57.
Tháng năm dịu dàng.
Kết quả thi đại học có sau mười ngày thi chuyển cấp cấp 3.
Doãn Bình Chương xem như phát huy bình thường, đậu tuyến hai ở Kinh Châu và tuyến một ở tỉnh khác.
Cả nhà Doãn Bình Chương cùng suy nghĩ, cuối cùng chọn nguyện vọng tỉnh khác.
Mấy ngày sau cũng có kết quả thi chuyển cấp của Chung Ân, nhưng có lẽ vì chuyện của Ân Tú Mai ảnh hưởng nên thành tích không bằng lúc thi thử, nhưng cũng chen chân vào được trường chuyên của thành phố.
Chỉ là không được vào lớp chọn, nhưng vừa lúc lại vào lớp cô chủ nhiệm Hoàng Ngọc của Doãn Bình Chương.
Chuyện này đến khi Doãn Bình Chương được nghỉ đông năm nhất về trường với các bạn cũ thăm thầy cô mới biết.
Còn Hoàng Ngọc phát hiện ra là khi cô đi thăm hỏi gia đình học sinh mới biết hóa ra Chung Ân là hàng xóm học trò cũ của mình, cô cũng hỏi Doãn Bình Chương để tìm hiểu tình hình và vừa lúc Doãn Bình Chương cũng quan tâm đến Chung Ân, thế là sau khi các bạn đi hết cậu còn ở lại để nói chuyện thêm với cô, lúc này mới biết sau khi Ân Tú Mai đi theo gã kia thì cũng chẳng được kết quả gì, cuối cùng lấy tiền rồi về nhà, bây giờ ngày ngày ra ngoài chơi mạt chược chứ không quan tâm đến con cái.
Tuy thành tích bây giờ của Chung Ân không tệ nhưng vẫn thua xa hồi cấp 2.
Cuối cùng Hoàng Ngọc thở dài, nói rằng thằng bé này như không quan tâm thứ gì, không chỉ cho có với việc học mà còn được chăng hay chớ với mọi thứ.
Doãn Bình Chương cũng nghe được chút chuyện từ chỗ mẹ mình, mấy tháng đầu cha mẹ Doãn Bình Chương còn có thể giúp chăm sóc Chung Ân nhưng đến cuối năm công ty nhiều việc, hai người bận rộn vô cùng nên thật sự không có tâm trí để lo cho con của người khác.
Cho đến khi mặt trời hôm đó khuất bóng, Doãn Bình Chương ở lại trường đến tận lớp tìm Chung Ân muốn dẫn cậu ra ngoài ăn.
Chung Ân thấy anh cũng không ngạc nhiên, chỉ là cau mày khi nghe anh muốn dẫn mình ra ngoài ăn tối.
Doãn Bình Chương khoác vai cậu, "Đi mừng sinh nhật 20 của anh Doãn của em được không?"
Chung Ân đành phải gật đầu đi cùng.
Đến khi ngồi trong quán lẩu rồi Chung Ân mới lại nhíu mày hỏi: "Sinh nhật của anh thật à?"
"Ngày âm thì còn mấy ngày nữa nhưng lúc đó anh đi du lịch rồi, vừa hay có hôm nay thì mừng hôm nay thôi." Doãn Bình Chương đưa một lon sprite cho cậu rồi lấy một lon bia cho mình, "Em vẫn chưa uống bia được nhỉ?"
"Chưa."
"Cũng đúng, em còn nhỏ."
Chung Ân không trả lời, Doãn Bình Chương cũng không để ý, anh kéo Chung Ân đi ăn cũng không phải là hành vi có chủ đích cho lắm, chỉ là bây giờ thấy thằng bé không ai quan tâm thì có hơi đáng thương, còn mong cậu có thể học tập cho giỏi chứ đừng vì chuyện của cha mẹ mà bỏ luôn cả tương lai của mình.
Chỉ là chủ đề nói chuyện vô thưởng vô phạt, đến khi ăn xong anh cũng không nói rõ được những lời còn lại.
Sau bữa ăn, Chung Ân cũng không để anh đưa về trường học, hai người tạm biệt nhau ở ngã tư.
Khi Doãn Bình Chương băng qua đường rồi quay lại nhìn cũng chỉ thấy một chàng trai cao gầy mặc đồng phục trắng xanh đang hòa vào dòng người.
Khi Doãn Bình Chương đi du lịch về lại Kinh Châu đã là 29 tết.
Sau khi anh lên đại học rồi cha mẹ cũng thả hơn, chỉ nói mấy câu như "tưởng quên luôn đường về nhà ăn tết rồi chứ" rồi thôi.
Cha mẹ Doãn Bình Chương đều là người Kinh Châu, ngày ba mươi thăm thú họ hàng, trưa qua nội tối qua ngoại, xà quần đến hơn 8 giờ mới về được đến nhà mình.
Tình cờ đụng phải Chung Ân đi xuống đổ rác.
Chung Ân thấy gia đình Doãn Bình Chương thì ngoan ngoãn chào, "Chú dì năm mới vui vẻ."
Làm cho Doãn Bình Chương từng thấy dáng vẻ thờ ơ lạnh nhạt của Chung Ân ở trường hơi ngạc nhiên, anh nhìn cậu lâu hơn để rồi nhìn thấy vết thương dưới cổ cậu.
Doãn Bình Chương mím môi, khoác vai Chung Ân vờ như họ là anh em tốt, để cha mẹ mình lên lầu trước.
Cha mẹ Doãn biết chuyện nhà Chung Ân nên cũng muốn con trai mình khuyên bảo thằng bé hơn, họ không lắm lời gì chỉ đi lên nhà, để chỗ lại cho hai anh em.
Bóng người vừa khuất là Chung Ân đã thoát khỏi tay Doãn Bình Chương, "Có chuyện gì à?"
"Cổ bị sao vậy?"
"...!Không có gì."
Doãn Bình Chương cũng không lấy làm lạ với câu trả lời của cậu, chỉ đẩy chàng trai chỉ mặc mỗi chiếc áo len vào hành lang tránh gió, "Đứng ở đây chờ anh."
Sau đó chạy đi dưới ánh mắt khó hiểu của Chung Ân.
Mười phút sau Doãn Bình Chương chạy về, còn cầm theo một túi đồ, "Dung dịch sát trùng và băng cá nhân, anh làm cho em nhé?"
Ý của anh là muốn Chung Ân về nhà cùng mình, không thì đến nhà Chung Ân cũng được nhưng cuối cùng Chung Ân chỉ nhìn anh rồi cúi đầu xuống để lộ vết thương trên cổ.
Doãn Bình Chương chỉ đành phải bước lên một bậc cầu thang, nói chuyện để đèn tự động sáng lên để có ánh sáng rửa vết thương và dán băng keo cho Chung Ân, xong xuôi anh nghĩ ngợi thế nào lại cởi khăn choàng mình mua lúc đi du lịch quàng lên cổ cậu.
"Quà năm mới." Doãn Bình Chương nói, "Mới mua được mấy ngày thôi đấy, không được chê quà của anh cậu."
Chung Ân ngẩng đầu nhìn anh, nói "Cảm ơn".
Doãn Bình Chương vừa chạy nên đổ mồ hôi, đứng ở cầu thang xử lý vết thương cho Chung Ân mồ hôi đã khô mất, bây giờ còn cởi khăn choàng làm hơi lạnh ùa vào, anh cũng không nhiều lời với Chung Ân đã kéo cậu lên lầu, ai về nhà nấy.
Cha mẹ anh đang xem gala xuân, Doãn Bình Chương thuật lại ngắn gọn chuyện vừa rồi, cha mẹ nghe xong lại thở dài, bảo sáng mai nhất định phải mang sủi cảo qua, nếu Ân Tú Mai thật sự đánh Chung Ân thì kiểu nào họ cũng phải nói đôi lời.
Nhưng sáng hôm sau họ gõ cửa một lúc lâu cũng không thấy ai ra, Doãn Bình Chương nhắn tin cho Chung Ân mới biết đêm qua Ân Tú Mai đã kéo cậu ra trạm xe lửa rời khỏi Kinh Châu, phải đến khai giảng mùa xuân mới về.
Chung Ân không nói đi đâu, Doãn Bình Chương cũng không tiện hỏi nhưng hôm sau nữa mấy người hàng xóm đã bàn tán nói rằng Ân Tú Mai dẫn con trai đến chỗ cha ruột nó, đầu năm đầu tháng phải đi chọc ngươi mấy người đó.
Doãn Bình Chương không biết thực hư ra sao cũng không tiện hỏi, do dự tới lui cũng không liên lạc với Chung Ân.
Lần gặp mặt kế tiếp của họ là hè một năm sau.
Nghỉ hè năm nhất anh đi làm thêm nên không về nhà, năm hai đăng ký làm sinh viên trao đổi, lúc về lại Kinh Châu đã là hè hết năm hai.
Cha mẹ anh được chuyển công tác đến khu công nghiệp mới ở ngoại ô Kinh Châu nên chuyển thẳng qua khu chung cư cho nhân viên bên đó, trong nhà chỉ còn lại mỗi anh.
Anh ở nhà cả ngày chẳng có gì làm, chỉ thấy tâm trí mình toàn lo lắng về Chung Ân.
Anh không làm được chuyện đi hóng hớt từ mấy cô mấy dì hàng xóm nên chạy thẳng đến trường chuyên tìm Hoàng Ngọc.
Khi đi ngang qua danh sách danh dự điểm thi tháng được dán trên tầng ba, Doãn Bình Chương không thấy tên Chung Ân đâu thì giật mình, nhớ hồi lớp mười tốt xấu gì Chung Ân cũng trong top 200, còn bây giờ thậm chí còn không có trong top 400.
"Bây giờ hạng thứ 600 có hơn rồi," Hoàng Ngọc thở dài, "Sỉ số lớp tự nhiên cũng chỉ có hơn 900 em.
Em ấy thông minh, chỉ là thờ ơ, nói sao em ấy cũng cho rằng học hành là vô nghĩa...! Cô cũng đã nói chuyện với mẹ em ấy, quả thật hoàn cảnh gia đình đã ảnh hưởng đến em ấy rất nhiều."
Hoàng Ngọc dừng một lúc rồi nói tiếp: "Bình thường nếu em có trò chuyện với em ấy thì kể cho em ấy nghe cuộc sống đại học của em, để em ấy thấy có mục tiêu, biết đâu còn khích lệ được em ấy."
Doãn Bình Chương gật đầu, nhớ tới cả năm nay ngoài mấy tin nhắn hồi tết ra thì Chung Ân chưa bao giờ chủ động tìm anh, anh bận việc cũng quên mất phải hỏi thăm tình hình của Chung Ân.
"Về bản chất Chung Ân vẫn là cậu cậu bé ngoan..."
"Chắc chắn rồi ạ," Doãn Bình Chương gật đầu, "Mong cô đừng bỏ em ấy."
Hoàng Ngọc hơi giật mình, rồi cười, "Sao mới tốt nghiệp hai năm đã nói chuyện như phụ huynh học sinh thế?"
Doãn Bình Chương đùa với Hoàng Ngọc vài câu, anh vốn định chờ Chung Ân tan học rồi dẫn cậu đi ăn như lần trước nhưng trời lại đột ngột mưa to, Doãn Bình Chương nhớ mình còn phơi quần áo nên đành phải vội vàng tạm biệt Hoàng Ngọc chạy về nhà.
Hôm sau, mấy người bạn đại học nhắn tin cho anh, nói mấy ngày nữa định đi hồ Tiêm Vân dã ngoại cưỡi ngựa, nhớ ra hồ Tiêm Vân phải đi ngang qua Kinh Châu nên hỏi anh có muốn đi cùng không.
Doãn Bình Chương mím môi, nhớ tới bài kiểm tra thể chất chỉ vừa đủ điểm của mình thì định từ chối nhưng lại nghĩ tới lời Hoàng Ngọc nói với mình, thế là đành xóa chữ "Thôi" trên màn hình, gõ lại: "Tôi dẫn một cậu bạn cấp ba đi cùng được không?"
"Được chứ," Lý Tấn nhanh chóng trả lời, "Em bồ hả?"
"Cút." Doãn Bình Chương bị câu này gợi lại ký ức khi Chung Ân còn nhỏ bị thắt hai bím, tô son rồi tự mình vui vẻ cả buổi trời mới nhắn lại, "Em tôi.".