại một chút kỉ niệm trước khi nó hoàn toàn qua đi nhé! Và đây là chuyến tàu Thanh xuân của mình, chứ không phải Minh Vi, cũng không có Bảo Khoa ở đây nên có lẽ nó có hơi khác so với những chương các cậu đã đọc trước đó.
Tớ đã mất một khoảng thời gian dài để ôn thi vào lớp 10 khá vất vả, nhưng sau đó, các cậu biết không? Tớ không đậu.
Thời khắc đứng trước bảng thông báo, dò hết danh sách này đến danh sách kia, vẫn không có tên của tớ.
Đó là một cú sốc, lũ bạn đi cùng thì vui mừng nhảy cẫng và vào văn phòng đăng kí nhập học, trong khi tớ cũng vào văn phòng, nhưng để rút hồ sơ.
Tớ cứ nghĩ mọi chuyện có lẽ không có gì quá tồi tệ đâu, nếu rớt Chuyên tớ có thể qua một trường khác và học lớp chọn với học lực không đến nổi nào như thế này.
Dù cho suy nghĩ có phần tích cực ấy theo chân tớ từ trường về tận nhà, thì khi nhìn thấy bố mẹ đang đợi mình ở nhà, tớ lại khóc.
Tớ khóc vì bản thân chưa thật sự cố gắng, khóc vì làm bố mẹ buồn, khóc vì tương lai tớ xây dựng đã sụp đỗ ngay từ bước đầu tiên và khóc vì cả sự tự cao của mình.
Tớ đã mất vài ngày để lấy lại tinh thần và nộp hồ sơ vào một trường khác của tỉnh, nhưng các cậu biết không? Một điều mà tớ thật sự không thể tin được.
Đó là vào một buổi chiều và nắng đã sắp tắt đi trên ô cửa, tớ nhận được cuộc gọi từ cô chủ nhiệm lớp 9, rằng sau khi xét thêm điểm phúc khảo tớ đã đỗ.
Cảm xúc khi ấy rất tuyệt vời, tớ cùng bố mẹ đi ăn mừng và mua những thứ cần thiết cho năm học mới.
Ngay thời khắc tớ đứng trước bảng thông báo phân chia lớp học, nhìn thấy tên của mình trên tờ giấy ấy như một giấc mơ không thực, với cái tên 10C3 rõ ràng và đẹp đẽ.
Tớ biết Thanh xuân và tuổi trẻ của tớ đã thật sự bắt đầu, đó là lúc tớ tràn đầy nhiệt huyết, tớ mơ về một cậu bạn đẹp trai học giỏi, mong kết giao với những người bạn đáng yêu và đạt được những thành tích tốt.
Lớp 10, tớ đã rất nhút nhát.
Trường Chuyên, nơi hội tụ những bạn với học lực rất xuất sắc.
Tớ đã khá sốc với chương trình nặng nề ở trường, và dù có cố gắng thế nào tớ cũng không thể đạt được học sinh giỏi cũng như vào đội tuyển Anh như tớ hằng mong nghĩ.
Một năm học có phần lạ lẫm và lạc lõng.
Vì tính cách của bản thân nên ngoài con Lợn ra tớ chẳng chơi cùng ai ngoài những câu nói xã giao bình thường.
Năm ấy là năm tớ tham gia tình nguyện lần đầu tiên, là năm tớ cùng với cả lớp đi "nói chuyện" ở một nơi hẻo lánh xa lắc xa lơ ngoài thành phố, là năm tớ trở thành một fangirl và cuồng nhiệt với âm nhạc Hàn Quốc.
Năm đầu tiên của tớ trôi quá không quá nhạt nhẽo, nhưng cũng không quá uyên náo.
Và chuyến tàu của tớ đã đi được 1/3 quãng đường.
Rồi thì tớ cũng đã tiếp tục sau trạm dừng chân đầu tiên, năm 11 đối với tớ chính là nốt thăng đầy cảm xúc đồng thời là năm học đáng nhớ nhất trong cả 3 năm của tớ tại mái trường này.
Như các cậu biết, tớ đã chuyển chỗ xuống bàn cuối của tổ 3, sau Anh với Nhã.
Tuy ban đầu có hơi khó khăn để bắt chuyện nhưng sau đó tớ đã thân với hai đứa nó hơn.
Đây là năm tớ chẳng mảy may lo nghĩ đến chuyện học, khi nào cũng đi xem phim rồi đi chơi cả.
Tớ nhớ những chiều tan tiết thứ 7 lê la trà sữa cùng chó Anh với cả Nhã này, rồi sau đó bọn tớ vừa hóng gió chiều vừa kể nhau nghe những câu chuyện thú vị.
Vì là một fangirl nên tớ đã trở nên cởi mở hơn, dễ dàng kết bạn và còn có thể có một hội bạn thân cùng fandom vô cùng đáng yêu.
Đó là những đứa mà dù thời gian bọn tớ gặp nhau không nhiều, nhưng nếu hú một cái liền có đủ mặt.
Đơn giản ở những buổi offline ấy, chúng tớ chỉ là ngồi cùng nhau tám vài ba chuyện phiếm, bên cạnh là cốc trà sữa, bên trên là bầu trời đêm lấp lánh ngàn sao và chúng tớ sẽ cùng nhau chơi Uno ở quãng trường lộng gió.
Buổi gặp mặt ấy chính là tia nắng ấm áp hiếm hoi trong những chuỗi ngày bận rộn của tớ.
Tớ quý chúng nó nhiều lắm, và đến khi tớ viết những dòng này, bọn tớ đã sắp kỉ niệm hai năm quen nhau rồi đấy.
Và cũng vào năm nay tớ đã quen Canadami, tớ chưa từng có một người bạn qua mạng nào tớ cảm thấy quý mến và thân thuộc như nó.
Dù ở tận Canada, múi giờ tuy có lệch nhau nhưng ngày nào bọn tớ cũng tranh thủ nhắn với nhau vài dòng.
Tớ quen nó đã sắp 3 năm rồi các cậu ạ, và có lẽ đến năm thứ tư chúng tớ sẽ gặp nhau.