Tại một trường đại học danh tiếng bậc nhất Ai Cập, giảng đường của khoa Lịch sử.
Hiện tại đang là giờ học Khảo cổ, các sinh viên đều tỏ ra rất thích thú với những cổ vật được tái hiện lại theo tỷ lệ 1:1 trước mặt.
Đôi mắt ai nấy đều phát sáng long lanh, như thể vừa tìm ra chân ái của cuộc đời.
“Các cổ vật trước mặt các em đều là mô hình được sao chép lại, tuy vậy, độ tương đồng của những món đồ cũng rất cao.” - vị giáo sư già vỗ tay lớn, lôi kéo sự chú ý của các học viên.
Mọi người đều cho rằng, Lịch sử hiện tại là một môn học nhàm chán, nhưng nếu không có môn này, chúng ta sẽ không thể nào hiểu được rằng, con người thời xưa tuyệt vời đến nhường nào!
“Mỗi món cổ vật, đều ẩn chứa câu chuyện của riêng nó, nhiều câu chuyện đều đã phai mờ theo thời gian.
Bài tập của các em trong 2 tuần tới, đó là tìm hiểu câu chuyện ẩn sâu bên trong những món cổ vật mà tôi đã liệt kê.
Nào, lần lượt từng người một, lên bốc thăm!” - giáo sư chậm rãi lấy chiếc hộp đậy nắp đặt lên mặt bàn, trên đó có một rãnh nhỏ vừa đủ để các học viên thò tay vào bốc thăm.
Học thì rất thích thú, nhưng cứ nghe tới bài tập là ai cũng nản…
“Nào, ai sẽ là người lên đầu tiên?”
Sớm muộn gì cũng phải lên, chi bằng lên sớm, có nhiều sự lựa chọn hơn!
Nghĩ vậy, một sinh viên ngoại quốc với mái tóc vàng dài óng mượt, đôi mắt xanh tựa như đại dương sâu thẳm nhanh chóng bước lên tiên phong.
Các sinh viên khác thấy vậy cũng nhao nhao lên bốc thăm.
Sau khi mẩu giấy cuối cùng rời khỏi hộp, giáo sư khẽ mỉm cười nhân từ nhìn đám học viên đang ngồi thấp thỏm bên dưới, khẽ nói: “Rồi, các em hãy mau mở ra, xem bài tập của mình là gì nào!”
Mọi người đồng loạt mở tờ giấy được gấp làm đôi ra.
Có người thì cười như được mùa, còn có người bĩu môi chê bai, có người thì khuôn mặt rưng rưng nước mắt…
Chợt, cặp mắt của mọi người đều hướng về phía cô gái khi nãy lên bốc thăm đầu tiên.
Melly Plinius - người tiên phong lên bốc thăm khi nãy - đang ngồi mỉm cười với các học viên khác.
Thấy vậy, mọi người đều cho rằng, cô bốc phải một món đồ dễ dàng…Sau đó, lại ngồi túm năm tụm ba bàn tán, sao người giỏi lại được món dễ, chẳng lẽ giáo sư thiên vị?
Tiếng chuông báo hết tiết học vang lên, giáo sư chậm rãi rời khỏi giảng đường, Melly nhanh chóng đứng dậy đuổi theo sau.
“Thưa giáo sư, có thể làm về món đồ khác được không ạ? Món đồ này…” - Melly bồn chồn nói.
“Trò Plinius, em là một học viên xuất sắc, luôn hoàn thành tốt mọi bài tập được giao.
Lần này trò bốc phải món gì khó lắm sao?” - giáo sư già khẽ mỉm cười nhìn cô.
“Bùa hộ mệnh bọ hung từ thời Pharaoh Vismed, thưa giáo sư.”
“Xem ra, là món đồ này đã chọn trò.
Chuyện đổi bài tập, nếu tôi đổi cho trò, các học viên sẽ nói tôi thiên vị…trò cũng sẽ bị vạ lây.
Thôi, trò cứ cố gắng làm tốt đi.” - vừa nói dứt câu, giáo sư quay người rời đi luôn.
Melly đứng ngơ ngác một hồi, sau đó đưa mẩu giấy áp lên trán rồi khẽ thở dài, miệng khẽ lẩm bẩm: “Pharaoh Vismed…”
Học tập tại một quốc gia khác là một trải nghiệm mới mẻ, nhưng nó thực sự là một việc khó khăn.
Melly Plinius vốn là một tiểu thư lá ngọc cành vàng của tập đoàn giàu bậc nhất nước Mỹ, nhưng lại vô cùng yêu thích Lịch sử Ai Cập - một trong những nền văn minh xuất hiện sớm nhất.
Cô đã tự mình học tiếng nước này, sau đó sang Ai Cập du học.
Thời gian đầu, cô gặp rất nhiều khó khăn do không quen khí hậu oi bức nơi đây, cũng đối mặt với nhiều bất đồng về văn hoá.
Nhưng giờ đây mọi thứ đã ổn hơn nhiều rồi.
Bố mẹ và anh trai của Melly thường xuyên tới Ai Cập thăm đứa con gái nhỏ bé, sau đó ở lại chơi rất lâu mới bay về Mỹ, chuyện này chắc cũng đã được vài năm.
Trên đường về, Melly cứ lẩm bẩm mãi cái tên của vị Pharaoh đó khiến tài xế riêng cũng thấy lo cho cô.
Cô chủ chưa từng lo lắng về chuyện bài tập như vậy, xem ra lần này, món cổ vật đó thực sự khó tìm hiểu.
“Cô chủ, hôm nay cha mẹ và anh trai cô qua đây, hiện đang chờ ở dinh thự.”
“Sao họ qua mà không báo trước, được rồi, anh nhanh đưa tôi về đi.” - Melly lúc này mới thoát ra khỏi mớ suy nghĩ bòng bong trong đầu, khuôn mặt rạng rỡ khi nghe thấy bố mẹ và anh trai đang đợi ở nhà.
Tại biệt thự nhà Plinius.
Bốn người bọn họ quây quần bên bàn ăn thịnh soạn, bầu không khí này thực sự khiến người ta cảm thấy hạnh phúc.
“Mel, ở đây có ai bắt nạt em không? Cứ nói với anh, anh sẽ xử…”
Anh trai của Melly, Mike đang nói dở thì bắt gặp ánh mắt lườm nguýt của bố nên không dám ho he gì nữa.
“…anh sẽ bảo vệ em!” - Mike vội vàng sửa lại câu từ, sau đó quay qua cười xoà với bố.
Melly chỉ gượng cười, tâm trí cô giờ đâu còn tâm trạng để đùa, bài tập còn chưa nghĩ xem nên làm kiểu gì…
“Mel, sắc mặt con không được tốt lắm, không khoẻ ở đâu sao?” - mẹ cô lo lắng nhẹ nhàng nắm lấy tay đứa con gái nhỏ.
Melly khẽ thở dài: “Con có một bài nghiên cứu khó, mà con vẫn chưa nghĩ ra nên làm như nào…”
“Mel! Anh tin là em gái của anh sẽ làm tốt!” - Mike tạo dáng bắn tim với cô, Melly thấy vậy thì bỗng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Bố mẹ cũng an ủi cô: “Con gái, con sẽ làm tốt thôi, bố mẹ lúc nào cũng ủng hộ con mà!”
Melly mỉm cười rạng rỡ.
Hoá ra, không phải cô sợ bài tập khó, mà là chưa có ai ở bên cổ vũ tinh thần cho cô…Giờ cô cảm thấy bản thân như được tiếp thêm một nguồn sức mạnh to lớn, bài tập nào cũng chiến, nhạc nào cũng nhảy!.