Tại phòng vip
- Hóa ra em tên là Thảo Anh sao? Anh rất vui khi gặp em.- Wind nói với Thảo Anh rồi lại nháy mắt với nó
- Này mắt của cậu có bị gì ko mà cứ chớp chớp liên tục thế? Đúng là dê cụ mà -Nó nói
- Bảo Ngọc em thật là - Wind dở khóc dở cười nhìn nó
" Quả là một cô nàng đặc biệt, chưa có cô gái nào bình thường trước vẻ đẹp của mình hết vậy mà cô ấy ko hề có cảm giác gì hết" Wind nghĩ (t/g: mọi người thông cảm anh này hơi bị tự tin về nhan sắc của mình"
- Ngày vui như thế mà thiếu rượu làm sao được để anh kêu đem rượu vào nha, hôm nay không say ko về đó - Justin mỉm cười nói
Nói rồi, Justin móc trong túi ra chiếc điện thoại Iphone 6 gọi cho Grace. Một lát sau Grace đem vào chai rượu Whisky năm 1973, nó bị ép phải uống hết 1 ly rượu, từ trước giờ nó chưa uống rượu nên mặt có đôi chút hồng hào, khiến cho ai đó trong phòng khi nhìn thấy khuôn mặt cực gợi tình này thì phút chốc rung động. Nó kề vào tay của Thảo Anh nói nhỏ
- Thảo Anh tớ muốn đi toilet một chút nha
Nói xong nó bước ra ngoài luôn. Sau khi rửa mặt cho tỉnh táo nó bước ra khỏi nhà vệ sinh, chợt nó nghe tiếng nói phía sau cửa thông với một con hẻm. Tò mò nó nhẹ nhàng mở nhẹ cửa ra nghe xem có việc gì đang xảy ra, một giọng nữ vang lên rất lạnh giá khiến nó khẽ run.
- Thì ra chúng mày đã phục kích ở đây sẵn à?
- Đúng vậy bọn tao đã chờ ở đây từ rất lâu rồi hôm nay chính là ngày chết của mày, Vanessa - Một tên trong đám nói
- Được cứ đến, nếu có khả năng - Cô gái đó nói khẽ nở nụ cười nửa miệng
Bọn chúng ko nói gì cùng nhau xông đến đánh cô gái đó, nó hoảng hốt định sẽ bước ra giúp cô gái nhưng khác hoàn toàn điều nó nghĩ, cô nàng nhanh như tia chớp dùng những đòn đánh tuyêt vời và vô cùng chuẩn xác đánh những tên đó. Chỉ một lát sau 100 tên đã nằm xuống ôm đất mẹ thân yêu. Nó trầm trồ thán phục nhìn cô gái, nó nhướn mình ra xem rõ khuôn mặt cô gái đó thì thật bất ngờ đó là Thùy Dương. Nhưng nó chỉ sững sờ 3s thì đã thấy một tên trong bọn chúng cố gắng móc trong túi ra khẩu súng, nó vội la lên:
- Thùy Dương coi chừng - Rồi nhào vô ôm cô bạn mình né sang một bên
Thùy Dương không sao nhưng nó thì bị trúng đạn, vệt máu từ bụng nó chảy ra rất nhiều. Thùy Dương hoảng hốt ôm lấy nó
- Bảo Ngọc, Bảo Ngọc
- Thùy....Dương....cậu....cậu ko sao chứ?- Nó thở gấp do mất máu quá nhiều nói
- Cậu đừng nói gì nữa tớ...tớ sẽ gọi xe cấp cứu - Thùy Dương hoảng hốt nhìn vết thương của nó
- Cậu...... ko sao.... thì hay quá - Nó nói xong thì ngất luôn
- Heo ngốc......cô ấy -Hắn bước ra nhìn thấy máu chảy ko ngừng nhìn nó
- Ko có thời gian đâu anh hai anh và em đưa Bảo Ngọc vào bệnh viện nhanh lên - Thùy Dương mắt rưng rưng nói với hắn
- Được rồi mau lên - Nói rồi hắn bế nó đem ra xe tức tốc đem nó đến bệnh viện
---------------------------------------------------------------------------------------------------------
Tại bệnh viện lớn nhất Sài Gòn
- Sao rồi bác sĩ Bảo Ngọc bạn ấy ko sao chứ ạ - Thùy Dương chạy đến hỏi bác sĩ khi thấy ông từ trong phòng cấp cứu bước ra
- Cô yên tâm chúng tôi sẽ cố gắng hết sức mình - Nói rồi bác sĩ trở lại phòng cấp cứu
Thùy Dương mắt rưng rưng, chưa bao giờ nó lo lắng ột người như thế, chưa bao giờ có một người sẵn sàng hi sinh tính mạng cả mình để cứu mình.
