Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Bên này Nghê Diệp Tâm rốt cuộc nghỉ ngơi, bên kia Cừu Vô Tự là hoàn toàn nghỉ ngơi không được. Hắn hiện tại lo lắng cực kỳ, không biết Vô Chính thế nào.

Mộ Dung Trường Tình có lẽ hận Vô Chính đến hàm răng ngứa. Kỳ thật Cừu Vô Tự cũng là như thế. Vô Chính mỗi lần đều không nói nhiều lời, Cừu Vô Tự cảm thấy mình rõ ràng thực quan tâm hắn, rất muốn giúp hắn, nhưng Vô Chính cái gì cũng không muốn nói, luôn là một mình hoàn thành kế hoạch.

Cừu Vô Tự vừa tức vừa hận, nhưng rồi lại cảm thấy đây là tự làm bậy không thể sống. Năm đó khi Vô Chính cần, Cừu Vô Tự lại không có ở bên cạnh, có lẽ cũng là lúc ấy, Vô Chính bắt đầu học được đạo lý không có ai có thể giúp mình, vô luận gặp khó khăn gì chung quy vẫn là tự mình giải quyết.

Cừu Vô Tự bực bội lợi hại, cảm giác trong lòng trống rỗng, giống như hô hấp không phải chính mình, không biết làm cái gì mới phải.

Cốc Nhụy bị Cốc Triệu Kinh cùng Cừu Vô Nhất mang đi. Cừu Vô Tự nhờ Cốc Triệu Kinh hỏi Cốc Nhụy một ít tin tức của Vô Chính, có lẽ nàng biết được Vô Chính đi nơi nào. Nhưng chờ nửa ngày, cũng không thấy Cốc Triệu Kinh cùng Cừu Vô Nhất trở về.

Cừu Vô Tự chờ càng ngày càng nôn nóng, vốn dĩ tính toán đứng dậy đi ra ngoài, nhưng mới vừa đi tới cửa liền nhìn thấy Cừu Vô Nhất tới.

Cừu Vô Nhất còn chưa có kịp nói chuyện, Cừu Vô Tự đã hỏi:

“Thế nào? Cốc Nhụy biết Vô Chính đi nơi nào không?”

Cừu Vô Nhất lắc lắc đầu.

Vô Chính cầm hộp gỗ là phải đi về gặp Mộ Dung Chẩn. Cốc Nhụy tuy rằng có tiếp xúc Mộ Dung Chẩn, bất quá Mộ Dung Chẩn quá cẩn thận, cũng không có ở chỗ cố định gặp mặt. Mộ Dung Chẩn khẳng định là cùng Vô Chính định một địa điểm, nhưng Vô Chính không có nói cho Cốc Nhụy biết, hiển nhiên chính là không hy vọng Cốc Nhụy hay người khác đi tìm.

“Cốc Nhụy nói Vô Chính nhắn ca ca không cần lo lắng, nói hắn sẽ trở về, chờ hắn đem hết thảy sự tình làm xong, lúc sau……”

Cừu Vô Tự nghe xong lời này, hoàn toàn không có đem tâm thả lỏng, vẫn cảm thấy lời này giống di nguyện, làm người ta thấy bất ổn.

Cừu Vô Tự muốn đi tìm người, nhưng không biết tìm nơi nào, trong lúc nhất thời mê mang nhìn tuyết bên ngoài, thật lâu không có nói chuyện.

Nghê Diệp Tâm bị Mộ Dung Trường Tình ôm vào trong ngực, ngủ trong chốc lát, thực mau liền tỉnh lại. Tuy rằng đã uống thuốc giải, nhưng độc tính quá mức bá đạo, vẫn gây tổn thương nặng, cho nên khó tránh khỏi Nghê Diệp Tâm sẽ không thoải mái. Nghê Diệp Tâm cảm giác dạ dày không thoải mái, có điểm muốn phun, liền từ trong mộng tỉnh lại.

Mộ Dung Trường Tình vốn dĩ không có ngủ. Nghê Diệp Tâm ngủ hơi có chút bất an, Mộ Dung Trường Tình liền cảm giác được. Nhìn thấy Nghê Diệp Tâm tỉnh, hắn liền nói:

“Ngươi ngủ chưa tới một nén nhang đã dậy, nơi nào không thoải mái sao?”

