Từ ngày Fergal ở cùng với Joycelyn đến nay cậu đa tìm được việc và hôm nay cậu sẽ đi thử việc.Fergal nhìn gương vuốt vuốt tóc lên.“Em nhìn ổn chứ?”“Được rồi.
Chúc đi làm vui vẻ nhé!”Cậu thường hay tâm sự với anh hai rằng bản thân rất thích môn toán và cũng thích trẻ em.
Thế nên, làm việc trong trường học là phù hợp nhất.
Cậu được nhận việc làm ở trường tư của ông chủ xưởng giàu có.“Thôi em đi đây!”Fergal mở khóa cửa ra, thì chạm mặt người mặc áo sơ mi trắng vừa mới tới.“Đầu chanh.
Bánh của Fintan tặng đó, ảnh nói chúc mừng ngày đầu đi làm.”“Ồ, cảm ơn anh Fintan, rồi mau đi đi, nay ta không có hứng cãi nhau với ngươi đâu đầu gỗ.”“Chậc.
Thôi bái bai đi đây.”Anh Joycelyn đứng từ sau lưng Fergal, ngoắt Elain lại.“Anh cũng đến tiệm cùng nhóc.”“Ờ.”…Cái trường cấp hai mà Fergal sẽ dạy là trường tự mở, thế nên thủ tục này nọ không quá rối ren, chỉ cần có năng lực tốt là được.“Các em trật tự, hôm nay thầy sẽ giới thiệu các em thầy giáo mới.
Cậu vào đi, Fergal.”Fergal hồi hộp bước từng bước vào lớp học.
Đặt tập sách mình lên bàn, lấy hơi nơi.“Xin chào, từ giờ thầy sẽ dạy môn toán cho các em.”Nhìn cậu có vẻ lười biếng nhưng lại rất thông minh, hồi còn đi học rất giỏi các môn tự nhiên.Từ ngay hôm nay, cậu sẽ được cầm phấn trắn, viết bảng đen.
Chỉ dạy cho tụi trẻ bằng tất cả tâm huyết của mình.…Joycelyn đến tiệm và gọi cà phê như mọi khi.
Anh quay mặt sang Elain đang pha cà phê.“Fintan đâu rồi?”“Ở dưới.”Joycelyn rời khỏi chỗ ngồi, đi xuống dưới bếp tìm Fintan nói chuyện.
Anh vừa mở cửa thì thầy Fintan đang đứng thừ ngay góc bếp.
Anh vừa chạm nhẹ vào vai thì thấy Fintan ngã thẳng vào người Joycelyn.
Hơi thở lẫn cơ thể đều nóng bừng.“Này! Anh có sao không?”Joycelyn lo sốt vó, ngã phịch xuống sàn, sờ tay lên trán Fintan, anh lắc lắc đầu.“Chỉ là hơi mệt… cho tôi mượn vai dựa chút được không.”Sao Joycelyn lại đỏ mặt chứ, liền thấy kỳ lạ nên vỗ hai má.
Tay bồng Fintan đi ra ngoài.“Elain! Hôm nay cậu trông tiệm đi, chủ tiệm bị bệnh rồi.”“Anh ấy có sao không vậy? Khi nãy vẫn ổn mà.”“Sốt rồi, tôi đưa anh ấy lên phòng.”Fintan thấy hơi ngột nên thở hồng hộc, Joycelyn đặt anh lên giường, cởi một cúc áo ra cho Fintan dễ thở.
Đi lấy khăn và nước mát lau người cho Fintan.
Khi thấy Fintan đã ổn hơn thì bắt ghế ngồi cạnh, lấy điện thoại ra gọi cho sếp.“Hôm nay anh trai tôi bênh, nên xin nghỉ một hôm nhé sếp.”Rồi liền cúp máy, tay chạm má mềm mềm và hơi nóng của Fintan, đột nhiên Fintan lại xoay người sang một bên, vai áo rơi xuống lộ ra xương quai xanh trắng nõn.
Joycelyn nhìn đi nơi khác, miệng nuốt ực một tiếng.Say khi ngủ được một giấc, Fintan tỉnh dậy mở mắt nhìn Joycelyn.“Sao cậu không đi làm đi, tôi chỉ hơi mệt chút, ngủ một chút là ổn rồi.”“Không được! Anh cứ để tôi chăm sóc anh ngày hôm nay đi.”Joycelyn đẩy nhẹ Fintan nằm lại trên gối, thay khăn cho Fintan nằm như cún con đang cuộn người trong chăn.*Ọttttt.Tiếng bụng Fintan kêu lên, Joycelyn liền chạy vụt xuống bếp.
Lục lọi kiếm gạo và thịt để trỗ tài nấu bếp.
Anh nấu cháo trắng thịt bằm cho người bệnh dễ nuốt.
Hí hửng đem lên lầu thì Elain lại chọc ngoáy.“Chăm “vợ” kĩ quá cơ khư khư khư.”“Nói lung tung tôi đá cậu bay xuống sông đấy!”Joycelyn bị trêu đến đỏ hết cả mặt, đến phòng thì thấy Fintan đang ngồi tựa lưng vào thành giường đọc sách.
Đó là một cuốn tiểu thuyết nổi tiếng tên “Cuốn theo chiều gió” của Magaret Mitchell.“Ây chà, anh cũng đọc quyển sách ấy sao?”“Tôi đã đọc lần này là lần thứ hai rồi đấy, quả thật nó rất hay.”Fintan cười nhẹ nói, tay mân mê lấy trang giấy.“Cuộc sống không có nghĩa vụ phải trao cho chúng ta những gì ta kì vọng.
Chúng ta mất những gì chúng ta có và tôi biết ơn vì nó đã không tồi tệ hơn thế.” (trích câu văn trong Cuốn theo chiều gió)“Quao, anh ghi nhớ lời thoại trong quyển sách luôn sao!”“Không hẳn là nhớ hết, chỉ là tôi tâm đắc nhất câu nói ấy thôi, à cháo đây, anh mau ăn đi kẻo nguội.”Fintan đánh dấu lại trang sách, đưa tay sang cầm muỗng húp cháo.
Fintan khen chúng rất ngon.“Thât mừng vì anh thích món này.”Fintan ăn xong, Joycelyn tính đem xuống thì cánh tay trắng trẻo của Fintan giữ tay anh lại, bảo ngồi quay lưng lên giường.“A…anh sao vậy Fintan!”Fintan bất ngờ tựa đầu vào lưng Joycelyn nhắm mắt lại.“Người của cậu mát quá, cho tôi mượn lưng một chút.”Còn dụi dụi nữa, mặt Joycelyn không che giấu được biểu cảm nữa nên đã dùng một tay che mặt.
Sự co sát của đầu Fintan vào lưng Joycelyn khiến nhịp tim Joycelyn đập hơi nhanh, người cứ lâng lâng.Dựa một hồi thì Joycelyn đẩy đầu Fintan ra và bảo anh ngủ rồi mới rời ra ngoài.Đi xuống dưới lầu.“Sao, “vợ” anh khỏe hơn chưa?”“Chán sống thật rồi? Anh ấy hạ sốt rồi, đang ngủ.”.