"Mã phu kia thà rằng đập đầu vào tường chết cũng không chịu nói ra chủ mưu phía sau.
Trong lời nói còn nhắc đến người nhà, chẳng lẽ là vì người nhà bị bắt giữ, cho nên mới làm như vậy?" Nghiêm Tiêu Nghi nghĩ.
"Trong phủ đã phái người đi tìm người nhà của mã phu kia, có điều thấy không có gì khác thường, vả lại bọn họ hoàn toàn không biết hắn làm nghề gì." Khương Kỳ nói: "Có lẽ là đối phương thấy người đã chết, sợ chúng ta chú ý nên thu tay lại.
Nương đã phái người điều tra, thân phận mã phu cũng không có vấn đề gì, chỉ là hắn thích rượu, có quen biết bạn rượu là nhi tử của nhũ mẫu Thế tử An Vương.
Sau khi ta xảy ra chuyện, người kia liền trượt chân rơi vào trong nước chết rồi.
E là Thế tử An Vương đã biết điểm này, sợ giải thích không rõ ràng, nhưng mà hắn lại quá chột dạ mới khiến cho ta cảm thấy chuyện này hắn cũng không phải vô tội, ít nhất hắn đoán được chủ mưu phía sau là ai."
Nghiêm Tiêu Nghi nghĩ một lát rồi nói: "Đã như vậy, có khả năng nhất chính là Viên Tập kia.
Hắn là đồng hương với người bán thuốc họ Lý, Thế tử An Vương và người bán thuốc kia lẽ ra không gặp nhau, người duy nhất có thể liên hệ họ lại với nhau cũng chính là hắn."
Sau khi Khương Kỳ nghe xong, gật đầu cười: "Viên Tập là mười chín năm trước chuyển nhà đến Uy Huyện, về phần rốt cuộc đến từ đâu lại không thể nào tra được, bây giờ xem chỗ người bán dược liệu họ Lý kia có thể tìm ra sơ hở gì.
Xem thử thân phận người bán thuốc họ Lý kia rốt cuộc là gì? Lý Yên Nương có thể được Thế tử An Vương gọi là đường muội, mặc dù không thể nào là con cháu của ba vị hoàng cữu phản loạn năm đó, thì chỉ có thể là người lúc trước bị hoạch tội lưu vong kia."
"Đã là hoạch tội bị lưu vong, lẽ ra có người trông coi mới phải, sinh lão bệnh tử đều sẽ được trình lên triều đình.
Làm sao nàng ta lại đi vào Kinh Thành được?" Nghiêm Tiêu Nghi nói.
"Rất có thể bị tống xuất từ rất sớm, đất lưu đày vốn khó khăn, một đứa bé muốn bình an lớn lên càng khó.
Huống chi dù bọn họ bị lưu vong, muốn đổi một đứa bé cũng không phải việc khó khăn gì." Khương Kỳ nói: "Bây giờ chỉ có thân phận của Viên Tập kia là cần phải xem kỹ.
Năm nay hắn mới hai mươi ba, thời điểm phản loạn năm đó đã được sinh ra, cho nên thân phận càng thêm đáng nghi."
"Vậy chuyện này không phải nên nói cho cha mẹ ư?" Nghiêm Tiêu Nghi hỏi: "Nếu cha mẹ biết, việc tiến hành điều tra càng thêm dễ dàng hơn."
Khương Kỳ gật đầu, nói: "Đúng là như thế.
Đến nước này, liên lụy đến dòng họ lúc trước bị hoạch tội lưu vong thì không thể tiếp tục giấu diếm nữa."
Nghĩ đến Lý Yên Nương kia, sau khi hắn tỉnh lại, không phải không đi tìm gia đình này, nhưng tìm khắp nơi cũng không ra.
Vốn cho rằng mình nhớ lầm địa chỉ, lại chẳng ngờ đối phương lúc đó còn chưa đến Thành Nam.
Lúc trước mình bị hạ độc, không chỉ có Nghi Nhi, mà bệ hạ cũng đã từng phái người đi đuổi bắt Lý Yên Nương, nhưng không có chút tung tích nào.
Nếu phía sau không có thế lực ngầm trợ giúp, một cô gái yếu ớt làm sao có thể biến mất không còn bóng dáng được.
Lúc ấy mình quen biết Lý Yên Nương như thế nào ấy nhỉ? Khương Kỳ nghĩ.
Thật ra, chẳng qua là do nguyên nhân tầm thường quá thôi.
Lý An đi Phương Nam thu mua dược liệu, kết quả nửa đường bị lật thuyền, cả người và hàng đều không còn.
Đám chủ nợ không thể nào đòi nợ, vào lúc bọn họ tính kéo Lý Yên Nương đi để trả nợ, gặp được Khương Kỳ mới từ phường ca vũ đi ra.
Mặc dù Khương Kỳ không phải loại người gặp chuyện bất bình liền rút binh đao tương trợ, nhưng hôm đó đúng lúc hắn vừa thắng những tên hồ bằng cẩu hữu* kia không ít tiền, bèn dùng bạc thắng được đưa cho những người cản đường, nhằm đuổi bọn họ đi.
*Hồ bằng cẩu hữu: bạn xấu
Lý Yên Nương lôi kéo Khương Kỳ, nói mình đến bước đường cùng, hy vọng Khương Kỳ có thể cho nàng ta một đường sống.
Khương Kỳ vốn cũng không muốn dính tới loại phiền phức này, nghĩ bản thân không có việc gì phải móc tiền ra.
Nhưng thấy Lý Yên Nương khóc sướt mướt, Khương Kỳ liền ném nàng ta cho Chu Trung thu xếp.
Sau đó, Lý Yên Nương được Khương Kỳ thu nhận.
Trưởng Công chúa không phải không điều tra bối cảnh của Lý Yên Nương, nhưng Lý An đã chết, không thể tra được, lúc này mới giữ lại tai họa ngầm.
Khương Kỳ gặp Lý Yên Nương sau một năm thành thân với Nghiêm Tiêu Nghi.
Lúc đó Thế tử An Vương và Lý Yên Nương chắc đã sớm quen biết nhau rồi.
Cho nên vào lúc Khương Kỳ không cố tình che giấu tin tức mình thu một ngoại thất, Thế tử An Vương ở trước mặt hắn lại không có bất kỳ điểm khác thường gì, hoặc là có khác thường nhưng Khương Kỳ không có để ý mà thôi.
Nhưng mặc dù là như thế, một người có thân phận khác thường cố ý tiếp cận, Thế tử An Vương biết rất rõ ràng nhưng chưa từng nhắc nhở, có thể là sợ mình bị liên lụy nhưng thêm chuyện té ngựa, khiến người ta không nhịn được trong lòng nguội lạnh.
Đêm đó, Khương Kỳ bèn đến thư phòng Khương Văn Chính.
Nghiêm Tiêu Nghi ở nội viện Ngọc Thanh chờ đến sau nửa đêm mới thấy Khương Kỳ trở về.
Nghiêm Tiêu Nghi vội hỏi tình hình, thì nghe Khương Kỳ nói: "Nương sẽ tra những người năm đó tham gia phản loạn và bị liên tụy ở trong tông thất.
Cho dù năm đó Viên Tập còn là một hài tử, cũng có thể có dấu vết lần theo.
Cho dù hắn chỉ là hài tử của một người hầu, thì trong danh sách các phủ sẽ lưu lại danh tự.
Còn Lý Yên Nương, sẽ phái người đi vùng lưu đày điều tra."
Nghiêm Tiêu Nghi than nhẹ một tiếng: "Những việc này cũng chỉ có cha nương mới có thể điều tra được, còn chúng ta mặc dù có lòng nhưng bó tay hết cách."
Nghĩ đến có người dòm ngó tính mạng Khương Kỳ, trong lòng Nghiêm Tiêu Nghi lo lắng bất an.
Bây giờ sự việc đã dần dần sáng tỏ, hơn nữa có Khương Văn Chính và Trưởng Công chúa can thiệp điều tra mới thực sự làm Nghiêm Tiêu Nghi yên lòng.
Sau khi thay quần áo xong, hai người nằm ở trên giường, Khương Kỳ ôm Nghiêm Tiêu Nghi vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng mảnh khảnh của nàng để an ủi.
Nghiêm Tiêu Nghi che giấu rất tốt nhưng chuyện này làm sao có thể giấu giếm được Khương Kỳ - người cùng giường cùng gối với nàng.
Nhưng Nghiêm Tiêu Nghi không muốn để hắn biết thì hắn sẽ giả bộ không biết.
Bản thân mình giấu giếm nàng những gì mình thấy trong mộng, nhưng mỗi khi Chu Trung tới bẩm báo đều để Nghiêm Tiêu Nghi ở một bên lắng nghe.
Đây là hắn tin tưởng Nghiêm Tiêu Nghi, cũng là đền bù cho nàng.
Hắn thề, ngoại trừ mọi thứ trong giấc mộng kia, Khương Kỳ hắn sẽ không giấu giếm Nghiêm Tiêu Nghi bất cứ chuyện gì nữa.
Sau khi Khương Kỳ rời đi, Khương Văn Chính và Trưởng Công chúa ở trong thư phòng thật lâu không nói gì.
Không biết qua bao lâu, Trưởng Công chúa thở dài: "Là ta nghĩ quá đơn giản sao? Vốn cho rằng Gia Vinh cũng giống tính tình huynh trưởng, bây giờ xem ra hắn tuy lòng không xấu nhưng cũng là người có ác ý.
Mà ta cũng quên mất, nếu không có chuyện năm đó, huynh trưởng vốn nên như Gia Hằng, tính tình cởi mở vui vẻ chứ không xa cách người khác!"
Khương Văn Chính an ủi: "Sau khi Thế tử An Vương được sinh ra, An Vương phủ suýt nữa bị liên lụy nên làm việc quá mức biết điều, chọc cho không ít người muốn lấy lòng bệ hạ, tìm cơ hội làm khó ông, sợ là Thế tử An Vương thuở thiếu thời cũng chịu không ít uất ức.
Cảnh ngộ như thế, tính tình khó tránh khỏi bị ảnh hưởng."
"Lúc Kỳ Nhi xảy ra chuyện, ta căn bản không nghĩ đến sự việc sẽ có liên quan đến An Vương phủ, mặc dù cuối cùng vẫn liên lụy đến Gia Vinh, nhưng khi tra được bộc tử bị chết đuối kia có liên quan đến Viên Tập, ta vẫn nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng không ngờ, mặc dù Gia Vinh không làm gì nhưng ở một bên lặng lẽ nhìn tất cả.
Đường muội? A! Chưa nói đến nói thân phận đối phương có thật hay không, cho dù là thật, nhận một người bị tôn thất trục xuất vì mang tội phản nghịch, sợ là trong lòng của hắn còn oán hận chuyện năm đó.
Chẳng lẽ hắn tưởng rằng năm đó phản quân đắc thủ thì An Vương phủ có thể có lợi ích?" Trưởng Công chúa khó nén thất vọng.
Khương Văn Chính cũng thở dài: "Cho dù năm đó phản quân đắc thủ, ba vị kia ai cũng sẽ không muốn nhìn thấy đối phương ngồi lên vị trí đó.
Thiên hạ này sẽ chỉ càng hỏng bét hơn mà thôi, một khi Vệ Vương thất bại, An Vương phủ cũng không còn sót lại thứ gì."
"Còn có Viên Tập không rõ thân phận, may hai ta biết rõ Lư gia sẽ không ra tay với Ninh quốc công phủ vào lúc này, nếu không để hắn lợi dụng được rồi." Trưởng Công chúa lạnh lùng nói.
Khương Văn Chính suy nghĩ một lúc, chậm rãi nói: "Nếu như Kỳ Nhi xảy ra chuyện thật, vậy chuyện đó sẽ phát triển như thế nào?"
Trưởng Công Chúa dừng lại, đáy mắt lập tức hiện lên một trận ý lạnh: "Thôi! Trước hết để những người kia yên tâm sống mấy ngày đi! Nhiều năm như vậy, bọn họ thật sự tưởng tính tình bản cung hiền lành rồi."
Giống như các châu quận vùng duyên hải bị ảnh hưởng bởi chiến sự Hải Thị, nhà cửa bách tính Duyện Châu cũng bị phá hủy hết.
Lý Miểu nhìn thấy Duyện Châu, Tri Châu mới nhậm chức dâng thư lên, nghĩ đến năm nay e rằng dân chúng địa phương này sẽ sống không ổn, lập tức cắt giảm chi phí yến tiệc cuối năm, tiết kiệm bạc đưa thêm vào bạc cứu trợ thiên tai tới Hộ bộ.
Bởi vì số bạc này lấy từ trong kho của Hoàng đế, tất nhiên là được bách quan ca công tụng đức.
Sứ thần Nam Chu đem theo không ít cống lễ, nhiều hơn mấy năm qua đi tới Kinh Thành.
Lý Miểu cũng không làm khó hắn ta, cho người Ngoại Sự Ti dẫn hắn ta đi đại lao Hình bộ thăm Nhạc Anh Kỳ đang bị giam ở đó.
Nhạc Anh Kỳ thấy người trong Nam Chu tới, lại là người của Tả Thừa phái đến giúp mình.
Cho rằng bản thân còn có đường ra, cõi lòng đầy mong đợi nhìn sứ thần.
Sứ thần thấy Nhạc Anh Kỳ còn sống, mặc dù gầy gò nhưng không có bệnh tật gì thì cũng nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng mà thấy Nhạc Anh Kỳ đầy hi vọng nhìn mình, sứ thần chỉ biết cười khổ, bất đắc dĩ lắc đầu.
Vào lúc Hải Thị đột kích, Nam Chu cũng đã đắc tội bọn họ, bây giờ sao có thể cầu xin cho một người muốn kháng chỉ, mưu hại nữ quyến đại quan nhất phẩm đương triều? Giữ lại tính mệnh cũng là quá khoan dung rồi.
Khi biết đương triều muốn chọn lại Chất tử, Nhạc Anh Kỳ đã biết bản thân không còn giá trị nào nữa.
Tả Thừa phái người này đến, chẳng qua là làm trọn bổn phận cuối cùng của một thần tử mà thôi.
Trên triều đình, sứ thần Nam Chu ca tụng công đức một hồi, sau đó dâng lên danh sách cống lễ.
Lý Miểu nhìn danh sách, mặc dù trong lòng đã biết trước cống lễ năm nay Nam Chu đưa tới sẽ nhiều hơn những năm qua một chút, nhưng không ngờ lại gần gấp đôi.
Sứ thần Nam Chu bày tỏ, đây là do Quốc Vương Nam Chu nghe bách tính Duyện Châu bách tính gặp nạn, bởi vì lúc ấy binh lực có hạn, không thể kịp thời tiếp viện quân đội cho Duyện Châu nên sinh lòng áy náy.
Triều đình Nam Chu trút hết tất cả, vương thất trong cung lại cắt giảm chi phí hơn nữa, chỉ mong có thể góp chút sức mọn.
Sứ thần Nam Chu bày tỏ lòng trung thành đồng thời than nghèo thay quốc gia của mình.
Làm nước thuộc địa, tất nhiên là sợ gia tăng triều cống.
Lần này vì xoa dịu mối quan hệ giữa hai nước nên mới bỏ ra nhiều như vậy, nhưng cũng không thể để bọn họ cho rằng Nam Chu là nơi giàu có.
Lý Miểu đương nhiên không tin lời nói của sứ thần, nhưng hắn cũng không muốn mượn cớ lần này mà sau này bắt Nam Chu tăng triều cống.
Không phải hắn mềm lòng, có thể chịu được nước thuộc địa từng bước từng bước cường đại trở thành mối đe dọa đến an nguy của bản thân, mà là.
.
.
Lý Miểu nhìn về phía đám triều thần, người đứng đầu kia.
Mặc dù hắn không thích chiến sự nhưng làm Đế Vương, ai không hi vọng lúc sinh thời bản thân có thể có công lao mở mang bờ cõi!