"Bảo Ngọc cậu ko được có mệnh hệ gì đó" Thùy Dương thầm nghĩ
Tại sân thượng bệnh viện,
- Uk các cậu mau đến đi
Hắn cúp máy, rồi điện thoại hắn vang lên
- Có việc gì........Ưk đem tên đó xuống hầm bắt hắn khai ra hang ổ của bọn chúng, rồi ta về xử lí sau
Nói rồi hắn cúp máy bước vào trong. Đến nơi thì đã thấy Wind, William,Justin và Thảo Anh đã đứng đó với Thùy Dương đợi chờ. Cánh cửa bật mở, bác sĩ vội bước ra
- Ai là người thân của bệnh nhân ?
- Chúng tôi - Đồng thanh
- E hèm - Bác sĩ hơi bị bất ngờ trước những khuôn mặt xinh đẹp đang hiện ra trước mặt - Bệnh nhân bị trúng đạn nhưng cũng may là viên đạn ghim ko quá sâu nên ko nguy hiểm gì chỉ hơi mất máu thôi. Bệnh nhân nên ở lại để theo dõi, các cô cậu đi đóng viện phí và làm thủ tục nhập viện đi.
- Vâng cảm ơn bác sĩ - Trọng Kỳ lên tiếng
Nói rồi bọn họ bước vào thăm nó.
========================================================
Bọn họ đẩy cửa phòng bước vào, nó đang ngủ, khuôn mặt nó xanh xao có lẽ do mất máu nhiều, nhưng đôi môi lại đỏ hồng chúm chím như một nụ hoa mới nở, do cửa sổ mở nên ánh trắng nhẹ nhàng lọt qua khe cửa soi sáng khuôn mặt nó nhìn nó lúc này giống như một nàng công chúa đang ngủ vậy. Trước cảnh tượng đó ko khỏi khiến cho 4 trái tim đập lệch 1 nhịp, Thùy Dương và Thảo Anh nhẹ nhàng bước đến, nắm lấy tay nó Thảo Anh đôi mắt rưng rưng như sắp khóc, quay qua Thùy Dương nhỏ hỏi:
- Ai đã làm ra chuyện này?
- Ko biết, tớ bị một lũ sát thủ phục kích nên tớ đã đánh nhau với chúng, nhưng ko ngờ Bảo Ngọc lại nấp đó quan sát, khi tớ quay lưng đi thì một thằng trong bọn chúng rút súng bắn tớ Bảo Ngọc mới chạy ra đỡ giùm tớ nên...mới.....mới - Nói đến đó Thùy Dương ko kiềm được nước mắt
Hắn thấy vậy liền bước đến ôm cô em gái vào lòng, thật ra lúc đó hắn cũng có nhìn thấy tất cả sự việc. Ban đầu lúc thấy nó bước ra ngoài thì hắn cũng nối tiếp bước ra theo dõi nó, bản thân hắn cũng ko biết vì sao mình phải theo nó nhưng trực giác mách bảo là sẽ có chuyện ko hay xảy với nó và đến khi thấy nó bị bắn trúng bụng máu chảy ra nhiều thì lúc đó tim của hắn như muôn nhảy ra khỏi lồng ngực, hắn vội vàng chạy đến và đưa nó vào bệnh viện. Thùy Dương chỉ khóc một lúc rồi dừng ngay, như là một thói quen cô từ nhỏ đến lớn rất ít khi khóc, và khi đã nhận thức được mọi thứ xung quanh mình thì cô ko bao giờ cho phép mình yếu đuối, ủy mị đặc biệt là ko được khóc. Nhưng hôm nay khi nhìn thấy nó đỡ đạn giùm mình thì cô mới nhận ra rằng mình ko muốn mất người bạn này, người bạn quan trọng nhất.
- Anh hai, bây giờ em với Thảo Anh tâm trạng ko ổn anh có thể giúp tụi em tìm ra bằng của bọn chúng được ko? - Thùy Dương lau nước, nói
- Uk, em cứ giao cho tụi anh. Nhưng trước tiên mọi người hãy về nhà đi, ngày mai dù gì chúng ta đều phải đi học. Tôi sẽ báo cho gia đình cậu ấy biết - Hắn nói
- Ko được, nếu gia đình cậu ấy biết sẽ rất rắc rối, tạm thời một trong 6 người chúng ta sẽ ở lại đây chăm sóc cho Bảo Ngọc. - Thảo Anh nói
- Tôi sẽ ở lại - Thùy Dương lên tiếng
- Ko được em vừa mới trải qua một trận chiến nhất định là rất mệt nếu như em ở lại đây e là ngay cả em cũng sẽ mắc bệnh cho coi. - Hắn nói
- Hãy để tôi, dù gì bệnh viện này là của gia đình tôi mà nên mọi người yên tâm - Trọng Kỳ lên tiếng
...........
Bàn cãi một hỏi cuối cùng phần thắng thuộc về Trọng Kỳ vì đây là bệnh viện của cậu ta và ngày mai cậu cũng ko đi học (anh ấy định cúp ấy mà) nên cậu ấy được ở lại. Sau một tuồng cải lương những việc làm và ko được làm đối với nó, kèm theo là những lời hăm dọa của bọn bạn thế là họ cũng ra về.
'Phù khỏe cái lỗ tai, tai mình nãy giờ cũng ù luôn rồi" Trọng Kỳ lắc đầu bó tay với bọn bạn của mình
Anh bước đến bên nó, nhìn nó một lúc lâu, vuốt những sợi tóc mai qua khuôn mặt dễ thương xinh xắn của nó hiện ra trước mắt anh,ko hiểu sao giờ phút này anh mong thời gian hãy ngừng lại để anh sẽ mãi mãi được ngắm nhìn nó, chợt một hình bóng thoát qua trong kí ức anh.
"Mình làm sao thế? Bảo Ngọc làm sao có thể là cô ấy được" Anh khẽ mỉm cười, rồi bước đến bên ghế sopha ngủ thiếp đi.....
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
- Này dê cụ, dê cụ tỉnh mau - Nó bước đến gần khẽ lay Trọng Kỳ
Đôi chân mày thanh tú khẽ nhíu lại anh mở mắt ra, vươn vai một chút Trọng Kỳ hỏi
- Bảo Ngọc em tỉnh rồi à? Có cần anh kêu bác sĩ ko?
- Đợi anh chắc tui chết đời nào rồi, bác sĩ đã vào khám cho tui rồi. - Vừa nói Bảo Ngọc vừa bước về giường của mình
- Uk anh xin lỗi tại đêm qua uống có hơi nhiều lại thức khuya nên anh mới dậy trễ - Trọng kỲ vừa nói vừa xoa đầu mình
- Au...- Nó bước lên giường vô tình đụng phải vết thương nó khẽ cau có
Trọng Kỳ thấy bộ dạng khó khăn của nó liền bước đến đỡ nó, vô tình 4 mắt chạm nhau, ko ai nói gì, ko gian bỗng dưng chìm vào im lặng, im lặng 1 phút và
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA.... anh muốn làm gì tốt nhất tránh ra khỏi tui mau....mau lên - Nó vừa nói vừa cựa mình khỏi cánh tay của Trọng Kỳ
- Trời ạ! Em lại nghĩ đi đâu nữa rồi, anh chỉ muốn giúp em lên giường nằm thôi, ko ngờ làm ơn mắc oán, mà đầu óc em còn đen tối hơn anh mà còn nói - Trọng Kỳ vừa nói vừa cố gắng đừng cho bật ra tiếng cười
- Anh....anh - Nó quay mặt đi vì những lời Trọng Kỳ nói thật sự rất đúng, khuôn mặt bất giác đỏ lên
Trọng Kỳ nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu này của nó , trái tim lại đập lệch một nhịp.
- À mà em cứ gọi anh là dê cụ hoài làm xấu hình tượng của anh quá, tên anh Nguyễn Trọng Kỳ nha, nhớ đó còn bây giờ anh đi mua đồ ăn sáng cho em. Ở đây đợi anh đó - Nói xong anh ta chạy đi luôn để nó một mình ngơ ngác.
Đoạn này mình tua đi nha nội dung chỉ là nó ăn sáng, rồi cãi nhau với Trọng Kỳ thôi
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Kết thúc chap 16.