Chuyện Thường Ngày Trong Cung

Vào một đêm đầy sao, Lâm Mật Nhi đang sinh con trong căn phòng dưới thiên lao. Cả hai người Văn Cảnh Dương và Quân Lạc Huy đều đến bên ngoài phòng, tiếng kêu đau đớn từ bên trong truyền ra khiên hai người đàn ông bên ngoài nghe được cũng có chút sợ hãi. Biểu hiện của Văn Cảnh Dương còn căng thẳng hơn so với Quân Lạc Huy, dáng vẻ đi tới đi lui của cậu khiến Quân Lạc Huy có chút buồn cười, sau đó liền nghe Quân Lạc Huy nói: "Nếu không phải ta biết rõ, thấy dáng vẻ này của ngươi, ta còn tưởng người đàn bà bên trong đang sinh con của ngươi."

Văn Cảnh Dương tức giận trợn ngược mắt với Quân Lạc Huy, vừa nhìn chằm chằm vào cửa phòng đang đóng kín kia vừa trả lời: "Con của hai người là con của ta, làm sao chứ?"

Nghe câu trả lời của Văn Cảnh Dương, Quân Lạc Huy giả vờ giận dỗi kéo Văn Cảnh Dương đến trước mặt mình, nghiêm mặt nói: "Nói, ngươi và ả ta ngoại tình với nhau từ lúc nào? Được lắm... Dám chung chạ với nữ nhân sau lưng trẫm, xem ra trẫm quá dễ dãi với ngươi rồi, phải khiến ngươi ở trên giường, không xuống giường nổi mới đúng."

Những lời nói nhảm này của Quân Lạc Huy làm Văn Cảnh Dương vừa tức vừa buồn cười, Văn Cảnh Dương nhướng mày nói tiếp: "Vậy phải xem hoàng thượng ngài có bản lĩnh đó hay không đã." Dứt lời, thấy Quân Lạc Huy có vẻ sắp nổi giận, Văn Cảnh Dương lách người qua tránh, đúng lúc này, cánh cửa được đóng kín kia cũng được mở ra từ bên trong.

Cả hai ngưng đùa giỡn, nhìn bà đỡ từ trong bước ra, Văn Cảnh Dương tiến lên trước hỏi: "Sao rồi?"

Bà đỡ nhìn Văn Cảnh Dương và Quân Lạc Huy, cả người có hơi run rẩy, cả buổi cũng không nói được tiếng nào, khiến Văn Cảnh Dương vô cùng sốt ruột, không nói lời nào đón lấy đứa bé từ trong tay bà đỡ qua, sau đó Văn Cảnh Dương nhìn đứa bé trong tay, cúi đầu nhìn liền thấy đứa trẻ sơ sinh nằm trong lòng đang nhắm chặt hai mắt, không quấy khóc, nếu không phải còn cảm nhận được hơi thở của đứa bé, Văn Cảnh Dương xém nữa còn tưởng đứa bé trong tay đã chết.

Văn Cảnh Dương mềm lòng nhìn đứa bé trong tay, vừa vỗ mông đứa bé vừa hỏi bà đỡ trước mặt: "Thế nào? Nói thật đi."

Quân Lạc Huy ở kế bên cũng ghé sát tới nhìn đứa bé Văn Cảnh Dương đang ôm trong lòng, hắn khẽ nhíu mày khi thấy bộ dạng yên tĩnh của đứa bé, lúc Văn Cảnh Dương hỏi bà đỡ, Quân Lạc Huy cũng nhìn qua. Mà lúc này, bà đỡ quỳ phịch xuống một tiếng, liên tục khấu đầu và nói: "Bẩm điện hạ, đứa bé này lúc sinh ra chỉ gào lên một tiếng sau đó liền không quấy khóc nữa, nô tỳ cũng không biết tại sao, nô tỳ không biết, nô tỳ thật sự không biết tại sao."

Nghe bà đỡ nói xong, Văn Cảnh Dương khẽ cau mày, sau đó quay đầu lại nhìn Quân Lạc Huy ở bên cạnh, skế đó mới để bà đỡ lui xuống và dặn dò: "Bổn điện hạ mong ngươi hãy quên tất cả mọi chuyện mà hôm nay ngươi đã nghe và đã thấy, rõ chưa?"

"Dạ, dạ, dạ, nô tỳ hôm nay không thấy gì cả, nô tỳ hôm nay chỉ ở trong phòng ngủ thôi." Khi trả lời, mồ hôi trên mặt bà đỡ chảy ròng ròng, những chuyện như thế này của hoàng gia, bất kể biết được gì cũng xem như sống để bụng, chết mang theo, vậy bà thật sự không biết gì cả.

Đợi bà đỡ lui ra ngoài xong, Quân Lạc Huy và Văn Cảnh Dương mới ôm đứa bé rời đi, còn Lâm Mật Nhi qua mấy ngày nữa sẽ đưa về lãnh cung, nếu không có gì phát sinh thì sau này nơi đó chính là đích đến của Lâm Mật Nhi trong suốt quãng đời còn lại

Tránh đi tất cả mọi người, quay lại điện Long Miên, Quân Lạc Huy lập tức sai người tìm Thân Hoài đến. Hai người Văn Cảnh Dương và Quân Lạc Huy ở bên cạnh xem Thân Hoài cẩn thận kiểm tra đứa bé không khóc, không quấy này, đợi đến khi Thân Hoài thu tay lại, Văn Cảnh Dương lập tức lên tiếng hỏi: "Thân thái ý, thằng bé không sao chứ? Không khóc, không quấy là không bình thương nha."

Lúc này, Thân Hoài mới quay đầu lại nhìn hai người bọn họ, sau đó mới nói: "Lúc trước, ta cũng đã có nói rồi, đứa con này của Lâm Mật Nhi sẽ có vài di chứng, lúc nãy ta mới kiểm tra rồi, không có vấn đề gì cả, không khóc, không quấy có lẽ là một trong số di chứng đó, không có vấn đề gì khác cả, còn về mấy thứ khác thì phải đợi đứa bé này lớn thêm chút nữa mới biết được." Nói xong Thân Hoài mới đổi sang giọng điệu thoải mái hơn và nói: "Ối trời, ngươi coi ta kìa, lo kiểm tra mà quên mất việc chúc mừng hoàng thượng có con nối dõi, đây là con trai nha, không lo tuyệt hậu rồi."

Quân Lạc Huy không để ý đến sự châm chọc của Thân Hoài, chỉ nhìn đứa bé trên giường, yên tĩnh giống như không hề tồn tại vậy, sau đó mới nói với Thân Hoài đang đứng bên cạnh: "Được rồi, ngươi có thể đi rồi, không phải lần trước ngươi nói phải từ biệt sao? Trẫm đồng ý rồi, trước khi đi, trẫm có chuẩn bị ít quà để trong khố phòng cho ngươi, ngươi lấy rồi hãy đi."

Câu này khiến Thân Hoài vui ra mặt, hắn ta ưỡn ngực, vươn vai nói: "Rốt cuộc cũng giải thoát rồi! Được rồi, mai ta sẽ đi, sau này có việc gì có thể liên lạc với ta bằng con chim ưng ta để lại cho ngài, nhưng ta mong ngài đừng tìm ta nữa, ngài tìm ta chẳng có việc gì tốt cả." Thân Hoài vừa nói vừa bước ra ngoài.

Văn Cảnh Dương nhìn hắn ta rồi cất tiếng chào tạm biệt: "Thân thái y, mấy ngày vừa qua, cảm ơn ngươi rất nhiều." Nói xong liền thấy Thân Hoài vẫy vẫy tay.

Quân Lạc Huy bên ngày nhìn đứa bé nằm trên giường, qua một lúc mới nói: "Cảnh Dương... Ngươi định từ giờ bắt đầu chăm sóc thằng nhóc này sao? Trẫm vẫn cảm thấy nên đưa nó cho bà vú, ở phòng kế bên cũng được."

Nhưng lời của hắn bị Văn Cảnh Dương bước đến từ chối, chỉ thấy Văn Cảnh Dương bế đứa bé lên: "Qua một thời gian nữa rồi hẵng nói, cũng không biết đứa bé này còn có di chứng gì không, đợi thời gian nữa, chắc chắn không sao rồi đưa bà vú chăm sóc."

Thấy dáng vẻ yêu thích đứa bé này của Văn Cảnh Dương, Quân Lạc Huy có chút đau đầu: "Mà ngươi biết làm sao chăm sóc em bé không? Hơn nữa, ngươi cũng đâu có sữa, phải không... Hay là cứ đưa bà vú lo đi."

Câu này làm động tác của Văn Cảnh Dương khựng lại một lúc, sau đó mới nghe Văn Cảnh Dương nói: "Không sao, khi nào muốn ăn đưa bà vú đến cho ăn là được rồi, thời gian này không theo sát thần không an tâm." Văn Cảnh Dương vừa nói vừa bế đứa bé đứng lên, sau đó không đợi Quân Lạc Huy từ chối, Văn Cảnh Dương lại nói: "Đúng rồi, ngài đặt tên gì cho đứa bé này mới tốt đây? Rồi làm sao giải thích với các đại thần trong triều nữa? Đây là con của ngài đó."

"Ta cứ nói là đứa bé này do ngươi sinh, vậy tốt biết bao?" Biết rõ những chuyện Văn Cảnh Dương đã quyết định có phản đối cũng vô ích, Quân Lạc Huy tức giận nói.

Và đương nhiên đổi lại được cái liếc mắt của Văn Cảnh Dương, Quân Lạc Huy sờ mũi rồi mới nói: "Tên thì không gấp, có thể đặt cho nó một cái tên húy trước, còn về thân phận cứ nói thẳng là do Lâm Mật Nhi sinh, hiện giờ thế lực của Lâm gia cũng không còn, nói thẳng ra cũng không sao."

Văn Cảnh Dương sau khi suy nghĩ về điều này cũng gật đầu, coi như đồng ý với cách nói của Quân Lạc Huy, sau đó liền thấy Văn Cảnh Dương ghẹo đứa bé trong ngực: "Tên húy, tên húy, gọi con tên húy nào tốt nhỉ? Năm nay là năm Mùi, vậy gọi con là Be Be được rồi."

Nghe Văn Cảnh Dương lấy tên húy này, miệng Quân Lạc Huy giật giật, hắn nhìn con trai trong ngực Văn Cảnh Dương thầm nói: 'Con trai, tên này là do cha con đặt, sau này có trách thì trách cha con đi, không có liên quân đến phụ vương. Yên tâm, mấy ngày nữa phụ vương nhất định sẽ đặt cho con một cái tên hay!'

Trời biết, đợi đến lúc hoàng đế bệ hạ trưởng thành, mỗi lần nghe tên húy của mình, ngay cả khuôn mặt không có bất cứ biểu cảm nào cũng không khỏi co giật.

......

Cuối cùng, sau khi công bố với thiện hạ, tên của Be Be đã được quyết định, tên Quân Khiêm Ích, gần giống với "khiêm ý", nghĩa là lời xin lỗi, như một lời xin lỗi với những gì mà Quân Khiêm Ích phải chịu đựng trước khi ra đời. Nửa tháng sau, Quân Khiêm Ích đã mở mắt hoàn toàn, đôi mắt to xương xẩu sẽ nhìn thẳng vào người khác, khuôn mặt Quân Khiêm Ích hồng hào, thừa hưởng gen tốt của cả cha và mẹ, nhưng điều đáng tiếc duy nhất chính là Quân Khiêm Ích không biết cười.

Bất kể người khác trêu chọc thằng bé thế nào, Quân Khiêm Ích đều không biết cười, chỉ khi khó chíu mới 'a a' hai tiếng, không quấy, không khóc, đáng lý mà nói thì đứa bé như thế này là dễ chăm nhất nhưng Văn Cảnh Dương lại vô cùng đau lòng cho đứa con trai không biết cười này.

Quân Lạc Huy bãi triều quay về, vừa vào phòng liền thấy Văn Cảnh Dương cau mày ngồi bên cạnh Be Be, đối với chuyện này, Quân Lạc Huy chỉ đành thở dài nói: "Ngươi cũng đừng lo lắng quá, Be Be không phải còn nhỏ sao? Nói không chừng, đợi thằng bé lớn rồi tự nhiên sẽ biết cười thôi."

"Nhưng ngài nói xem, Be Be nếu cứ không biết cười thì phải làm sao?" Nghe Quân Lạc Huy nói, Văn Cảnh Dương nhíu mày đáp lời, trải qua nửa tháng, Văn Cảnh Dương thật sự yêu thích Quân Khiêm Ích, thật lòng xem thằng bé như con của mình, nghĩ đến chuyện con trai mình sau này không biết cười, Văn Cảnh Dương cảm thấy đau lòng, đau đầu, chỗ nào cũng đau.

Quân Lạc Huy ngồi xuống bên cạnh Văn Cảnh Dương, sau đó nói với cậu: "Ngươi nên nghĩ thế này, Be Be mặc dù không biết cười nhưng cơ thể khỏe mạnh, không có gì đáng lo ngại, ngươi phải biết lúc Lâm Mật Nhi trúng cổ, không biết di chứng đó có ảnh hưởng gì đến Be Be không, ít nhất bây giờ Be Be vô cùng mạnh khỏe, không có thiếu tay hay thiếu chân gì cả, còn khỏe mạnh hơn những đứa trẻ thông thường, đây không phải là tốt sao? Được cái này mất cái kia, với tình huống đó, Be Be được như bây giờ là tốt lắm rồi, ngươi cũng đừng lo lắng quá."

Nghe những lời Quân Lạc Huy nói, Văn Cảnh Dương còn nói gì được nữa, những gì Quân Lạc Huy nói là đúng nhưng làm cha mẹ ai không muốn con mình tốt chứ, Văn Cảnh Dương cũng chỉ đành thở dài nói: "Ừ... Cũng đành vậy thôi, phải rồi, hay là đợi thôi nôi của Be Be rồi gọi Thân Hoài trở lại, kiểm tra cho Be Be, có thể trị được thì càng tốt."

"Được, tất cả theo ý ngươi hết." Quân Lạc Huy cũng đồng ý với đề nghị này, đứa con trai này mặc dù đã chiếm rất nhiều thời gian riêng tư của hắn và Văn Cảnh Dương nhưng nói cho cùng hắn vẫn rất hài lòng với đứa con trai này.

......

Sau khi chiến tranh kết thúc, mọi việc đều trở lại bình thường. Trong thời gian tới, Quân Lạc Huy cần ký kết hiệp ước hòa bình với các sứ giả Tây Cương, phải bồi thường cho gia đình của các binh sĩ đã hy sinh trong chiến tranh, xây dựng và tu sửa lại những nơi đã xảy ra chiến tranh, đủ thứ việc khiến Quân Lạc Huy xoay như chong chóng, trong thời gian này cho dù là Quân Khiêm Ích ra đời cũng chỉ được tổ chức với quy mô nhỏ nhất mà thôi.

Trong lúc đó, Quân Lạc Vũ nói muốn xin nghỉ dài hạn, đi chu du khắp các nước, đối với đệ đệ đã giúp đỡ mình rất nhiều trong trận chiến với Tây Cương, Quân Lạc Huy không nói nhiều lời lập tức đồng ý, đồng thời cũng khen thưởng cho chắc tướng sĩ có công trong cuộc chiến, Tố Hòa Tự Thích, Văn Cảnh Thỉnh, tất nhiên không thể thiếu những người này, đương nhiên ngoài bọn họ ra còn có rất nhiều các tướng sĩ cần được khen thưởng.

Giải quyết xong xuôi tất cả mọi chuyện cũng mất hết một năm, Quân Nghiêm Ích lúc này cũng đã biết bò, trong điện Long Miên, Văn Cảnh Dương đọc sách, trên sàn được trải lớp thảm dày, Quân Nghiêm Ích đang chơi với món đồ chơi Văn Cảnh Dương cho bé.

Đọc một lúc lâu, Văn Cảnh Dương có chút mệt mỏi, đặt cuốn sách xuống, sau khi xoa xoa sống mũi, Văn Cảnh Dương mới ngẩng đầu nhìn Quân Nghiêm Ích đang tự mình chơi vui vẻ và gọi: "Be Be, đói chưa? Qua đây, cha dẫn con đi ăn."

Quân Nghiêm Ích đang ngồi dưới sàn chơi say sưa, nghe tiếng Văn Cảnh Dương liền quay đầu lại, trên mặt không có bất cứ biểu cảm nào, nhìn Văn Cảnh Dương hồi lâu mới buông đồ chơi trong tay xuống, từ từ bò đến trước mặt Văn Cảnh Dương, sau đó thấy Quân Nghiêm Ích vươn tay về phía Văn Cảnh Dương: "A."

Nhìn con trai làm hành động này với vẻ mặt không có cảm xúc gì, không biết tại sao Văn Cảnh Dương liền cảm thấy có chút buồn cười, cảm giác như "ông cụ non", rất không hài hòa. Sau khi vươn tay nhẹ nhàng vuốt mũi của Quân Khiêm Ích, Văn Cảnh Dương mới bế Quân Khiêm Ích lên và nói: "Nhóc con, còn không biết cười với cha một cái nữa."

"Hai ngày nữa là sinh nhật của con, đến lúc đó để Thân thái y kiểm tra cho con, ai... Thật đáng tiếc, Be Be, nếu con cười chắc chắn sẽ quyến rũ rất nhiều người, sao mà lại không biết cười chứ? Nào, cười với cha một cái đi mà, cười cái đi." Văn Cảnh Dương vừa ôm Quân Nghiêm Ích đi ra ngoài vừa có vẻ như thương lượng với Quân Nghiêm Ích.

Điều này khiến cho Quân Lạc Huy vừa vào cửa có chút không nói nên lời, cuộc đối thoại kiểu này, sau khi Quân Nghiêm Ích được bảy tám tháng đã nghe Văn Cảnh Dương nói không biết bao nhiêu lần, xem chừng về sau vẫn sẽ tiếp tục...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui