Tối hôm đó, cô nằm mơ thấy một giấc mơ rất kì lạ, cô thấy bản thân đang đứng giữa một toà cung điện nguy nga, khắp nơi đều phát ra màu vàng ánh kim.
Dưới ánh sáng lập loè của nến, bằng mắt thường cũng có thể nhận ra khu này rộng tới mức nào.
Khu vực rộng lớn như vậy nhưng gọi mãi không thấy ai, Melly bắt đầu dạo quanh cung điện.
“Hình như là kiến trúc cung điện thời từ thời Ai Cập cổ đại, nếu như vậy thì nó được xây bên bờ sông Nile rồi!” - cô cố gắng tìm lối ra ngoài.
Mặt trời từ từ nhô lên, chiếu rọi vào người cô.
Mái tóc vàng óng được ánh mặt trời soi rọi làm ta cảm giác như đang phát sáng.
Cảnh tượng này, nói là nữ thần giáng thế cũng không ngoa!
Melly tìm đến bên bờ sông Nile, phong cảnh nơi đây thật khiến người ta sững sờ! Những đoá sen chớm nở được ánh sáng rực rỡ của mặt trời soi rọi, cộng thêm màu xanh biếc của những chiếc lá sen, khung cảnh khiến người ta không thể rời mắt.
Melly không nhịn được liền bước tới gần, đưa tay ra định ngắt vài bông sen thì đột nhiên có tiếng người hét lên khiến cô giật mình thu tay lại.
Đảo mắt nhìn xung quanh, cô thấy một người đàn ông với nước da rám nắng, mái tóc đen dài, khuôn mặt toát lên khí chất cao quý.
Người kia thấy cô cứ đứng đờ ra đó nhìn mình thì liền tiến lại gần, Melly bất giác sợ hãi bỏ chạy thục mạng, người kia cũng chạy đuổi theo sau.
Cô vừa chạy vừa cầu nguyện người kia không đuổi kịp, miệng thầm mắng: chỉ là giấc mơ thôi, có cần chân thực tới mức như vậy không?
Thi thoảng cô lại ngoảnh đầu lại nhìn, thấy người đàn ông kia vẫn cố đuổi theo sau, cô thầm mắng hắn ta, đuổi gì mà đuổi dai thế?
“Anh ơi, tha cho em lần này đi anh, em vẫn chưa ngắt bông hoa nào mà anh ơi!” - cô vừa chạy vừa kêu ú ớ.
Người kia vừa đuổi vừa la hét gì đó, nhưng Melly nghe không hiểu, có lẽ là ngôn ngữ cổ xưa.
Đột nhiên cô va phải bậc thềm, rồi ngã nhào về phía trước, người kia cũng sắp đuổi tới nơi rồi, Melly nhắm nghiền mắt không dám nhìn, lòng thầm cầu nguyện.
Xung quanh bỗng yên tĩnh tới lạ thường.
Cô khẽ ti hí một mắt, phát hiện ra bản thân vẫn đang ở trong phòng, lại còn ôm theo chăn gối lăn xuống sàn.
“Ô, hoá ra là mơ.
Mình bảo mà, ác mộng thôi!” - cô cười xoà cho qua chuyện, sau đó lấy quần áo đi tắm để chuẩn bị ra ngoài, cho nên hôm nay dậy sớm hơn ngày thường.
...****************...
Cùng lúc đó, ở phía người đàn ông kia, thấy có nữ nhân xuất hiện thì vô cùng kinh ngạc, lại càng kinh ngạc hơn khi người đó đột nhiên biến mất.
“Điện hạ, có chuyện gì sao?” - người hầu mới chạy đến nơi, hổn hển nói.
“Hình như…ta mới thấy nữ thần…”
...****************...
Sau khi ăn sáng, Melly mang theo món cổ vật trên tay tìm đến viện bảo tàng Ai Cập tìm kiếm nguyên mẫu.
Mike tỏ ý muốn đi cùng nhưng Melly đã từ chối, nói rằng bản thân sẽ về ngay.
