Đại hội thể thao đang diễn ra hừng hực khí thế, Vi Vi làm đội trưởng đội cổ động viên nên bận tối mặt.
Cô ấy mặc chiếc áo ngắn tay đỏ phối với váy trắng ngắn, mái tóc đã dài đến vai được buộc thành một búi tóc đáng yêu, lúc nhảy cổ vũ thì cô là nhân vật thu hút nhất cả trường.
Phụ trách hậu cần kiêm nhiếp ảnh gia tạm thời Lâm Lỗi tranh thủ thời gian, chỉ cần Vi Vi biểu diễn là cô giơ máy ảnh lên, giúp Vi Vi ghi lại từng đoạn video.
“Lý An Tĩnh, đây là bản thảo mới, cậu nhớ phải đọc xong trước chạy cự ly ngắn đấy.” Dương Phàm vội vàng nhét cho tôi một phần bản thảo, rồi lại vội vã rời đi viết phần tiếp theo.
Đúng vậy, người có giọng to như tôi đã thành MC “Tiểu Loa” của đại hội thể thao lần này.
Giọng tôi truyền qua loa vang đi rất to, nội nói bà với bà nội Ngô ngồi ở cửa nhà còn nghe được tiếng tôi, lời này quả không sai.
Lúc phát biểu mở màn, tôi cất tiếng chào hỏi suýt tí đã làm các lãnh đạo trường ngồi bên cạnh tôi sợ đến mức ngã từ trên ghế xuống.
Trên sân điền kinh, vận động viên chạy cự ly ngắn đang vào vị trí, tôi nhìn thấy được dáng Trương Gia Vũ trong số vận động viên, cậu mặc áo ngắn tay trắng, quần đùi đen, mang số 7.
Tôi đứng trước mircro, đọc đoạn bản thảo Dương Phàm viết đầy cảm xúc: Sân thể thao rộng lớn là sân khấu dựng lên vì các bạn; hãy bay lên, những trái tim tuổi trẻ, chúng ta sẽ luôn reo hò vì bạn! Tagore nói, không có bóng đôi cánh trong không trung, nhưng ta đã bay qua; Ngải Thanh nói với bạn rằng, có lẽ có người không đến được bờ bên kia, nhưng chúng ta cùng nhau có biển rộng.
Mồ hôi bạn rơi trên sân thi đấu, giành vinh quang cho lớp, bạn là người giỏi nhất.
Chạy đi, đuổi theo đi… Bạn dũng mãnh hơn hổ, mạnh mẽ hơn báo, Trương Gia Vũ lớp 5! Cố lên!
Đây là bản thảo “màu mè” nhất mà tôi đã đọc, Dương Phàm này cũng thật là, không phải chỉ là bài cổ động thôi sao, còn trích dẫn thơ này kia y như tham gia thi viết văn.
Đã đến giờ thi đấu, tôi đổ mồ hôi thay Trương Gia Vũ, tay nắm micro bắt đầu run rẩy khiến cả người cũng lay động theo.
Đàn anh Tào Kiếm ngồi bên cạnh tôi để hai chân xuống đất, cố gắng giữ chiếc ghế không lắc lư lẫn tôi đang bồn chồn.
Khoảnh khắc tiếng súng vang lên, nhóm vận động viên bắn ra như mũi tên lao về phía đích.
Tôi biến thành bình luận viên phấn khích của nội dung 100m vượt rào tại Olympic Athens.
Trong mắt tôi lúc này, Trương Gia Vũ có thể so sánh với “người bay” Lưu Tường*.
Tôi hưng phấn hét to: “Cố lên! Cố lên! Trương Gia Vũ! Trương Gia Vũ!” Những từ ngữ trau chuốt mỹ miều đều thừa thãi, tôi chỉ theo bản năng hô một cách trực tiếp nhất, kêu gào đến khàn cả giọng, cả sân thể dục tràn ngập tiếng tôi cổ vũ cho Trương Gia Vũ.
(Lưu Tường – vận động viên điền kinh 110 m vượt chướng ngại vật: Anh là người Trung Quốc và cũng là người Châu Á đầu tiên đạt huy chương vàng môn điền kinh tại Thế vận hội Athens vào tháng 8/2004)
Tôi tận mắt nhìn Trương Gia Vũ chạy về đích đầu tiên, cậu ấy đứng trên đường băng rất xa nhìn về phía sân khấu bên này, hình như đang vẫy tay với tôi.