“Hả? Thời gian ngắn vậy sao, ta cho rằng mình ngủ thật lâu.”

Mộ Dung Trường Tình dùng khăn lau mồ hôi trên trán Nghê Diệp Tâm. Tuy rằng Nghê Diệp Tâm ra mồ hôi, bất quá tay chân vẫn là lạnh lẽo, cũng không cảm thấy nóng, ngược lại có chút lạnh.

Nghê Diệp Tâm tỉnh lại, bởi vì dạ dày không thoải mái, cho nên liền không có buồn ngủ. Nghê Diệp Tâm liền nói:

“Đại hiệp, mấy phần bản đồ đâu? Đưa cho ta xem.”

Mộ Dung Trường Tình vẻ mặt không tán đồng, nói:

“Ngươi hiện tại chỉ cần dưỡng bệnh, cái gì cũng đừng động.”

Nghê Diệp Tâm là nhàn không được, nói:

“Chính là lòng ta không yên ổn.”

Nghê Diệp Tâm nói, liền trở mình. Cảm giác tuy rằng trên người còn có điểm đau, còn có điểm không thoải mái, nhưng so với trước sống không bằng chết quả thực cảm giác tốt hơn rất nhiều.

Nghê Diệp Tâm tựa hồ lại trở nên sinh long hoạt hổ, xoay người liền cưỡi trên người Mộ Dung Trường Tình.

Mộ Dung Trường Tình thậm chí bất đắc dĩ, vội vàng dùng chăn bọc người, nói:

“Thành thật đi, cẩn thận cảm lạnh.”

Nghê Diệp Tâm ngồi ở trên người Mộ Dung Trường Tình, sau đó bắt đầu sờ soạn lung tung, nói:

“Ở đâu? Ở nơi nào? Ta vừa rồi nhìn thấy ở trong ngực, sao không có vậy?”


Nghê Diệp Tâm sờ mó một hồi, sờ đến Mộ Dung Trường Tình cực kỳ phát hỏa. Mộ Dung Trường Tình vội vàng bắt lấy bàn tay kia. Bất đắc dĩ từ trong tay áo đem chín tờ giấy lấy ra giao cho Nghê Diệp Tâm.

“Không ở trong lòng ngực, ở chỗ này.”

Nghê Diệp Tâm cầm lấy, tức khắc đắc ý dào dạt cảm thấy mỹ mãn.

Mình bị thương đãi ngộ thật tốt. Mình nói hướng đông chính là hướng đông, nói hướng tây liền là hướng tây. Mộ Dung Trường Tình ngoan như mèo con, tuyệt đối không dám nhe răng giơ móng vuốt!

Tròng mắt Nghê Diệp Tâm vừa chuyển, cũng không từ trên eo Mộ Dung Trường Tình đi xuống, ngược lại nói:

“Đại hiệp, ta bị thương.”

“Nơi nào còn khó chịu?”

Mộ Dung Trường Tình có điểm sốt ruột hỏi, cho rằng Nghê Diệp Tâm có nơi nào không thoải mái.

“Cũng không có nơi nào quá khó chịu, nhưng mà nơi nào cũng đều không thoải mái đó.”

Mộ Dung Trường Tình nhướng mày, phát hiện Nghê Diệp Tâm nói chuyện đột nhiên liền nhão nhão thì tuyệt đối có gian trá. Quả nhiên liền nghe Nghê Diệp Tâm nói:

“Ta trúng độc, rất đáng thương, đại hiệp phải cho ta a.”

Mộ Dung Trường Tình gật gật đầu, mỉm cười.

Nghê Diệp Tâm nhìn thấy Mộ Dung Trường Tình mỉm cười, thiếu chút nữa đã bị sắc đẹp làm hôn mê, cảm giác nước miếng chảy xuống, tim đập gia tốc, máu mũi phun.

Mộ Dung Trường Tình nói:

“Vậy thì sao?”

“Vậy thành thật nằm im, để ta làm một lần đi.”

“À!”