Đi một vòng quanh bảo tàng, cuối cùng cô cũng dừng chân dưới một kệ trưng bày được bọc kính chống đạn.
Tấm biển trên đó ghi “Bùa hộ mệnh của Vismed II”
Những thông tin hướng dẫn bên cạnh rất sơ sài, chỉ toàn là những kiến thức như kiểu: “Vismed II đã luôn mang theo con bọ hung này, nó đã cứu mạng ông…”
Hoàn toàn không dùng được!
Melly vô thức đưa tay lên chạm vào tủ kính, miệng lẩm bẩm than thở: “Chỉ từng này thông tin thì làm sao mà viết nghiên cứu được…Ước gì mình được tận mắt chứng kiến những điều đó…”
Dứt lời, một luồng sáng rực rỡ phát ra từ con bọ hung trong lồng kính, phá tan tủ kính chống đạn.
Xung quanh nó toả ra một luồng gió lớn có dạng lốc xoáy, những người xung quanh vội vã tìm chố ẩn náu.
Melly cũng xoay người muốn thoát ra khỏi cơn lốc, nhưng không được, cơn lốc như muốn nuốt trọn cô vào trong.
“Anh ơi, cứu em…Mike…cứu em…” - cô gắng gượng thò một tay ra, một vài người muốn nắm lấy tay cô kéo ra, nhưng dường như cơn lốc chỉ muốn một mình cô thôi!
Đột nhiên, một bàn tay nắm lấy tay Melly, dùng lực mạnh mẽ kéo cô ra.
Người cô lúc này có cảm giác như sắp đứt ra đến nơi, một bên bị lốc xoáy kéo, một bên bị người kia kéo.
Cô đau sắp chết rồi, nhưng vẫn mong muốn thoát khỏi cái lốc xoáy chết tiệt kia, nên nén chịu đau, phối hợp với người kia thoát ra ngoài.
Cường độ của cơn lốc cũng yếu dần rồi biến mất hẳn, Melly nằm sõng soài trên sàn, người kia vội vã chạy gọi cứu thương rồi chạy lại ôm cô.
“Mel, em không sao chứ?” - Mike mặt mày nghiêm trọng hỏi cô.
Thì ra, Mike vẫn không an tâm khi để cô đi một mình nên đã đi theo sau, nhờ vậy mà Melly đã được cứu.
“Em đau chết đi được…may mà anh ở đây…” - Melly thều thào vài tiếng rồi bất tỉnh.
Mike bế cô ra xe, đợi cứu thương tới thì muộn mất!
Tài xế phóng như bay đến bệnh viện, cũng may không phải giờ cao điểm, bằng không thì khó nói trước được điều gì!
...----------------...
Cô từ từ mở mắt, thấy xung quanh có chút chói mắt.
Khẽ cử động, cô thấy phần eo - bụng của bản thân đau nhói.
Mike từ bên ngoài bước vào thấy cô đang cố ngồi dậy thì vội chạy qua đỡ cô nằm xuống, từ từ chỉnh giường bệnh lên.
“Nếu lúc đó không có anh, chắc giờ này em đang nằm trong hòm gỗ rồi!” - cô cười xoà, nhưng Mike không cười mà chỉ nghiêm trọng nhìn cô.
Thấy vậy, Melly cũng không dám cợt nhả nữa, im lặng ngồi nhìn Mike.
“Em có biết là khi nãy, em bất tỉnh anh sợ thế nào không? Lần sau đừng có tới nơi nguy hiểm đó nữa!” - Mike lớn tiếng nói một tràng dài, cô cũng sợ hãi chỉ biết lia lịa gật đầu.
Y tá và bác sĩ thấy bầu không khí căng thẳng quá, liền bảo anh trai cô ra bên ngoài chờ, chứ không lỡ cô sợ quá rồi ngất tiếp, chắc anh ta san bằng cái bệnh viện này luôn!
Y tá run rẩy đưa cốc nước cho Melly, sợ vô ý làm rơi hay đổ vào người cô, thì chắc cô không làm nổi ở bệnh viện này nữa!.