“Xin chúc mừng bạn Trương Gia Vũ lớp 5 giành vị trí đầu tiên trong cuộc thi chạy cự ly ngắn 100m, chúng ta hãy nhiệt liệt vỗ tay chúc mừng bạn ấy.”
Đàn anh Tào Kiếm xông tới giật micro của tôi..
“Đàn em, em… em nghỉ ngơi một lát đi.”
Tôi bật cười to, chạy đến phía khán đài lãnh thưởng tìm Trương Gia Vũ, đưa cho cậu ấy chai nước khoáng đã chuẩn bị sẵn.
“Bạn cùng bàn, cậu tuyệt quá, trước kia không thấy cậu ra ngoài tập luyện, thế mà lại nhẹ nhàng chiếm được vị trí số một.
Cậu không thấy chứ ban nãy sân khấu sôi sục lên, đàn anh Tào Kiếm còn nói muốn xin chữ ký cậu đấy.”
Mặt Trương Gia Vũ bị nắng chiếu đỏ bừng bừng, mồ hôi lăn từng giọt, tóc ướt đẫm.
Cậu vặn nắp chai nước, uống một hơi nửa chai, còn nửa chai đổ thẳng lên đầu.
Cậu ấy chưa kịp nói thêm mấy câu với tôi thì đã bị thông báo trên loa giục đi mất.
Sân thể dục phát bản nhạc quen thuộc, hiệu trưởng và hiệu phó trao phần thưởng, giấy khen cho những vận động viên đoạt giải.
Phần thưởng cho giải nhất là một máy thu – phát âm BBK*, đây là món đồ điện tử mà học sinh tiểu học thời đó muốn có nhất, đương nhiên không phải dùng để học tiếng Anh, mà dùng để nghe nhạc.
Tôi cũng không ngoại lệ, vì vậy khi tôi biết môn chạy 5000m nữ không có ai đăng ký thì không ngần ngại mà đăng ký.
Nhưng khi thực sự đến thời khắc thi đấu, tôi mới hiểu được vì sao các bạn nữ trong lớp lại sợ môn này đến như vậy.
Nói đây là loại vận động chết người cũng không quá lời, tôi tận mắt thấy Tôn Thiến lớp 6/2 chạy được nửa chừng thì mệt đến nằm liệt ra đất, được lớp trưởng lớp họ cõng đến phòng y tế; còn có Lý Tiểu Địch lớp 4/1, chạy đến đích thì suýt bị cảm nắng… Mà hai người đó đều là những nữ sinh bình thường thích vận động, ngày thường không có việc gì cũng thường thấy hai người hoạt động ở khu dụng cụ thể thao trong sân thể dục.
Còn tôi, Lý An Tĩnh, học tập trung bình, tứ chi phát triển lại cực kỳ lười biếng, bình thường chạy 400m trong giờ thể dục đã thở hồng hộc, đau chân đau cẳng, sao có thể vượt qua được ngọn núi lớn 5000m này, còn muốn tranh giành giải nhất với mấy chị lớp trên?
Vì giải thưởng tôi sẽ cố hết sức mình, không phải có bài hát như thế nào: Có chiến đấu mới có thể thắng.
Liều một lần, có lẽ sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn.
3h30 phút chiều, đàn anh Tào Kiếm nhận micro của tôi, bảo tôi sang khu vực chờ để khởi động, chuẩn bị cho cuộc thi chạy cự ly dài của nữ.
Vi Vi và Nhị Lỗi đến cổ vũ cho tôi, tôi cười hihi haha, duỗi tay đá chân che giấu sự căng thẳng của mình.
Giáo viên thể dục đi tới phía tôi: “Lý An Tĩnh, sao em còn mặc đồng phục vậy? Không sợ nóng quá sao? Lát nữa thi đấu sẽ chạy rất lâu, em thế này sẽ dễ say nắng, tranh thủ thời gian cởi áo khoác đi.”
Tôi cúi đầu nhìn đồng phục dài tay trên người, cảm thấy hơi lúng túng.
Đồng phục này là “tấm chắn” của tôi, bất kể thế nào thì cũng không cởi nó ra được.
Bên trong là chiếc áo thun mà năm đó đến nhà dì, dì đã mua cho tôi.
Vấn đề quan trọng nhất chính là mẹ dùng máy giặt giặt hỏng chiếc áo lót duy nhất của tôi, tôi bất đắc dĩ trống không ra trận, nếu cởi chiếc áo khoác đồng phục này ra, sự quẫn bách của tôi sẽ phơi bày trước mọi người.
Hơn nữa, đại hội thể thao không quy định mặc quần áo thế nào nên tôi như vầy cũng không tính phạm quy.
Tôi cúi đầu, mím môi, mặc cho thầy nói gì cũng không dao động.
Thầy vốn nóng tính, bỏ lại một câu: “Thôi được, em cứ mặc thế đi, lát nữa nóng đến hỏng người cũng đừng tìm đến tôi.”
Nhị Lỗi thấy thế khuyên tôi: “Tĩnh Tĩnh, hay là cậu nghe lời thầy cởi áo khoác đi, hôm nay nhiệt độ cao, cậu thế này không nóng sao?”
Tôi lắc đầu, kiên quyết, kiên cường nói: “Tó không hề nóng.”
Cuộc đua 5000m bắt đầu, tôi nhớ bí quyết nhỏ mà thầy nói, không cố sức quá lúc ban đầu, cứ chạy với tốc độ đều đều, như vậy có thể duy trì thể lực, nếu ngay từ đầu dùng sức quá mức để bỏ xa mọi người thì sẽ dễ bị tiêu hao sức lực, giữa đường sẽ bị mọi người đuổi kịp và vượt qua.
Vì thế tôi duy trì tốc độ vị trí thứ hai cuối cùng, chậm rãi chạy dọc đường đua.
Ban đầu thì rất nhẹ nhàng, nhưng chạy đến 2000m thì tôi cảm nhận rõ là đã kiệt sức, trời quá nóng, tôi đổ mồ hôi toàn thân, áo khoác đồng phục dính trên người cực kỳ khó chịu.
Tôi không thể dừng lại để cởi áo, vì vậy chỉ có thể cố chịu đựng, nghiến răng tiếp tục chạy về phía trước.
Bài cổ vũ do Dương Phàm viết phát đi từ loa của trường, lần này là viết cho tôi, nghe những câu buồn nôn vậy tôi rất xấu hổ, cái gì mà nữ trung hào kiệt, cân quắc không nhường tu mi, làm như tôi là Hoa Mộc Lan thay cha xuất chinh không bằng.
3000m, 2000m, còn lại 1000m cuối cùng, chỉ cần kiên trì kiên trì là được.
Áo khoác lẫn áo thun bên trong của tôi đẫm mồ hôi, mồ hôi trên mặt bị nắng chiếu ướt rồi lại khô mấy lần, đã có thể kết thành muối.
Chỉ còn 400m cuối cùng nhưng tôi thật sự không thể cầm cự được nữa, hai chân mềm nhũn khuỵu trên đường băng.
Trên loa tiếng hò hét cổ vũ càng kích động, một số học sinh đến gần đường băng cổ vũ cho thành viên lớp mình, nhưng lúc này tôi không nghe được gì, cổ họng có mùi máu tươi nhàn nhạt, nhìn những tuyển thủ chạy phía trước, tôi biết mình không có cách nào giành lấy giải nhất là chiếc máy thu phát âm.
Tôi từ bỏ, không muốn tiếp tục chạy, hai đùi tôi như không còn thuộc về mình, mềm như bông, ngay cả đứng lên cũng khó khăn.
Ngay lúc tôi định từ bỏ, một giọng nói quen thuộc đến gần, hơn nữa là càng lúc càng gần.
“Bạn cùng bàn, cố lên, nhất định cậu sẽ thành công.”
Giọng Trương Gia Vũ, cậu ấy cách tôi không đến 1m, tay cầm một chai nước uống.
Cậu mở nắp chai nước, đưa cho tôi: “Mau uống miếng nước đi.”
Tôi liếm đôi môi khô khốc, vươn tay nhận chai nước, uống xong cảm thấy khá hơn nhưng tôi vẫn không muốn chạy tiếp, quá mệt, quá nóng, còn chạy nữa có lẽ mạng nhỏ của tôi cũng chẳng còn.
“Đừng bỏ cuộc, mình sẽ ở bên cậu, chúng ta kiên trì một chút nữa là có thể đến đích.”
Tôi thật sự rất muốn bỏ cuộc, khi đó lòng tôi cũng không có mấy tinh thần thể thao, đầu óc chỉ toàn là ý nghĩ xong đời, phần thưởng không còn, vinh dự của lớp linh tinh đều bị tôi vứt đến chín tầng mây.
Tôi chỉ muốn nhanh chóng kết thúc thi đấu, về nhà tắm nước lạnh, sau đó nằm xuống thoải mái dễ chịu.
Nhưng mà khi nhìn Trương Gia Vũ, nghe cậu ấy nói, trong người tôi dâng lên một sức mạnh không tên.
Dưới sự cổ vũ của cậu ấy, tôi đứng lên, từ từ chạy về phía đích đến.
Cậu ấy ở bên tay trái tôi, dùng tốc độ ngang bằng chạy cùng tôi.
Cố lên, Lý An Tĩnh, nhất định mình sẽ làm được, bất kể thế nào cũng không được bỏ cuộc nửa chừng, chỉ cần có thể kiên trì đến cùng, đó chính là thắng lợi.
Không liên quan đến thắng thua, không liên quan đến vinh dự, cũng không liên quan gì đến giải thưởng, chỉ là một niềm tin rằng nếu đã lựa chọn thì phải kiên trì.
400m ngắn ngủi đó, tôi chạy rất lâu rất lâu, đến đích mới nhận ra mình là người cuối cùng.
Ba người về đích đầu tiên được đám đông vây quanh, tiếng hoan hô, tiếng nhạc… tất cả không thuộc về tôi.
Người về cuối cùng tôi tránh khỏi đám đông, cúi đầu xám xịt rời đi.
“Bạn cùng bàn, chờ mình.”
Trương Gia Vũ đuổi theo, đưa cho tôi một cây chocolate ống giòn, “Phần thưởng cho cậu.”
Tôi cầm lấy ống giòn, chán nản hỏi: “Phần thưởng cho người về đích cuối cùng sao?”
“Thưởng cho cậu vì đã kiên trì đến cùng, đó là cự ly 5000m, có thể kiên trì hoàn thành đường đua đã là vô cùng tuyệt vời, rất nhiều người cùng chạy với cậu đã rút lui rồi.”
Tôi xé mở ống bánh, lẩm bẩm: “Thật không? Cậu thật sự cảm thấy thế?”
“Đương nhiên rồi, cậu mạnh mẽ hơn bất kỳ bạn học nữ nào trong lớp mình, mấy bạn ấy còn không dám đăng ký…”
Nghe cậu ấy nói vậy, tâm trạng tôi khá hơn nhiều, cắn miếng bánh giòn tan, vị chocolate bơ ngọt ngào lạnh lạnh hòa tan trong miệng, an ủi trái tim đang bị tổn thương vì không được giải của tôi.
Nhị Lỗi cầm máy ảnh đến, nhất quyết phải chụp ảnh tôi.
Trương Gia Vũ tự động bước sang bên cạnh tránh ống kính.
“Bạn cùng bàn, cậu đừng đi, đến đây chụp ảnh cùng, hai chúng ta chụp chung.”
Trương Gia Vũ vui vẻ đi tới đứng bên cạnh tôi.
Nhị Lỗi chỉ huy: “Hai cậu đứng xích lại gần nhau tí, cười tươi lên.
Tĩnh Tĩnh, thả cái tay giơ vạn năm không đổi kia của cậu xuống, OK?”
Tách.
Trương Gia Vũ đứng bên cạnh tôi cười rất tươi, còn rạng rỡ hơn cả ánh mặt trời ngày hôm đó cả vạn lần.
Mà tôi thì lại như một con nhóc ăn xin, mặc chiếc áo đồng phục màu xanh trắng rộng thùng thình, khóe miệng còn dính vệt chocolate.
Sau đó Vi Vi nói, “Cậu thậm chí còn không biết Trương Gia Vũ chạy cùng cậu cả hành trình 5000m à.”
Tôi cảm thấy bối rối: “Không phải chứ, cậu ấy chạy cùng với tớ 400m cuối mà.”
Vi Vi lộ vẻ ngạc nhiên: “Ôi mẹ ơi, từ lúc cậu bắt đầu thi đấu là cậu ấy vẫn chạy theo sau cậu, chẳng lẽ cậu không chú ý đến sao?”
Lúc đó tôi toàn tâm toàn ý chạy về trước, ai mà chú ý đến phía sau mình..