Lúc mới quen Phương Nam, Phương Bắc còn cảm thấy đối phương là một cậu trai tinh anh, cao ngạo, luôn nhìn người bằng nửa con mắt.
Mỗi lần gặp mặt đều thấy cậu ta một bộ tây trang giày da, khuy áo cài cẩn thận tỉ mỉ, khiến anh không khỏi cảm thấy…
Đối phương đang quyến rũ anh.
Hừm… chẳng lẽ cả ngày mang bộ mặt tỏa ra ý xuân phơi phới kia không phải là quyến rũ người sao? Cái logic này rõ ràng không có gì sai đi.
Phương Bắc tự nhủ.
Về sau anh dùng trăm phương nghìn kế để nắm được người trong tay mới biết, cao lãnh nữ vương không chỉ là cao lãnh nữ vương.
Mặt ngoài nhìn thì văn minh đạo mạo nhưng lại là một tên bốc đồng hiếu thắng; nổi giận sẽ chửi đổng, điên máu sẽ đánh người.
Điều này làm Phương Bắc thở phào nhẹ nhõm.
Cùng đánh nhau không được tính là “Bạo lực gia đình”.
Thế mà anh vẫn luôn lo lắng bản thân có khuynh hướng “Bạo lực gia đình”.
Hết chương 2.
.