Cả quy trình make up, Hạ Đồng đều được năm nữ phục vụ tận tình "chăm sóc", tắm massage xong, rồi làm tóc, sơn móng tay, móng chân, trang điểm, rồi đến thay trang phục. Làm cô cứ tưởng mình đang trở thành một công chúa vậy.
Sau hai tiếng make up, Hạ Đồng nhìn mình trước gương, khẽ chớp đôi mắt, tự hỏi bản thân: "Người trong gương là mình sao?"
Cô lúc nãy và bây giờ, hoàn toàn khác nhau!!!
-Tiểu thư, mời cô nhấc chân lên để tôi mang giày cho cô.-NPV1 cầm đôi giày cao gót nói
Hạ Đồng nhìn đôi giày, khẽ nuốt nước bọt, chiếc giày màu trắng, phía trước và sau giày đính những hạt kim cương nhỏ lấp lánh, kiểu giày cao gót búp bê hở miệng, đế gót cũng cao đến 15cm.
Có cần cao vậy không? Cô có biết đi giày cao gót đâu? Lỡ vấp té thì mất mặt lắm.
Hạ Đồng dù không muốn nhưng vẫn giơ chân lên để nữ phục vụ mang vào cho mình, mang vào xong, cô cao thêm 15cm.
Bên ngoài, Dương Tử vẫn xem quyển tạp chí, không ngờ anh lại bỏ ra hai tiếng đồng hồ để chờ cô make up cho xong, đúng là càng ngày càng không ra đâu vào đâu.
-Thiếu gia, chúng tôi đã make up cho tiểu thư xong.-NPV2 nói
Dương Tử khẽ đặt quyển tạp chí xuống, nhìn phục vụ dẫn cô ra, ánh mắt đen đột nhiên xẹt qua một tia... khác lạ ( Có ai biết khác lạ gì không?:D) nhưng nhanh chóng bị anh che đi mắt, thay vào đó là vẻ lạnh lùng cố hữu, anh cặn kẽ quan sát cô.
Khuôn mặt tròn của cô được đánh một lớp phấn mỏng, lông mi cong cao vút, đôi mắt tròn xoe, đôi môi phủ một lớp son bóng hơi đỏ, đôi mắt được điểm màu hạt dẻ nhạt. Mái tóc được uốn cong thả qua một bên, bên trên còn cài một chiếc băng đô mỏng kiểu hoa bằng ren trắng và ngọc trai.
Cô mặc bộ váy trắng thanh khiết, kiểu váy hơi bó sát, tay áo ngắn chưa đến khuỷu tay, cổ áo hình tim có đính ren mỏng, váy suôn dài chấm đến đầu gối, bao quanh váy là lớp vải mỏng te gần như trong suốt, đôi vớ da đen mỏng bao quanh đôi chân càng tôn lên vẻ đẹp của cô. Hai chiếc hoa tay ngọc trai lủng lẳng, trên cổ và tay đeo chiếc vòng ngọc trai, đôi giày trắng, trang phục tiệp hoàn toàn.
Hạ Đồng hơi ngượng khi anh cứ nhìn anh, hai tay khẽ nắm lại, lúng ta lúng túng cúi đầu không dám làm gì hơn.
-Thiếu gia, cậu có hài lòng không?-NPV3 hỏi
-Ừ.-Dương Tử chỉ ừ một tiếng.
Hình như câu hỏi của NPV và anh không hợp nhau nhỉ? Sao lại ừ, bộ cô xấu lắm sao? Rõ ràng đâu có, cô vầy là đẹp mà.
Hạ Đồng nhìn bản thân mình, sau đó nhìn anh. Khẳng định một câu, anh cần đeo kính. ( Chị tự tăng bốc mình ấy mà =]]]z)
-Định đứng đến bao giờ?
Hạ Đồng bị giọng nói của anh làm thức tỉnh, cô nhìn theo đã thấy anh ra đến cửa, Hạ Đồng không còn cách nào đành cầm chiếc ví đuổi theo.
Chỉ có thể nói, cô không còn đường trốn rồi, đã định sẵn, kẻ thù ngày càng tăng, bạn ngày càng ít.
Hạ Đồng lần đầu đi giày cao gót đến 15cm, có phần không quen, đi lên xe, cô liền xoa xoa bàn chân mình, chỉ đi chưa được năm phút đã muốn hôn đất rồi, từ đây đến buổi tiệc chắc ôm đất luôn chứ đừng nói hôn.
Hạ Đồng lên xe ngồi cạnh anh, chờ anh khởi động xe chạy đi, nào ngờ đến năm phút, xe vẫn đứng im tại chỗ, anh vẫn thư thái tay phải vịn vô lăng, tay trái gác lên cửa sổ.
Hạ Đồng quay qua nhìn anh, không kìm được hỏi:
-Sao anh không cho xe chạy?
-Chưa muốn.-Dương Tử vẻn vẹn đáp hai từ
-Mấy giờ tiệc bắt đầu?-Hạ Đồng hỏi tiếp
-Bảy giờ.
-Bây giờ mấy giờ?
-Mười phút nữa bảy giờ.
-Vậy sao không đi?
-Chưa muốn.
Hạ Đồng không còn gì để nói, hỏi tới hỏi lui đầu câu cuối câu vẫn là "Chưa muốn", cho cô ngậm miệng luôn cho rồi!!!
Mà cô quan tâm chi, tiệc sinh nhật anh chứ có phải cô đâu mà lo, đến trễ càng hay, đến trễ về sớm, có thể về nhà ngủ một giấc dài.
Hạ Đồng ngồi trên xe, thời gian cứ như hàng thế kỉ, từng phút từng giây chậm thật chậm trôi qua, ngồi trên đây, vừa chán vừa buồn, cộng thêm có tên heo đực ngồi cạnh càng làm cô áp lực hơn nữa, cử động nhẹ cũng chẳng dám làm.
Đúng bảy giờ, tiếng động cơ xe cuối cùng cũng vang lên, chỉ ngồi trong đây mười phút mà cô cứ tưởng mười thế kỉ ấy chứ, cứ thế này quài làm sao cô sống nổi đây!!!
-Đi đến buổi tiệc sao?-Hạ Đồng ngu ngốc hỏi
-Cô tưởng đi đâu?-Dương Tử không thèm liếc lấy cô một cái, vẫn nhìn phía trước
-Đi dự tiệc.
Hớ, câu trước câu sau hình như cô nói cũng như không thì phải.
-Tốt nhất từ đây đên buổi tiệc cô câm miệng cho tôi.-Dương Tử lãnh đạm nhìn cô, sau đó quay lại lái xe tiếp
-Ờ.
Hạ Đồng khẽ gật đầu, sau đó cúi đầu thấp xuống. Cô biết cô nói sai nhưng đừng bắt cô câm miệng chứ, cô không nói năm phút thôi đã chết rồi, huống chi suốt cả buổi tiệc!!!
Nơi tổ chức dự tiệc là một khách sạn thuộc tập đoàn Thiên Tử, buổi tiệc nằm tầng bảy mươi của khách sạn, Dương Tử vừa cho xe dừng trước cửa khách sạn liền có người mở cửa xe cho cô và anh.
Hạ Đồng bước ra ngước nhìn khách sạn, không khỏi hô to trước sự nguy nga tráng lệ của nó.
Hạ Đồng quay qua nhìn Dương Tử thì anh đã đi vào trong, Hạ Đồng nhanh chân đuổi theo nếu không cô bị bỏ lại không biết thế nào nữa.
Hạ Đồng theo anh vào thang máy, từ đây lên tầng bảy mươi cũng hơi lâu nha, Hạ Đồng lén rút đôi chân ra khỏi đôi giày cao gót, dù sao cô vẫn chưa đi quen cho lắm.
Dương Tử hơi liếc nhìn cô, lại nhìn xuống hai chân trần của cô, khẽ nhíu mày.
-Chỉ một lát thôi, tôi, tôi sẽ mang vào ngay mà.-Hạ Đồng vội giải thích sau đó liền gấp gáp mang giày vào
-Không cần thiết.
Dương Tử không nóng không lạnh nói ra ba từ, ánh mắt thôi không nhìn cô nữa.
-Hả!??
Hạ Đồng tròn mắt nhìn anh, sao anh tốt dữ vậy? Chắc anh thấy có lỗi khi bắt cô phải đi tham dự tiệc nên tốt đột xuất ấy mà.
Một lúc lâu, thang máy vang lên một tiếng, cánh cửa từ từ mở ra, Hạ Đồng đã mang giày trở lại, đúng là chạy trời không khỏi nắng mà, cô còn định cầu trời cho thang máy đứng yên đi, khỏi tham dự tiệc, nhưng mà nó vẫn chạy bình thường.
Dương Tử không nhanh không chậm bước ra khỏi thang máy, Hạ Đồng lủi thủi đi phía sau, tối nay chắc cô có thêm kẻ thù đây.