Mộ Dung Trường Tình cười một tiếng, nói:

“Ngươi bị thương, phải bình tâm tĩnh khí dưỡng sức cho tốt, đừng nghĩ loại chuyện đó.”

Nghê Diệp Tâm bị hắn nói mặt đều đỏ, trừng mắt nói:

“Nói ta vô lại giống như đại hiệp ngày thường, ai giống đồ lưu manh hơn?”

Mộ Dung Trường Tình đem Nghê Diệp Tâm từ trên người túm xuống dưới, áp về giường, nói:

“Nằm.”

Nghê Diệp Tâm vừa thấy, thế nhưng lừa dối không thành công, chỉ phải cầm chín tờ giấy giận dỗi. Mộ Dung Trường Tình nhìn thấy Nghê Diệp Tâm phồng hai má, thấy bộ dáng này thật buồn cười, nói:

“Chờ ngươi khỏe, ta sẽ suy xét.”

“Cái gì?”

Nghê Diệp Tâm kinh hỉ thiếu chút nữa nhảy lên, hận không thể nói mình hiện tại tốt rồi. Mộ Dung Trường Tình nói:

“Hử? Không nghe rõ thì thôi.”

Nghê Diệp Tâm lập tức bắt lấy tay hắn, nói:

“Không thể đổi ý a, ta muốn ở mặt trên!”


“Sao ngươi thích ở mặt trên vậy? Thôi không cần suy xét nữa, lần sau để cho ngươi ở mặt trên.”

Nghê Diệp Tâm thiếu chút nữa hưng phấn liền gật đầu, nhưng nghĩ lại thấy không thích hợp, nói:

“Phi! Lại cùng ta chơi chữ, ta muốn đâm vào trong, không phải ngồi ở trên!”

Mộ Dung Trường Tình cười nói:

“Xem ra trúng độc trở nên ngốc.”

“Còn dám trêu chọc ta?”

Nghê Diệp Tâm tức giận đến muốn cắn người. Bất quá bình thường vốn dĩ không phải đối thủ của Mộ Dung Trường Tình, bị thương càng đừng nói. Mộ Dung Trường Tình một bàn tay liền thu thập Nghê Diệp Tâm dễ bảo, Nghê Diệp Tâm căn bản không có biện pháp báo thù rửa hận.

Nghê Diệp Tâm náo loạn một lát liền không có sức lực. Mộ Dung Trường Tình thấy đối phương rốt cuộc ngừng nghỉ, cầm tay tới bên môi hôn một chút, nói:

“Hôn một chút, cũng đừng làm ầm ĩ.”

Nghê Diệp Tâm trừng mắt, nói:

“Cho rằng ta là mèo sao? Vuốt ve lông mao liền nhu thuận.”

Mộ Dung Trường Tình chỉ cười không nói. Nghê Diệp Tâm đành phải trợn mắt, thành thật nằm ở trên giường, sau đó cầm mấy tờ giấy trong tay xem đi xem lại, không hề để ý Mộ Dung Trường Tình.

Nghê Diệp Tâm nhìn thật lâu, rốt cuộc nói:

“Chín phần này thật sự có thể hợp lại a.”

Nghê Diệp Tâm chổng mông bò trên giường, đem chín phần bản đồ sắp xếp. Bởi vì cũng không phải phức tạp nên dễ dàng thành công. Nghê Diệp Tâm chọc chọc Mộ Dung Trường Tình, nói:

“Đại hiệp nhìn xem, có thể nhìn ra đây là địa phương nào không?”

Mộ Dung Trường Tình có điểm không tình nguyện. Hắn không nghĩ Nghê Diệp Tâm thân thể không tốt liền nghiên cứu mấy bức bản đồ. Bất quá Nghê Diệp Tâm vẻ mặt chuyên chú, hắn cũng chỉ thò qua xem.

Mộ Dung Trường Tình nhìn thoáng qua liền cảm thấy choáng váng đầu, tất cả đều là đôi mắt, bởi vì quá trừu tượng cho nên căn bản nhìn không ra gì.

Nghê Diệp Tâm dứt khoát lại chọc chọc Mộ Dung Trường Tình, nói:

“Đại hiệp đi đem giấy bút tới, bản đồ này quá trừu tượng, chúng ta cầu vẽ một lần nữa, hẳn là liền tương đối dễ thấy hơn.”

Mộ Dung Trường Tình bất đắc dĩ xuống giường đi lấy giấy bút, sau đó giúp Nghê Diệp Tâm vẽ lại bản đồ một lần nữa, không phải trừu tượng như vậy.

Trên bản đồ có núi rõ ràng, còn có mấy dòng sông, nhưng hẳn là không phải sông lớn. Địa phương như vậy chỉ sợ nhiều đếm không hết. Bọn họ không có xác nhận được mục tiêu, thật sự là không dễ tìm. Mộ Dung Trường Tình cũng không thể liếc mắt một cái là nhìn ra bản đồ vẽ địa phương nào.

Bất quá trên bản đồ có một chút đặc thù. Ở trên hộp gỗ cũng không thể hiển nhiên mà có một đôi mắt bị hỏng, bất quá cũng không phải điêu khắc hư mà là cố ý biến thành như vậy.

Nghê Diệp Tâm chỉ vào nơi đó, nói:

“Trên ngọn núi này có phải địa điểm giấu tàng bảo hay không? Nơi này thật sự có rất nhiều võ công bí tịch cùng vàng bạc tài bảo sao?”

“Không biết.”

Nghê Diệp Tâm trầm ngâm trong chốc lát, nói:

“Đại hiệp nói xem, Vô Chính có thể đem Mộ Dung Chẩn đưa tới địa điểm này hay không? Nếu chúng ta tới trước, có lẽ có thể tìm được Vô Chính.”

“Không đi.”


Mộ Dung Trường Tình trả lời thật dứt khoát, nhanh nhẹn chém đinh chặt sắt.

Mộ Dung Trường Tình tương đối lòng dạ hẹp hòi, hơn nữa tuyệt đối là người rõ ràng. Nghê Diệp Tâm bị thương, mặc kệ có vì lý do gì, Mộ Dung Trường Tình đều không thích Vô Chính. Hơn nữa dù đi, chỉ sợ với võ công của Mộ Dung Chẩn, căn bản không ai là đối thủ của ông ta. Mộ Dung Trường Tình hoàn toàn không có nắm chắc có thể thắng Mộ Dung Chẩn, đi cũng là phí công. Tới nơi đó không chừng Nghê Diệp Tâm lại bị nguy hiểm. Cho nên, Mộ Dung Trường Tình vô luận như thế nào cũng không muốn đi.

Nghê Diệp Tâm liếc nhìn Mộ Dung Trường Tình một cái, nhưng không có lập tức phản bác, ngược lại nói:

“Kỳ thật đại hiệp nói có lý.”

Mộ Dung Trường Tình nhìn Nghê Diệp Tâm một cái. Nghê Diệp Tâm lại nói:

“Trong giáo còn có án mạng chưa xử lý xong, nếu chúng ta hiện tại đột nhiên rời đi, không biết còn chuyện gì xảy ra nữa hay không.”

Mộ Dung Trường Tình vừa nghe Nghê Diệp Tâm nói liền đau đầu. Hắn thiếu chút nữa đã quên trong giáo còn có chuyện chưa xử lý xong.

Nghê Diệp Tâm nhìn bản đồ nói:

“Bất quá nhiều chuyện như vậy, tất cả đều cùng bản đồ khắc trên hộp gỗ có quan hệ, cũng không biết những án mạng đó cùng Mộ Dung Chẩn có quan hệ hay không.”

Nghê Diệp Tâm nghĩ đông nghĩ tây, chính là không nghĩ mình còn có thương tích trong người, chọc Mộ Dung Trường Tình tức đến lỗ mũi phun ra khói.

Mộ Dung Trường Tình bắt Nghê Diệp Tâm thành thật. Nghê Diệp Tâm chính là kiên định không được, mới vừa ngủ một lát liền không yên ổn, một hai phải xuống giường đi. Mộ Dung Trường Tình sao có thể cho Nghê Diệp Tâm xuống giường đi, chỉ có thể dùng võ lực trấn áp đè ép. Hắn dứt khoát lột quần trói tay Nghê Diệp Tâm buộc ở đầu giường.

Nghê Diệp Tâm choáng váng, trừng mắt nói:

“Này... này... này…… đây là cách đối đãi người bị thương sao? Thái độ cực kỳ ác liệt mà!”

Mộ Dung Trường Tình cười, nói:

“Nếu ngươi thành thật, thì ta cũng không cần ra hạ sách này. Dù cho ngươi hôm nay không ngủ được cũng không thể xuống giường.”

“Ta đây muốn đi tiểu thì làm sao?!"

Nghê Diệp Tâm lập tức hỏi.

Mộ Dung Trường Tình khoanh tay trước ngực, thực nghiêm túc nghĩ nghĩ, nói:

“Theo ta quan sát, ngươi hiện tại tuyệt đối không có muốn tiểu.”

Nghê Diệp Tâm đau đến ra một thân mồ hôi, cơ hồ không uống nước, thật sự sẽ không mắc tiểu. Nghê Diệp Tâm chỉ là cố ý nói khó Mộ Dung Trường Tình mà thôi.

Mộ Dung Trường Tình nói:

“Nếu ngươi thật sự nhịn không được, có thể tiểu ở trên giường, dù sao chỉ có ngươi nằm ở trên đó.”

“Người này……”

Nghê Diệp Tâm tức giận đến đỉnh đầu bốc khói.

“Đại hiệp không phải có thói ở sạch sao?!”

“Không sợ, cùng lắm thì thay giường, đem toàn bộ ra sân hủy đi.”

“……”

Nghê Diệp Tâm thiếu chút nữa liền quỳ lạy Mộ Dung Trường Tình.

Thay đổi giường chưa nói, còn muốn đem toàn bộ ra sân hủy đi. Quả nhiên vẫn là có thói ở sạch!

Nghê Diệp Tâm âm thầm nghiến răng nghiến lợi, cảm thấy mình vừa rồi khẳng định là đầu bị độc dược làm choáng váng, mới có thể cảm thấy Mộ Dung Trường Tình càng ngày càng ôn nhu.

Rõ ràng chính là quỷ súc! Nơi nào ôn nhu?

Mộ Dung Trường Tình ra chiến lược đánh roi rồi cho ăn táo đỏ, làm Nghê Diệp Tâm tức khí, rồi cực kỳ ôn nhu nói:

“Ngươi nghỉ ngơi cho khỏe rồi ta sẽ mang ngươi đi nơi nơi chơi.”

Nghê Diệp Tâm không phục, thở phì phì không nhìn hắn.


Đừng thấy Mộ Dung Trường Tình đối xử Nghê Diệp Tâm ôn nhu đến có thể vắt ra nước, kỳ thật lúc Mộ Dung đại hiệp tâm tình không tốt càng cần một nơi trút giận. Rốt cuộc Nghê Diệp Tâm bị thương còn có khẩu khí này, Mộ Dung Trường Tình chưa thể thở phào, chính là nghẹn ở trong lòng khó chịu muốn chết.

Bất quá thật sự là hay, khi Nghê Diệp Tâm tức giận, đột nhiên trong viện liền có người tới.

Người kia tựa hồ tiền hô hậu ủng, trận thế còn không nhỏ, cho nên ngay cả vốn dĩ võ công không tốt lắm, hiện tại còn bị thương như Nghê đại nhân cũng nghe ra. Nghê Diệp Tâm nghiêng tai cẩn thận nghe, nói:

“Đại hiệp, có phải có người tới hay không? Chẳng lẽ là mấy người Cừu Trưởng lão?”

Mộ Dung Trường Tình nhàn nhạt nói:

“Không phải.”

Hắn nói xong, chỉnh chăn cẩn thận trên người Nghê Diệp Tâm, sau đó đem quần áo của mình cũng sửa sang lại một chút, thoạt nhìn như là muốn ra cửa gặp người tới.

Nghê Diệp Tâm vẻ mặt tò mò, không biết người tới là ai, nhưng lại cảm thấy sự tình có điểm không ổn, bởi vì vẻ mặt Mộ Dung đại hiệp đằng đằng sát khí, giống như muốn đi ra ngoài giết người.

Nghê Diệp Tâm chớp chớp mắt. Mộ Dung Trường Tình đã sửa sang lại quần áo, sau đó liền nghe được bên ngoài có người gõ cửa, cùng với một giọng nói già nua. Kia tất nhiên chính là Đại trưởng lão.

Đại trưởng lão ở bên ngoài hô lớn vang dội.

“Giáo chủ, Giáo chủ ngài ở trong sao? Lão phu có chuyện muốn được chỉ bảo.”

Mộ Dung Trường Tình quay đầu lại nhìn Nghê Diệp Tâm một cái, nói:

“Không được xuống giường.”

Nghê Diệp Tâm trừng mắt nhìn hắn một cái.

Hai tay của ta đều bị cột, có thể xuống giường đúng là gặp quỷ?

Mộ Dung Trường Tình liền xoay người đi ra ngoài, sau khi đi ra lại đóng cửa cẩn thận.

Nghê Diệp Tâm theo bản năng cảm thấy Đại trưởng lão chết chắc rồi.

Lúc này mà tìm Mộ Dung Trường Tình, không phải vội vàng đảm đương làm bao cát sao?

Mộ Dung Trường Tình vẻ mặt sát khí đi ra ngoài.

Bên ngoài tới không chỉ là Đại trưởng lão, còn có nhiều người, đều là đệ tử của Đại trưởng lão. Đại trưởng lão vênh váo tự đắc. Bất quá Mộ Dung Giáo chủ mở cửa, người bên ngoài liền phát ngốc, bỗng nhiên đều biến thành mèo ngoan, tất cả đều không dám hó hé.

Đại trưởng lão nhạy bén phát hiện hôm nay Mộ Dung Giáo chủ tâm tình không tốt, phải nói là cực kỳ kém.

Mộ Dung Trường Tình lạnh lùng nhìn bọn họ, nói:

“Không biết Đại trưởng lão có chuyện gì?”

“Là……”

Giọng Đại trưởng lão cũng không còn to lớn vang dội. Có lẽ là bởi vì khí thế Mộ Dung Trường Tình áp bách, tức khắc ông ta nói lắp.

“Là…… Là có chuyện……”

Đại trưởng lão lại đây tìm hiển nhiên là vì Cừu Vô Tự luôn được Mộ Dung Trường Tình tương đối thiên vị. Cho nên Đại trưởng lão phi thường không cam lòng. Án mạng đã xảy ra không chỉ một lần, nhưng tựa hồ còn chưa có manh mối, Đại trưởng lão cũng không nghe nói có động tĩnh gì, cho nên kết luận bọn họ không có tiến triển, liền tới đây gây khó dễ.

Đại trưởng lão căng da đầu nói:

“Ta là tới hỏi một chút về vụ án, đã có tiến triển……”

Mộ Dung Trường Tình cười lạnh một tiếng, nói:

“Nguyên do Đại trưởng lão tới thẩm vấn. Vậy đám đệ tử này là chuyện như thế nào? Cũng là tới thẩm vấn?”

Đại trưởng lão mang theo một đống đệ tử, vốn là phải cho Mộ Dung Trường Tình áp lực. Một khi Mộ Dung Trường Tình nói không có gì tiến triển, như vậy liền có thể lấy số đông ép Mộ Dung Trường Tình nghiêm trừng Cừu Vô Tự, không thể lại bao che Cừu Vô Tự.

Kế hoạch của Đại trưởng lão vốn dĩ thực tốt, chỉ tiếc vừa đến cửa sự tình giống như phát triển không đúng lắm.

Nghê Diệp Tâm bị trói ở trên giường, ngóng cổ nghe, nhịn không được ở trong ổ chăn cười. Nghê Diệp Tâm cảm thấy Đại trưởng lão cũng đáng thương. Vì vụng trộm cười, sợ bên ngoài nghe được âm thanh, Nghê Diệp Tâm nén cười đến ra một thân mồ hôi. Mà lần này dạ dày cũng không khó chịu, thân thể đều tốt.

Mộ Dung Trường Tình trở vào không tính mau, đương nhiên không có động thủ đối với Đại trưởng lão, bất quá hung hăng quở trách một phen, cũng coi như là trút bớt giận trong bụng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận