Chương 2
Bình minh mở mắt, nắng ban mai đến với từng nhành cây ngọn cỏ.
Tiếng chim Chi Chi ‘chíu chích’ sau những tán lá xanh um.
Căn biệt thự Lê Chí Quân nằm trên một ngọn đồi có phong cảnh đẹp lạ lùng. Xung quanh là rừng cây quanh năm tỏa bóng mát.
Căn biệt thự không trơ trọi, lạnh lẽo, nó mang không khí ấm áp, yên vui.
Cô ngồi bên cửa sổ, ngắm nhìn những bông hồng đang khoe sắc. Mãi mê quá, không thấy mẹ cô đang đứng sau lưng.
Thấy cô có vẻ chăm chú, bèn lên tiếng:
- Ngọc Tâm, con nhìn gì mà say sưa vậy?
Nghe tiếng bà Quân, cô giật mình… nhưng kịp trấn tĩnh lại đáp lời mẹ: - Ôi! Mẹ đến từ lúc nào thế ạ? Mẹ làm con sợ chết khiếp được…
- Cô đấy, lúc nào đầu óc cũng thơ thơ thẩn thẩn; hay là cô đã có… - Bà Quân nói trêu con gái.
Đôi má Tâm ửng hồng, nói ấp úng: - Mẹ này, làm…gì… con… Con đang ngắm mấy bông hoa sau vườn; chứ có như mẹ nghĩ đâu…
- Thôi đi, nhìn bộ dạng cô là tôi biết rồi.
- Thôi mà mẹ…
Bà Quân mỉm cười, dí nhẹ ngón tay vào vầng trán Tâm: - Cô liệu mà yêu với chả đương, ba cô mà biết là chết đấy!
- Dạ, con biết ‘gồi’, mẹ đừng làm con sợ… - Nói rồi, cô nở nụ cười hé lộ những chiếc răng trắng, đều như ngọc.
- Hôm nay, sao con không đi học? – Bà Quân chuyển giọng, nói nghiêm túc.
- Phải sang tuần sau con mới đi học lại. Theo lịch được nghỉ nguyên tuần; chiều nay, mẹ đi mua sắm với con không?
- Con đi với ai?
- Đi với nhỏ Vân.
- Thôi, hai đứa đi với nhau đi. Chiều nay, mẹ phải đi với cậu, qua nhà ông giám đốc sở Tài Nguyên có việc.
- Dạ. Không biết khi nào ba về mẹ nhỉ?
- Mấy ngày gần đây ba con bận tới tấp, mẹ cũng không biết khi nào ổng về nữa. Công với chả việc, quyền càng cao, chức càng lớn thì càng ‘lao tâm khổ tứ’ chứ được gì… - Bà lắc đầu thở dài.
- Dù sao ba con cũng được người người kín trọng mà mẹ. Nếu không có ba thì gia đình ta đâu có được như ngày hôm nay. Ba vừa phải lo việc xã hội, vừa phải lo việc gia đình… một người đàn ông như ba con rất tự hào…
- Phải, cô lúc nào cũng ba cô. Thế thì những lúc ba cô nghiêm khắc với cô, đừng có đến tìm tôi. – Bà nói vui.
- Hì hì. Lúc đó thì phải nhờ đến ‘mẫu hậu’ của con rồi. – Cô nắm lấy tay mẹ áp vào má.
- Cái miệng của cô đấy! Ngọt cứ như mía vậy, khổ cho anh chàng nào ‘vớ’ phải cô làm vợ. Thôi, tôi không nói chuyện với cô nữa, không khéo lại dính ở đây mất. – Nói rồi bà quay sang nhìn con triều mến, bà nhẹ giọng nói: - Con mẹ ngoan, làm gì thì làm, nhưng phải biết giữ mình nghe không? Xã hội bây giờ phức tạp lắm! Đầy rẫy những cạm bẫy, gia đình ta lại là gia đình có địa vị… lỡ mà xảy ra chuyện gì thì không hay đâu con à!
Cô cũng nhẹ giọng, đáp lời mẹ: - Mẹ yên tâm. Con gái mẹ đâu còn nhỏ dại nữa. Hết năm, là sang năm thứ tư đại học rồi.
Hơn nữa, con hiểu địa vị của gia đình mình trong xã hội, con sẽ không gây ra điều gì tổn hại cho uy tín của ba đâu mẹ.
- Ừm, con nói vậy mẹ yên tâm. Thôi, con vào thay đồ đi với cái Vân đi. Mẹ qua nhà cậu luôn đây.
- Dạ. Mẹ đi cẩn thận nhé!
- Con cũng vậy đó, dạo này tình hình giao thông ghê quá! – Bà lắc đầu tỏ vẻ bức xúc.
Bà Quân vừa đi, thì Tâm vào phòng trang điểm.
Cô loay hoay với tủ đồ của mình, không chọn được bộ đồ nào ưng ý.
Chẳng là, hôm nay, sau khi đi mua sắm với cô bạn thân, Tâm còn cuộc hẹn ‘quan trọng’ khác.
Điều làm cô mấy ngày trằn trọc, đứng ngồi không yên; khi thì như người mất hồn, lúc lại như đứa trẻ được mua cho quà…
Cô thường đứng trước gương, soi cái dáng dấp thước tha kiều diễm của mình.
Mà phải công nhận cô rất đẹp, từ khuôn mặt đến dáng vẻ cao quý, không bút mực nào tả siết.
Mặc dù cô đẹp yêu kiều như vậy, nhưng không lúc nào cô tỏ ra chảnh chọe hay kiều kỳ. Cô thuộc típ phụ nữ nhu mì hiền lành, ở cô toát ra vẻ đẹp nữ tính, khó có chàng trai nào có thể cưỡng lại được.
Phải đám con trai ở lớp mê cô như ‘điếu đổ’ nhưng đành ‘ngậm bồ hòn làm ngọt’.
Xét về ngoại hình, cô được xếp vào hạng A, là hoa khôi của trường.
Xét về tính cách, cô cũng được xếp hạng A bởi sự nết na chuẩn mực.
Xét về tài năng, cô cũng được xếp vào hạng A luôn, khi cô dành giải quán quân cuộc thi Piano toàn quốc, và ba năm liền là học sinh xuất sắc, trường đại học quốc gia.
Nhưng “đáng gờm” nhất, phải nói đến hoàn cảnh xuất thân của cô.
Không những được tạo hóa ưu ái ột ngoại hình và tài năng thuộc vào hàng top, mà ngay cả môi trường, nơi cô sinh ra và lớn lên cũng được ‘quan tâm chiếu cố’.
Cô là tiểu thư của một gia đình ‘quý tộc’, ba cô là quan chức lớn trong bộ máy chính quyền.
Cứ nghĩ đến cảnh: một anh thư sinh nghèo kiết xác lên xe hoa cùng với con gái ông bộ trưởng bộ công an đẹp nghiêng nước nghiêng thành. Y như rằng, đám con trai ‘lắc đầu lè lưỡi’, chẳng ai ‘có gan’ mà nhào vô thử sức. Không khéo lại ‘xôi hỏng bỏng không’.
Hình như, cô cũng hiểu về hoàn cảnh của mình, đành chấp nhận ‘số phận gái ế’; mặc dù so với nhiều cô gái khác, cô vượt trội hơn họ về nhiều mặt.
Đúng ra, cô đã chấp nhận tất cả, để một ngày kia cô sẽ lên xe hoa, với một anh chàng nào đó mà cô không hề hay biết, được ba cô mai mối sắp đặt. Nhưng gần đây, mọi chuyện bắt đầu có chiều hướng tốt hơn; làm cô rất vui.
Chẳng là, vừa qua, cô có quen một anh chàng trông rất ‘bảnh trai”.
Bữa đó, cô lên thư viện trả sách, tình cờ chàng đi qua đánh rơi cái ví; thế là sau một hồi bắt chuyện làm quen, họ cho nhau số điện thoại liên lạc khi cần thiết.
Nói khi cần thiết cho vui vậy thôi; chứ tối tối là hai người lại thấy ‘cần thiết’ phải nhắn tin cho nhau.
Mỗi khi có tin nhắn của chàng bạch mã hoàng tử, là cô sướng rơn cả người. Trái lại, những khi cô nhắn tin mà thấy chàng lâu trả lời, hay bận việc chưa kịp trả lời… là cô lại nghĩ ngợi lung tung, rồi tự dưng vẻ mặt đâm ra phiền muộn, ngồi buồn vu vơ.
Hai người quen nhau đã hơn hai tháng;
nhưng những lần đi chơi cùng nhau rất ít.
Không phải cô không muốn đi nhiều, nguyên nhân nằm ở chàng bạch mã hoàng tử. Đôi lúc cô không hiểu được chàng muốn gì nữa. Cái kiểu ‘lấp lửng’ của chàng nhiều lần làm cô khó chịu.
Nhưng không thể phủ nhận sự thật, cô đã bị chàng hấp dẫn.
Chiều nay, sẽ có cuộc hẹn nữa, thít chặt hơn quan hệ giữa hai người.
Cuối cùng cô cũng chọn được bộ đồ ưng ý, liền đó ngồi xuống giường, bấm điện thoại gọi cho cô bạn thân.