Chuyện Thiếu Niên


44.
Úc Tri và Thích Đình Tiên xà nẹo với nhau ba ngày nhưng phần lớn thời gian chỉ ở nhà vừa xem thi đấu vừa ăn vặt trò chuyện với nhau, chuyện có ý nghĩa nhất chính là cả hai cùng đi ăn hết món Tàu ở gần nhà, để rồi cuối cùng nhất trí rằng chỉ có lẩu Trùng Khánh là ngon.
Sau đó Úc Tri phải về nước, cậu bắt đầu khai giảng lại.
Thích Đình Tiên mượn xe của chú chủ nhà đưa Úc Tri ra sân bay, Úc Tri nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ chỉ im lặng không nói gì.
Đêm qua cậu và Thích Đình Tiên cãi nhau.
Thật ra cũng không tính là cãi, chỉ có vài chuyện vặt vãnh như quên tắt đèn đóng cửa hay cùng lắm là giận dỗi nhau, rồi cả hai vẫn ôm nhau ngủ, nhưng khi thức dậy lại làm eo làm sách tiếp.
Chuyện dỗi nhau cũng không có gì quan trọng, khi học cấp 3 Úc Tri sống cùng với Thích Đình Tiên nhưng chưa từng có bất kỳ mâu thuẫn gì.

Chỉ là bây giờ thấy thời gian trôi nhanh, trong lòng họ đều thấy khó chịu.
Nếu Thích Đình Tiên không né tránh cậu có lẽ họ đã có thể gặp nhau sớm hơn, ở cùng nhau trong suốt kỳ nghỉ hè.

Nhưng Úc Tri nhớ lại nguyên nhân vì sao Thích Đình Tiên không chịu trả lời tin nhắn, còn mình thì mất bao lâu để tìm người ấy nhưng Thích Đình Tiên lại quyết tâm không muốn gặp mặt mình.
Cậu nhớ lại ngày đó khi mình tìm thấy Thích Đình Tiên trên sân bóng, không khí xung quanh người ấy thực sự chẳng hiền lành gì, nếu chẳng phải cậu còn chắc chắn rằng Thích Đình Tiên vẫn còn thích mình thì chỉ sợ cậu cũng không dám bất chấp lao vào ôm người ấy.
Thích Đình Tiên trước đây không như thế.

Thích Đình Tiên ngày trước dù lúc không cười trông rất lạnh lùng nhưng thực ra tính cách lại rất tốt, chứ chẳng phải khi không chỉ dựa vào gương mặt người đẹp lạnh là có thể nổi tiếng được như thế.
Úc Tri nhớ lại những chuyện này thì mềm lòng, cậu nghiêng đầu nhìn Thích Đình Tiên đang lái xe, lại cảm thấy mình thật sự rất may mắn, lần đầu tiên biết yêu đã có thể bên nhau với người mình thích, còn là mất rồi lại tìm về được.
Cậu do dự muốn nhượng bộ với Thích Đình Tiên nhưng không biết phải nói thế nào, thế là nhìn chăm chú người kia phát sầu, một lúc sau thì thấy tai di đó dần dần đỏ lên.
...! Lúc này Úc Tri chợt nhận ra mình đã nhìn Thích Đình Tiên quá lâu rồi lại thấy buồn cười, rõ ràng hồi cấp ba yêu nhau đã quen với việc tiếp xúc với nhau, ngay cả lúc yêu đương bình thường cũng thường là Thích Đình Tiên chọc cho cậu đỏ mặt trước.
Bây giờ yêu lại lại trở thành Thích Đình Tiên đỏ mặt vì ánh nhìn của cậu.
Dễ thương quá.
Muốn hôn.
Rồi khi có đèn đỏ, cậu hôn.
Lúc này đến cả cổ Thích Đình Tiên cũng đỏ bùng, nói hung dữ, "Tớ đang lái xe đấy! Cậu làm gì thế!"
"Tớ hôn bạn trai của tớ, không được hả!"
Thích Đình Tiên xìu xuống như quả bóng xẹp hơi, dừng một lúc, "Vậy thì cậu cũng phải nói trước với tớ một tiếng chứ...!Tớ đang lái xe, lỡ đạp nhầm chân ga thì sao?"
Úc Tri chớp chớp mắt, "Tớ hôn cậu đáng sợ đến thế hả?"
"...!Tớ thấy có hơi không quen."
"Thêm vài lần nữa là quen." Úc Tri nắm luôn mấy giây cuối cùng của đèn đỏ rướn tới hôn lên cằm Thích Đình Tiên.
"Cậu..." Thích Đình Tiên nghiêng đầu nhìn Úc Tri, "Thôi."
"Tớ làm sao?"
"Thì là..." Thích Đình Tiên không thể nói thành lời, "Trước kia...!cậu không thế này."
Úc Tri của trước kia sẽ chủ động hôn cậu nhưng thường chỉ dính lấy nhau lúc hai người xem phim hoặc chơi game.

Còn hành vi như "trêu ghẹo" thế này trước kia chưa từng thấy.
Úc Tri hiểu ý trong lời nói của Thích Đình Tiên, cũng kịp nhận ra hành động vừa rồi của mình simp quá.

Cậu mím môi, "Cậu không thích à?"
Sao không thích cho được, người mình thích chủ động với mình làm cậu cảm nhận được rằng mình vẫn còn được yêu mỗi giây mỗi phút.
Điều này rất xa xỉ với cậu.
"Dù cho cậu không thích thì tớ cũng không nhịn được." Úc Tri nói, "Lâu thế này chúng ta mới được gặp nhau rồi lại phải xa nhau thật lâu...!Tớ muốn bù lại hết."
"...!Thích."
"Hả?"
"Tớ nói tớ thích." Thích Đình Tiên xoay vô lăng vào gara, "Cậu thế nào tớ cũng thích."
Tim Úc Tri đập thình thích.
Xong rồi xong rồi, cậu nghĩ.
Bây giờ mặt mình chắc chắn còn đỏ hơn cả đêm làm với Thích Đình Tiên nữa.
Thích Đình Tiên mang hành lý giúp cậu đến ga sân bay, vẫn còn sớm nên họ tìm một góc để trò chuyện, cho đến khi Úc Tri nắm lấy tay Thích Đình Tiên lần nữa khi chuẩn bị chia tay.
"Thích Đình Tiên." "Úc Tri."
Thích Đình Tiên mỉm cười, "Cậu nói trước đi."
"Khi cậu chơi bóng phải chú ý an toàn," Úc Tri dừng một lúc, "Còn nữa...!Tớ không bảo cậu nhất định phải...!chỉ là...!nếu cậu có thể..."
"Tớ biết," Thích Đình Tiên siết bàn tay cậu, "Tớ sẽ dành thời gian chuẩn bị, sau đó thi đại học."
Úc Tri kinh ngạc, "Thật sao?"
"Thật." Thích Đình Tiên nhìn vẻ mặt của cậu là biết mình đoán đúng rồi, nụ cười trên môi tươi hơn, "Vốn tớ cho rằng bây giờ cũng ổn nhưng nếu đã quyết định ở bên cậu, tớ không muốn như thế nữa...!Dù sao tớ cũng phải xứng với cậu."
Úc Tri nhào đến ôm chầm lấy Thích Đình Tiên, tì trán lên vai chàng trai, "Cậu xứng với tớ mà."
Thích Đình Tiên ôm cậu, "Úc Tri...!Tớ cũng có một chuyện muốn hỏi cậu."
"Cậu nói đi," Thích Đình Tiên né tránh ánh mắt Úc Tri ngước nhìn, "Sau khi gặp lại tớ, cậu có từng...!thất vọng với tớ không?"
"Không có." Úc Tri nói, "Lúc tớ gặp cậu tớ vui còn không kịp, sau này nghe cậu kể về cuộc sống ở đây tớ chỉ càng đau lòng hơn, rồi lại càng đau lòng hơn nữa khi không thể ở bên cạnh cậu vào những lúc như thế...!Tớ càng tự trách mình không đến tìm cậu sớm hơn."
"Úc Tri..."
"Nhưng cũng có một chút thất vọng."
Thích Đình Tiên khựng lại, tay muốn sờ tóc cậu cũng buông xuống, "Tớ có thể hiểu."
"Cậu hiểu gì chứ?" Úc Tri ôm cậu, nhìn cậu không nói nên lời.
"Tớ...!Tớ không thể đi Bắc Kinh cùng cậu," Thích Đình Tiên như tắt giọng, "Bản thân cũng không có thành tựu gì."
"Tớ không thất vọng về cái này," Úc Tri thở dài, "Tớ có hơi thất vọng, là vì tớ đã chủ động đến thế rồi mà vẫn không thể lên giường trọn vẹn với cậu."
...
Mặt Thích Đình Tiên vừa hạ nhiệt lại đỏ bừng lên.
"Chuyện đó sao trách tớ được?" Thích Đình Tiên nhỏ giọng, "Mấy trước trong nhà không có đồ, tớ sợ làm cậu đau...!Sau đó chúng ta ra ngoài mua đồ, cậu thấy tiệm lẩu thì đứng yên đó còn bảo ớt của người ta không đủ cay."
Úc Tri biết mình đuối lý nhưng vẫn không bỏ qua cơ hội trêu Thích Đình Tiên, "Cậu nói sớm cậu muốn ứ tớ thì tớ nhất định sẽ nhịn ăn để cậu được sướng rồi."
Thích Đình Tiên cảm thấy đầu mình sắp bị mấy lời này đốt cho cháy rồi, cậu kéo Úc Tri ra, "Sắp đến giờ rồi, cậu đi nhanh đi."
Úc Tri nín cười đưa tay cầm hành lý, "Vậy tớ đi thật đây."
"..." Thích Đình Tiên ỏn ẻn giấu túi hành lý của cậu ra sau, "Hôn một cái."
Thích Đình Tiên tiễn Úc Tri đi rồi lái xe về nhà, về đến mới thấy Úc Tri nhắn cho mình mấy tin trước khi máy bay cất cánh.
"Tớ chưa bao giờ thất vọng."
"Bởi vì tớ và cậu giống nhau."
"Cậu có thế nào tớ cũng thích.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui