Chuyện Thường Ngày Trong Cung

Văn Cảnh Dương nhướng mày nhìn Lâm Mật Nhi, làm ra vẻ không tin, ngay sau đó, đúng như suy đoán của Văn Cảnh Dương, Lâm Mật Nhi có chút nóng nảy nói: "Ta có thể chứng minh, ta có thể chứng minh Lạc Hải là người Quân Nguyên, huynh ấy hoàn toàn không có huyết thống Tây Cương!"

"Ồ? Cô làm sao để chứng minh?" Dùng lời nói, từng bước dẫn dụ Lâm Mật Nhi khiến cô ta vô thức giúp cậu làm việc mà cậu muốn làm. Hiện tại, Văn Cảnh Dương cảm thấy có chút may mắn khi thần trí của Lâm Mật Nhi không được tỉnh táo.

Nhưng Lâm Mật Nhi đột nhiên im bặt, cô ta nhìn chằm chằm Văn Cảnh Dương một lúc rồi hỏi một câu: "Dựa vào đâu mà ta phải tin ngươi?" Lâm Mật Nhi trong nháy mắt như tỉnh táo lại rất nhiều, điều này khiến Văn Cảnh Dương có chút bực bội, sao không tiếp tục hồ đồ đi chứ? Nếu lúc này cô ta mà hạ cảnh giác thì mọi chuyện có lẽ đã thành công rồi.

"Cô lúc này, ngoài trừ tin ta còn có thể tin ai được nữa? Nếu cô không làm thì Quân Lạc Hải mãi mãi sẽ không trở về." Nhưng Văn Cảnh Dương cũng không phải không có cách, cậu chỉ mỉm cười và nói như vậy. Sau đó, cậu hài lòng khi thấy vẻ do dự trên mặt của Lâm Mật Nhi.

Văn Cảnh Dương im lặng, bây giờ cậu không cần nói gì thêm cả, chỉ cần đợi là được, đợi thần trì không được tỉnh táo của Lâm Mật Nhi suy nghĩ kĩ càng. Quả nhiên, không bao lâu sau, Lâm Mật Nhi ngẩng đầu lên nhìn cậu, sau đó hỏi: "Vậy... Được thôi, ta biết gia phả của Hinh quý phi ở đâu, cái đó có thể chứng minh Lạc Hải không phải người Tây Cương."

Đây là điều mà Văn Cảnh Dương không ngờ tới, Hinh quý phi khi vào cung là trẻ mồ côi, không ai biết lai lịch, xuất thân của bà ta có phải là người Quân Nguyên chính thống hay không, tiên hoàng say mê Hinh quý phi, không hề băn khoăn về xuất thân của bà ta, đến nỗi giờ đây khi Quân Lạc Hải ở Tây Cương nói mình có huyết thống Khả Hãn và tiếp quản Tây Cương cũng không ai có thể phản bác, ai biểu người đứng ra làm chứng cho hắn ta là một thuật sĩ có tiếng của Tây Cương chứ? Kẻ đó tự xưng mình là nhà ngoại của Quân Lạc Hải.

Văn Cảnh Dương đắn đo một lúc rồi mới nói: "Được thôi, cô nói với ta đồ ở đâu, ta hứa nhất định sẽ đưa Quân Lạc Hải từ Tây Cương về."

Sau đó liền thấy Lâm Mật Nhi từ trên giường bò dậy, đỡ lấy cái bụng, từng bước đi đến trước bàn gỗ, cầm bút viết xuống từng chữ, sau khi viết xong còn cầm lên thổi vài cái rồi mới quay người đưa lại đưa lá thư cho Văn Cảnh Dương đang đứng cách đó không xa, sau đó trên mặt cô ta nở một nụ cười và nói: "Vậy chuyện lần này làm phiền ngươi rồi, ngươi nhất định phải giúp ta đưa Lạc Hải về, ta còn muốn huynh ấy là người đầu tiên nhìn thấy đứa bé ra đời nữa." Lúc này, trên mặt Lâm Mật Nhi hiện lên vẻ vui mừng.

Với chuyện này Văn Cảnh Dương giữ im lặng, cậu chợt cảm thấy người đàn bà này thật đáng thương, cổ độc này còn là do Quân Lạc Hải ra tay với cô ta, thần trí không tỉnh táo cũng là vì người đàn ông kia nhưng dù là vậy, trong lòng Lâm Mật Nhi vẫn luôn nhớ về Quân Lạc Hải, quả thật có chút đáng buồn.

Đồ đã đến tay, Văn Cảnh Dương cũng không muốn ở đây nữa, gật đầu xem như đồng ý với Lâm Mật Nhi. Sau đó, Văn Cảnh Dương quay người rời đi nhưng đi chưa được vài bước, giọng Lâm Mật Nhi ở sau lưng lại lần nữa vang lên: "Đợi đã! Ngươi vẫn chưa nói cho ta biết ngươi là ai?"

Câu nói này khiến bước chân Văn Cảnh Dương khựng lại, trong lòng khẽ thở dài, 'Mới đó mà lại quên mình là ai rồi sao?' Văn Cảnh Dương không quay đầu lại, bình thản trả lời: "Ta họ Văn." Dứt lời liền lập tức rời đi.

Cửa phòng giam giữ Lâm Mật Nhi lại đóng lại, Văn Cảnh Dương ra ngoài nói với Ám Tầm đang canh giữ bên ngoài: "Suy nghĩ của cô ta thường xuyên rối loạn vậy sao?"

"Bẩm điện hạ, đúng là như vậy, mỗi lần tỉnh táo cũng không kéo dài được bao lâu, sau đó chỉ cần hơi dẫn dắt một chút, mạch suy nghĩ của cô ta sẽ đi theo ý ngài." Ám Tầm gật đầu, xác nhận câu hỏi của Văn Cảnh Dương. Cũng nhờ vậy mà Ám Tầm mới có thể canh giữ Lâm Mật Nhi bị giam giữ ở đây một cách nhẹ nhàng như vậy.

Văn Cảnh Dương thở dài rồi nói: "Đừng bạc đãi cô ta, cố gắng giúp cô ta ở đây thoải mái một chút đi." Dứt lời, Văn Cảnh Dương cùng Ám Lân rời khỏi căn phòng bí mật ở dưới thiên lao này.

Tránh né tầm mắt của tất cả mọi người, Văn Cảnh Dương quay lại điện Long Miên, sau khi cho Ám Lân lui xuống, Văn Cảnh Dương mới lấy lá thư Lâm Mật Nhi viết ra, chăm chú đọc một lúc lâu rồi gọi người bên ngoài: "Nghiêm công công."

Lời vừa dứt, Nghiêm An từ ngoài tiến vào, sau khi hành lễ với Văn Cảnh Dương mới hỏi: "Điện hạ cho gọi nô tài không biết có việc gì quan trọng không ạ?" Xử lý xong việc Văn Cảnh Dương giao phó thì quay lại, thấy Văn Cảnh Dương để mọi người đều canh giữ bên ngoài, Nghiêm An biết chuyện cũng không đi vào, đợi đến khi Văn Cảnh Dương cho gọi mới bước vào điện Long Miên.

"Chuyện giao cho ngươi làm thế nào rồi?" Văn Cảnh Dương nhìn Nghiêm An, tùy tiện hỏi một câu, người khác thì cậu không chắc chứ năng lực làm việc của Nghiêm An thì cậu rất yên tâm, chẳng qua là tùy tiện hỏi một câu mà thôi.

Sau đó cậu liền nghe thấy Nghiêm An trịnh trọng trả lời: "Điện hạ xin cứ yên tâm, chuyện ngài giao phó, Nghiêm An đã bắt tay làm rồi, sẽ không bỏ sót ai cả."

Văn Cảnh Dương gật đầu, sau đó đưa lá thư Lâm Mật Nhi viết cho Nghiêm An và dặn dò: "Phái người đến chỗ này lấy đồ giúp ta, trước tối nay ta phải thấy hiện vật." Nếu gia phả mà Lâm Mật Nhi nói thật sự ở đó, tin rằng rất nhanh sẽ có được nó, thứ này rất có ích cho Quân Lạc Huy.

Nghiêm An cúi đầu đọc qua một lần rồi khom người nhận lệnh, lúc lui ra như nhớ ra gì đó mới dừng lại nói với Văn Cảnh Dương: "Điện hạ, lúc nô tài không ở bên, hãy để hai người Lục Tam và Vưu Tiểu Phi hầu hạ ngài đi. Sau một thời gian dạy dỗ, Lục Tam bây giờ đã có thể đảm nhiệm rồi." Nghiêm An nói xong mới lui ra khỏi điện Long Miên.

Văn Cảnh Dương có chút bất lực trước lời nói của Nghiêm An, Lục Tam trước giờ đều hầu hạ cậu rất tốt nhưng sau khi cậu lên làm hoàng hậu, Lục Tam bị Nghiêm An nói là hầu hạ không chuẩn mực, bắt đi dạy dỗ cho một trận. Văn Cảnh Dương cũng hiểu rõ lời nói của Nghiêm An, Lục Tam trước đây đúng thật là quá tùy tiện, hiện giờ đảm nhiệm chức vụ này có một số việc bắt buộc phải chú ý nên cậu cũng để mặc Nghiêm An giải quyết.

Đợi Nghiêm An lui ra, Vưu Tiểu Phi đưa Lục Tam đã lâu không gặp tới, sau đó Văn Cảnh Dương liền thấy vẻ mặt đáng thương của Lục Tam, trong lòng bỗng chốc thấy buồn cười: "Ngươi đó..."

......

Quân Lạc Huy ở tiền tuyến đang đọc tin tình báo trong tay, trong đó viết ở Tây Cương đã bắt đầu diễn ra bạo loạn, khiến tâm trạng của Quân Lạc Huy rất tốt. Quả nhiên thả Trát Thi Mạc Hoằng Hổ đi là một bước cờ hay, thấy chứ, lập tức quấy nhiễu đội quân của Tây Cương rồi.

"Trát Thi Mạc ơi là Trát Thi Mạc, ngươi phải nỗ lực nhiều hơn cho trẫm, chỉ có chút náo loạn này hoàn toàn chả có ý nghĩ gì cả, không làm lớn hơn nữa thật đúng là khiến trẫm hơi thất vọng đấy." Quân Lạc Huy vừa nói vừa đưa lá thư đến chỗ đèn cầy, ngọn lửa nhanh chóng bén lên, đến khi lá thư hoàn toàn cháy rụi, Quân Lạc Huy mới đứng lên và đi ra ngoài.

Mà lúc này, ngoài cửa đúng lúc lại có một người tiến vào, nhìn thấy Quân Lạc Huy lập tức quỳ một gối xuống: "Thuộc hạ Ám Lân tham kiến hoàng thượng."

Quân Lạc Huy giật bắn mình khi thấy người này xuất hiện trước mặt mình: "Sao ngươi lại ở đây? Không phải đã bảo ngươi phải ở bên cạnh bảo vệ Cảnh Dương sao? Không lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi?" Nhìn người trước mặt, Quân Lạc Huy lập tức sốt ruột, hắn không sợ gì cả chỉ sợ Văn Cảnh Dương ở kinh thành xảy ra chuyện.

Thấy Quân Lạc huy lo lắng, Ám Lân vội nói: "Điện hạ không sao, thuộc hạ đến đây là vì điện hạ có đồ muốn thuộc hạ giao cho hoàng thượng." Sau khi giải thích ngắn gọn, Ám Lân lấy một tập sách từ trong ngực ra, hai tay dâng lên.

Nghe Ám Lân nói, Quân Lạc Huy mới yên tâm, đồng thời hắn cũng khó hiểu, rốt cuộc là thứ gì mà Văn Cảnh Dương phải để Ám Lân đến đưa, Quân Lạc Huy vừa suy nghĩ vừa cúi đầu nhìn, lúc nhìn thấy gia phả của Hinh quý phi, tim Quân Lạc Huy đập thình thịch, hắn nhanh chóng mở ra, sau khi đọc thấy nội dung mình muốn xem, Quân Lạc Huy mới gấp cuốn gia phả này lại, nói với Ám Lân: "Vất vả cho ngươi rồi, tối nay ngươi hãy nghỉ ngơi cho tốt, sáng sớm ngày mai lập tức về kinh cho trẫm, ngươi không ở bên cạnh Cảnh Dương ta không yên tâm."

Quân Lạc Huy vừa nói vừa siết chặt cuốn gia phả trong tay, sau khi thấy nội dung bên trong, Quân Lạc Huy lập tức hiểu ngay vì sao Văn Cảnh Dương phải để Ám Lân đích thân mang vật này đến cho mình, đây quả thật là thứ có thể thay đổi cục diện chiến sự, không những vậy lại đúng lúc phù hợp với tình hình hiện tại của hắn, bọn họ có phải là tâm đầu ý hợp không?

Quân Lạc Huy nói xong chuyện chính thì ho nhẹ một tiếng, sau đó hỏi Ám Lân: "Cảnh Dương cậu ta... Không có bảo ngươi đưa thứ gì khác cho ta à?"

Không ngờ Ám Lân sau khi nghe xong thì lắc đầu, chuyện này khiến hắn vô cùng buồn bực, trong lòng thầm nghiến răng 'Sao không biết sai Ám Lân sẵn tiện mang theo thư hay cái gì khác chứ, người này thật là...'

Nhưng lúc này Ám Lân lại nói: "Điện hạ mặc dù không có nói thuộc hạ mang thứ gì cho bệ hạ nhưng có một câu muốn thuộc hạ nói với ngài."

Đối với việc ngừng lấy hơi của Ám Lân, Quân Lạc Huy trừng mắt nhìn Ám Lân sau đó mới vội hỏi: "Nói lẹ đi!"

"Điện hạ sai thuộc hạ nói với ngài rằng 'Mọi việc phải cẩn thận, thần ở nhà đợi ngài về.'" Ám Lân nói xong câu này thì im lặng.

Câu nói ngắn gọn, không có bất cứ lời đường mật nào nhưng Quân Lạc Huy biết đây là giọng điệu của Văn Cảnh Dương, cậu chính là như vậy, không có lời hay ý đẹp nhưng có thể khiến Quân Lạc Huy vui sướng từ tận đáy lòng. Sau khi ngân nga một lúc, Quân Lạc Huy mới nói với Ám Lân còn đang quỳ: "Được rồi, ngươi lui xuống đi."

Đợi Ám Lân lui ra ngoài xong, trong phòng chỉ còn lại một mình, Quân Lạc Huy mới lấy cái hầu bao màu xanh lam nhạt kia ra, bên trong là những sợi tóc của Văn Cảnh Dương, hắn chưa từng nói với Văn Cảnh Dương về sự tồn tại của món đồ này. Lúc này, Quân Lạc Huy nhẹ nhàng hôn lên hầu bao và khẽ nói: "Ta sắp về rồi, đợi ta."

Thời gian sau đó, Tây Cương liên tục phát động nhiều cuộc tấn công nhưng dù tấn công dữ dội đến đâu, Quân Lạc Huy đang chiếm giữ ưu thế đều thuận lợi đẩy lui quân Tây Cương, khoảng thời gian đó hắn còn bị thương nhẹ một lần, bị một mũi tên làm xước vai, một vết thương không quá sâu nhưng lại khiến binh sĩ của Quân Nguyên ở phía sau hoàn toàn nổi điên, liên tục đẩy lui quân tiến công của Tây Cương, cuối cùng bọn chúng đều rút lui cách ít nhất một trăm dặm.

Trong phòng, Thân Hoài đang thay thuốc cho Quân Lạc Huy, miệng không ngừng đả kích: "Không biết ngươi ra vẻ cái gì nữa, ngươi cho rằng ngươi xông lên trước là anh hùng à? Lần này là vết thương nhẹ, chỉ cần lệch một chút nữa thôi là trực tiếp bắn thẳng vào tim ngươi rồi, để ta xem ngươi làm sao về gặp Văn Cảnh Dương."

Những lời này khiến đám người hầu đứng bên cạnh toát mồ hôi lạnh, trong lòng thầm nghĩ: 'Vị đại phu này không muốn sống nữa rồi, lại dám nói chuyện kiểu đó với hoàng thượng.' Khiến bọn họ càng bất ngờ hơn chính là thái độ của Quân Lạc Huy, hắn hoàn toàn không để ý đến Thân Hoài.

"Trẫm tự biết tính toán." Quân Lạc Huy vô cùng bình tĩnh trước những lời càm ràm của Thân Hoài, lần này bị thương quả thật là chuyện ngoài ý muốn, vì lúc trên chiến trường, hắn đã nhìn thấy Quân Lạc Hải, kẻ không nên xuất hiện ở đây, vừa lơ là một cái liền bị trúng tên.

Mấy câu như vầy Thân Hoài nghe nhiều rồi, hắn ta ngẩng đầu lên nhìn Quân Lạc Huy, sau đó nở một nụ cười sâu xa và nói: "Sao cũng được, nếu ngươi không cẩn thận mà chết đi, Cảnh Dương... Ta sẽ thay ngươi chăm sóc, yên tâm đi, không sao."

Câu này khiến sự bình tĩnh vừa nãy của Quân Lạc Huy biến mất, hắn hung dữ trừng mắt nhìn Thân Hoài, nghiến răng nói với Thân Hoài: "Sao trẫm không biết người có hứng thú với đàn ông? Nếu ngươi thích, trong doanh trại này, trẫm lập tức chọn cho ngươi một đối tượng tốt, cho nên... Ngươi tốt nhất đừng có dòm ngó Cảnh Dương, giỡn chơi cũng không được." Dứt lời, Quân Lạc Huy nhe răng ra cười nhưng có thể thấy được vẻ nghiêm túc của Quân Lạc Huy qua nụ cười của hắn, còn có một chút độc ác.

Thân Hoài đối với chuyện này chỉ nhún vai: "Vết thương của ngài xong rồi, không có gì nữa thì thần lui ra đây, bệ hạ ngài phải nghỉ ngơi cho thật tốt, còn nữa, thần cũng không có nói giỡn, ngài không lo cho bản thân đàng hoàng, xảy ra chuyện gì, người đàn ông tốt như Cảnh Dương, ta sẽ không khách sáo với ngài đâu." Nói xong thì ngáp một cái, khoát tay tiếp tục nói: "Được rồi, không cần biết ơn ta quá đâu, ta đi ngủ đây, ở chiến trường liên tục có người bị thương, mệt chết đi được."

Biết rõ Thân Hoài là đang nói giỡn, chỉ là muốn hắn chú ý an toàn nhưng sao Quân Lạc Huy lại không vui khi nghe những lời này nhỉ...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui