Chuyện Tháng Tư

Biên dịch: 1309

Biên tập: Kamyo

Cả thuyền đều hoặc say hoặc ngủ, chỉ riêng mình anh tỉnh, chờ đêm trôi qua thật khó khăn.

Sầm Kim đang yên giấc, Vệ Lai không muốn quấy rầy cô, lại chẳng tìm được việc gì làm, bèn lôi túi hành lý ra sắp xếp — Dù sao cũng đã đàm phán xong xuôi, sắp phải xuống thuyền rồi, anh cứ sửa soạn sẵn trước thì hơn.

Ngày xưa, quần áo anh toàn bị vo thành nùi, nhét đâu được thì nhét. Nay thật hiếm có là lại rất hào hứng, không cần học cũng biết vuốt phẳng, chỉnh gọn gàng, gấp vuông vức.

Vệ Lai thầm khen mình tiềm lực vô biên, tương lai dư sức theo nghề gia chánh luôn rồi. Thế giới này đúng là đầy rẫy cơ hội kiếm tiền. 

Xem thử tài sản của hai người: Hộ chiếu, vài bộ quần áo, một bao nhỏ đựng đồ tắm rửa, ít giấy vẽ cuộn quanh bút chì, một cuốn sổ nhỏ, một chiếc ly gấp đơn giản in dấu son, cả mớ tiền giấy nhàu nhĩ của mấy quốc gia bị nhét chung với nhau… 

Vũ khí, hiện chỉ có dao nhỏ và Desert Eagle, nếu lại gặp nguy hiểm mà trang bị kiểu này thì có mà đội quần. 

Vệ Lai trầm ngâm, mở cửa đi ra rồi lật tay khóa trái. 

Cả đường vừa nhìn vừa cảm khái: Tối qua đám hải tặc này đã quậy tới bến luôn nhỉ? Trong đống ma men đang nằm xả lai có một tên giả gái, quấn rèm cửa làm váy, còn độn ngực cao vút. Vệ Lai không nhịn được cúi xuống xem thử, hóa ra mỗi bên ngực đều úp một chiếc bát sắt. 

Thứ xúc cảm này… 

Anh búng vào, nghe canh cách. 

Mình đúng là tốt số hơn nhiều. 

Đi đến cuối hành lang, kéo mở cửa khoang thông với boong thuyền. 

Có gió ùa qua, không lớn lắm, tầm nhìn ở khoảng 2-3 mét, trước mắt mịt mờ. 

Hôm qua Shadi nói, mỗi khi bão cát lớn quét qua Hồng Hải, các bến cảng gần đó sẽ đóng cửa. Bởi vậy hiện giờ, cả vùng hải vực mênh mông này, có lẽ chỉ còn duy nhất một chiếc thuyền này. 

Thảo nào lại yên tĩnh như bị vứt bỏ vào tận cùng thế giới. 

Trên mặt sàn tích tụ một tầng cát mỏng, bước vài bước rồi ngoái đầu, nhìn thấy vết chân của chính mình, in rõ như những khuôn giày. 

Anh muốn gặp Cá Mập Hổ. Cá Mập Hổ luôn nghỉ ở buồng điều khiển, trong tay có điện thoại vệ tinh. 

Đúng như anh nghĩ, qua đó tìm thì thấy gã ngay, cả 4 người đang chen nhau ngủ — Cả buồng rõ to, thế mà nhất định phải nằm chồng lên như cá mòi xếp hộp. Cá Mập Hổ lót dưới chót, chảy nước miếng ướt hết nửa mặt, khò khè ngáy vang. Trên cùng là tên nhóc hải tặc mười mấy tuổi nọ, nằm khểnh đấy, nét mặt khi ngủ rất chi là thỏa mãn, đắc ý. 

Đè được đại ca xuống dưới thế kia, chắc cả trong mơ cũng đang cười tràn. Nhưng chờ khi Cá Mập Hổ tỉnh dậy thì lại là chuyện khác, mấy tên này, đoán chừng đều phải ăn no đòn cho xem. 

Vệ Lai nhấc nhóc hải tặc thả qua một bên. Cả người thằng bé vừa mềm vừa nhẹ, có vẻ không thoải mái nên hơi chau mày — Cũng chỉ có lúc này mới giống một đứa bé con. 

Mấy tên khác, thôi thì ráng chịu đòn đi. Sầm Kim đã nói rồi, không phải Bồ Tát, không thể phổ độ chúng sinh. 

Anh rút điện thoại vệ tinh dưới người Cá Mập Hổ ra. 

Dùng điện thoại vệ tinh gọi vào số thông thường thì khá đắt, cho nên anh chuẩn bị gọi xong sẽ trả ngay về chỗ cũ, không để Cá Mập Hổ biết việc này: Giấu kín được là hay nhất, lỡ bị phát hiện cũng chẳng sao, cùng lắm thì Cá Mập Hổ sẽ trừng mắt với anh. 

Nhưng anh sẽ tha thứ cho sự bủn xỉn của Cá Mập Hổ, hiện giờ anh đang rất vui, có thể bao dung hết cả thế giới. 

Vệ Lai ngồi lên lan can quây quanh buồng điều khiển, kéo anten điện thoại lên trước rồi bấm số. 

Anh chỉ nhớ được 3 dãy số. 

Số thứ nhất là của Nai. 

Nai bắt máy rất nhanh, vừa nghe ra giọng anh liền chúc mừng ngay: “Vệ hả, tối qua phía Saudi gọi điện cho tôi, tôi biết đàm phán thành công rồi. Quá tuyệt luôn nhỉ, lại xong một hợp đồng nữa. Từ đó đến nay chưa từng thất bại, chúc mừng cậu nhé!” 

Rất đáng chúc mừng, nhưng với anh mà nói, đáng chúc mừng nhất không phải chuyện này. Hiển nhiên là cổ nhân cũng tán đồng, cho nên khi tổng kết ra 3 chuyện vui nhất trong đời người, chỉ có “động phòng hoa chúc”, chứ đầu hề đề cập tới cái gì mà “đàm phán thành công”. 

Anh thông báo qua loa: “Nửa chặng sau cô Sầm cũng thuê tôi, tôi sẽ dẫn cô ấy về cùng luôn.” 

Nai đáp: “À…” Giọng kéo thật dài, thấy hơi khó tin, “Sao cô ấy lại thuê cậu?” 

“Biểu hiện tốt mà.” 

“Vậy mức giá… hợp lý chứ?” Sợ Vệ Lai nghĩ nhiều nên vội giải thích thêm, “Không phải tôi muốn chia phần trăm đâu, chính cậu ký hợp đồng thì cậu nhận hết… Tôi chỉ hỏi cho biết thôi.” 

Vệ Lai nói: “Giá cực cao đấy.” 

Cô ấy trả bằng người, đương nhiên là tôi nhận hết rồi, anh mà muốn chia chác thì… cứ thử xem hậu quả thế nào. 

Liên hệ với Nai xong, gọi tiếp số thứ hai, Cây Cacao. 

Cây Cacao vẫn lề mà lề mề như thường, thật lâu sau mới bắt máy, nghe như vừa tỉnh ngủ: “Alô?” 

“Tôi đây.” 

Cây Cacao đã nhận ra: “Vệ, anh… đàm phán… xong rồi à?” 

“Tương đối rồi, cậu thì sao?” 

Cây Cacao cũng gần xong, hợp đồng ở Nam Sudan sắp kết thúc, đôi ba ngày nữa sẽ về Uda. 

Vệ Lai nói: “Giúp tôi chút việc. Cậu thu xếp hộ tôi, sau khi xuống thuyền, tôi muốn nhận trang bị mới ngay. Cậu cũng biết việc Sầm Kim gặp nạn trên biển rồi đấy, tôi phải chuẩn bị trước. Tuyến đường cũ không an toàn, tôi tính đổi qua hướng khác. Chiếc xe kia đỗ trong làng, bỏ được thì bỏ, không thì cậu cho ai tới xử lý đi.” 

Cây Cacao đáp: “Tôi tra bản đồ đã, anh chờ chút.” 

Đầu bên kia truyền đến tiếng lật giấy loạt soạt. 

“Vệ, nghe bảo hiện giờ thuyền hải tặc đang neo ở Hồng Hải, chúng muốn về Somalia thì phải chạy xuôi nam. Anh nhờ chúng chở tới biên giới Sudan và Eritrea, đoạn này có một thôn nhỏ tên Khamka, bạn tôi bên đó sẽ chuẩn bị vũ khí cho anh.” 

Biên giới Sudan và Eritrea, thôn nhỏ, Khamka. 

Vệ Lai ráng nhớ kỹ những từ này. Anh không quen thuộc địa lý châu Phi, địa danh lại trúc trắc khó đọc, gặp tên quan trọng thì chỉ có thể lặp đi lặp lại cho khỏi quên, sau đó đọc lên một lần cho người biết xác nhận. 

“Không quay về đường cũ thì qua Ethiopia đi, ngay giáp ranh Sudan đấy. Chúng tôi hay gọi là cao nguyên Eth – Chỗ này là cao nguyên, giờ đang mùa mưa nhỏ, sắp sang mùa mưa to rồi, không nóng tí nào, anh sẽ thích cho xem.” 

Đúng là anh em chí cốt, luôn nhớ rõ anh ghét trời nóng. 

Buôn chuyện đến cuối cùng, Cây Cacao nhắc lại đề nghị lần trước: “Không đến Uda thật à? Vệ, cân nhắc thử coi sao, anh còn chưa qua nhà tôi lần nào — Lần kế tiếp anh tới châu Phi chắc là kiếp sau rồi.” 

Vệ Lai cười to, xong mới đáp: “Để xem đã. Sầm Kim lên bờ là có thể gặp nguy hiểm ngay, Uda xa vậy…” 

Đêm dài lắm mộng, anh sợ sẽ xảy ra chuyện. 

Cây Cacao rầu rĩ: “Cô ta thật sự không biết ai muốn giết mình à?” 

“Hỏi rồi, cô ấy nói không biết.” 

“Anh cứ vậy tin luôn?” 

“Có ý gì?” 

“Chẳng qua là tôi thấy, ai cũng phải có chút ý thức. Đối phương đuổi từ Bắc Âu tới châu Phi, đuổi ra tận biển… Một người bình thường, chính mình đã trêu vào nhân vật khó lường nào, dù chưa xác định rõ được thì trong đầu cũng sẽ láng máng hình dung ra. Cô ta có thể nói hướng hoài nghi cho anh, thế sẽ tiết kiệm công sức hơn anh tự mò mẫm nhiều…” 

Cú điện thoại thứ ba là tới Erin, chỉ tính hỏi một câu, chậu lan ý kia còn tươi tốt không. 

Đều tại ông đầu bếp Lâm Vĩnh Phúc nọ cứ huyên thuyên với anh, cái gì mà “Cây cối linh lắm, đảm bảo cả đường bình an”, “Nếu cậu bình an thì nó sẽ mọc rất khỏe”. 

Ban đầu chỉ xem là lời nói đùa nên chẳng quá để ý, nhưng dần dần bắt đầu lo được lo mất — Anh hi vọng cả đường này sẽ bình an, hi vọng những điều nhìn được nghe được liên quan tới anh và cô, đều là dấu hiệu tốt. 

Erin trả lời: “Tốt lắm, trông đẹp vô cùng. Vệ, hoa này đem lại may mắn thật đấy, tôi kể anh n…” 

Mất tín hiệu. 

Vệ Lai ngẩng đầu, gió rất lớn, một cơn bão cát mới quét qua. Khi có cát bụi hay mưa tuyết quá to thì tín hiệu vệ tinh sẽ dễ bị nhiễu. 

Màn hình thông báo đang kết nối lại, nhưng Vệ Lai nghĩ không cần thiết nữa. 

Anh nhét điện thoại vệ tinh về chỗ Cá Mập Hổ. 

Nếu cậu bình an thì nó sẽ mọc rất khỏe.

Đã “tốt lắm”, còn “trông đẹp vô cùng”, tức là một dấu hiệu cực tốt rồi, nhỉ?

***

Trở lại gian buồng mới sực nhớ cửa đã khóa. Vặn một hồi không ăn thua, đành phải tìm cọng kẽm mày mò cạy mở. 

Đẩy cửa ra, lập tức sửng sốt. 

Sầm Kim đã tỉnh, còn ở trên giường, hơi căng thẳng ngẩng đầu nhìn về phía này. Vừa thấy là anh thì nét mặt nhẹ nhõm hẳn, thở phào một hơi, lại nằm xuống lại. 

Vệ Lai đóng cửa: “Căng thẳng vậy?” 

Sầm Kim đáp: “Vui vẻ cả đêm với một anh chàng xong, lúc tỉnh dậy anh ta đã biến mất tăm, bị bỏ trên con thuyền đầy hải tặc, bên ngoài còn có người cạy cửa, đổi lại là anh thì cũng căng thẳng thế thôi.” 

Vệ Lai đi tới, ngồi xuống bên giường: “Đã biết có người cạy cửa còn thảnh thơi nằm đấy, sao không tranh thủ chạy đi tìm vũ khí tự vệ?” 

Sầm Kim nhắm mắt, biếng nhác đáp: “Nếu mà vậy thật, chỗ nằm còn chưa lạnh đã bị người ta bỏ rơi, thảm cỡ này thì tự vệ làm gì nữa. Cứ mặc cho trời định, tới đâu hay tới đó thôi.” 

Vệ Lai vừa buồn cười vừa xót xa: “Sao chẳng có xíu lòng tin nào vào anh thế?” 

Cúi đầu muốn hôn cô, cô kéo khăn trùm che kín mặt: “Anh biến đi.” 

Vệ Lai cách khăn hôn lên môi cô: “Cô Sầm, cô mà vậy nữa là tôi khiếu nại với bên Saudi đấy — Tối qua còn chĩa súng ép tôi, nói không làm là bắn vỡ đầu, tôi phải nuốt lệ nghe theo, xong việc lại đuổi tôi biến đi, thế có còn thiên lý nữa không? Chẳng lẽ là phụ nữ thì khỏi phải chịu trách nhiệm à?” 

Sầm Kim phì cười. 

Vệ Lai cũng cười, cúi người xuống, kéo khăn che mặt cô ra, cụng nhẹ trán lên trán cô, hỏi: “Đau lắm sao?” 

Sầm Kim gật đầu, hơi chau mày, anh nhìn mà chỉ muốn hôn cho giãn ra. 

“Đau ở đâu?” 

Cô đáp khẽ: “Eo rất mỏi, không muốn nhúc nhích. Dưới chân nữa, nhức lắm, cứ đụng vô là thấy đau.” 

Vệ Lai lật khăn ra, dưới da cô đã thâm tím, vết bầm và tụ máu còn rõ hơn tối qua anh kiểm tra. Nhiều nhất là ở chân, eo và trên ngực, anh đặc biệt thích chỗ nào, thật là vừa nhìn biết ngay. 

Vệ Lai đau lòng: “Anh tưởng, em sẽ rất thích… cũng rất thoải mái…” 

Sầm Kim lườm anh, như cười như không: “Giấy có thích bút viết chữ lên thân nó đến đâu, thì nếu ấn quá mạnh cũng sẽ rách mất. Đêm qua anh làm thế, dựa vào đâu lại nghĩ em sẽ không đau? Đã bao lâu chưa cùng phụ nữ rồi?” 

“Cả nửa đời trước anh chưa được cùng em, quá hưng phấn, không khống chế nổi… Lần sau anh sẽ chú ý hơn.” 

Sầm Kim hết sức cảnh giác: “Lần sau? Lúc nào? Cách mấy giây?” 

Vệ Lai chẳng biết nên khóc hay cười: “Em cứ quyết định đi.” 

Cô hất cằm lên: “Cách bao lâu đều do em quyết định à?” 

“Tùy em hết.” 

“Em muốn một năm thì sao?” 

Vệ Lai cười: “Đều tùy em.” 

Trả lời dứt khoát được là vì biết chắc cô sẽ không làm thế. 

Quả nhiên. 

Sầm Kim cắn răng, tạm dừng giây lát rồi hùng hổ: “Trong ngày hôm nay, mà cũng không được… chạm vào em vậy nữa.” 

Vệ Lai đáp: “Tốt thôi.” 

Cánh tay anh vòng ra sau lưng cô, kéo cô vào lòng, cố gắng hoàn toàn không chạm vào người cô. Cô cười ầm lên, hai bên má bỗng dưng đỏ ửng, cất giọng khe khẽ như đang rủ rỉ, chỉ để anh nghe thấy: “Thực ra… ngoại trừ hơi… đau, còn lại, em đều thích hết.” 

Vệ Lai mỉm cười, không biết nên yêu cô bao nhiêu cho đủ. Qua một lúc mới hỏi cô: “Hôm nay tính xuống thuyền chưa?” 

Cô lắc đầu: “Giờ chẳng muốn làm gì nữa, mệt rã rời rồi. Anh bảo Cá Mập Hổ là chúng ta nghỉ lại thêm một đêm, tới mai sẽ xuống thuyền.” 

Cũng được, dù sao đám hải tặc kia vẫn đang say bí tỉ, hôm nay chắc khó mà quay về điểm xuất phát được. 

Mà xem ra cô mệt vô cùng, cả người uể oải, chẳng mấy chốc đã nhắm mắt lại, lầm bầm: “Không còn sức mở miệng nữa, anh muốn nói chuyện thì cứ nói đi, em nghe thôi.” 

Vệ Lai ừ một tiếng, động tác hết sức nhẹ nhàng, cúi đầu hôn lên cổ, mi mắt, vành tai, xương quai xanh, và vuốt tóc cô. Sầm Kim đúng là rất thích, không hề phản đối, bất giác đã rúc vào lòng anh. 

Hóa ra cứ thế này thôi cũng quá tốt rồi. 

Thể xác giao hòa là nồng nhiệt, má ấp vai kề là dài lâu. 

Về sau, chỉ muốn mãi mãi bên nhau như vậy. 

Áo quần của cô sẽ đặt cùng của anh, hoặc được gấp gọn hoặc treo chung một chỗ, phất phất phơ phơ, sát bên nhau chạm vào nhau, hình ảnh ấy, chỉ vừa nghĩ đến thôi mà lòng đã xao động. 

Giường của anh… 

Là giường đơn điển hình, nệm rất cứng. Nếu thêm cô vào, có lẽ nên đổi một chiếc lớn hơn, mềm hơn, gối đầu cũng phải tăng lên… 

Có lẽ nên chuyển sang nơi khác, anh không yên tâm để cô ở đó lắm — Lầu trọ kia từng xảy ra án mạng còn gì, anh chàng bảo vệ Mark còn vì vậy mà bị thọc một dao. 

Đúng là lời Erin rất có lý: Dành dụm ít tiền, kết hôn với cô gái mình thích, mua một căn nhà lớn… 

Một mình anh cẩu thả quấy quá còn được, có thêm cô thì chẳng thể thế nữa, cô bằng lòng anh cũng không chấp nhận. 

“Có thể hỏi em một vấn đề chứ?” 

“Anh hỏi đi.” 

“Lúc trước, khi phỏng vấn, sao lại chọn anh?” 

Sầm Kim trong lòng anh bỗng cứng đờ. 

Cô từ từ mở mắt, hơi bất đắc dĩ lại hơi buồn cười: “Anh chưa hỏi rõ ràng được thì vĩnh viễn không bỏ qua nhỉ?” 

“Chẳng qua là anh thấy, bây giờ chắc là thời điểm thích hợp, có thể hỏi em rồi.” 

Sầm Kim lẳng lặng nhìn anh, rồi nhẹ giọng: “Một thời gian nữa em sẽ nói với anh, nhưng không phải hiện tại, được không?” 

Vẫn chưa đến lúc sao? 

Vệ Lai mỉm cười. Qua chốc lát lại hỏi: “Vậy có thể hứa với anh một điều chứ?” 

“Điều gì?” 

“Sầm Kim, hứa với anh, em sẽ không đặt anh vào bất cứ kế hoạch nào của mình.” 

Sầm Kim nhìn sâu vào mắt anh. 

Rất lâu sau, hai mắt bỗng cay xè, khẽ mắng: “Thật ngốc.” 

Cô vươn tay, choàng lấy cổ anh. Vệ Lai cúi xuống, gục đầu vào cổ cô, nghe thấy giọng cô nghèn nghẹn bên tai: “Cả đời em đã lập bao nhiêu kế hoạch, cũng chẳng sánh nổi anh nửa đường bất ngờ xuất hiện. Vệ Lai, anh tốt như vậy, em không tính ra được.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui