Kể từ hôm đó, Lăng Hạo trở thành bạn của Ân Di mặc dù danh dự của anh đang bị bê xấu, Ân Di mỗi lần đi bên cạnh anh lại không nhịn được cười bởi vì khi ai nhìn thấy anh cũng nhớ đến chuyện hôm đó.
Một lần, Lăng Hạo cùng Ân Di ngồi ở phòng nhạc, Ân Di cười vui vẻ đàn xong bản nhạc mình ưa thích, quay sang nhìn Lăng Hạo đang có vẻ rất suy tư.
-Lăng Hạo, anh hiểu Dương Tử bao nhiêu?
-Vừa đủ thôi.-Lăng Hạo thoát khỏi dòng suy nghĩ của mình đáp
-À, vậy thì anh ấy thích những gì? Khi anh ấy buồn anh ấy sẽ làm gì? Anh ấy thích ăn thích uống những món nào?-Ân Di nhìn anh chớp chớp mắt hỏi
-Em có phải hỏi hơi nhiều không? Sao đây? Có ý gì với cậu ấy rồi sao?-Lăng Hạo như xuyên thấu nhìn Ân Di
-Không phải.
Ân Di xấu hổ đỏ cả mặt, cúi thấp đầu y như đóa hoa e lệ dưới ánh nắng ban mai, dù miệng nói không nhưng khi nhìn biểu hiện không khó nhận ra Lăng Hạo đã nói đúng.
-Sao em không trực tiếp hỏi cậu ấy?-Lăng Hạo đáp, trong lòng lại dâng lên một cảm giác chua xót là lạ
-Bởi vì anh ấy, rất ít nói chuyện với em.-Ân Di hơi nâng đầu nói
-Để xem, thường thì lúc buồn, cậu ấy sẽ chẳng làm gì cả, chỉ ngồi một mình không thích ai quấy rầy.
-À...
Ân Di khẽ gật đầu, sau đó cũng chìm trong dòng suy nghĩ của mình, Lăng Hạo hơi nheo mắt nhìn cô, tâm trạng của anh, vì sao rối bời phức tạp đến thế?
Mọi chuyện vốn đang rất tốt, mỗi ngày xuống canteen, anh đàn cô hát, mỗi ngày nói chuyện phiếm, mỗi ngày nghe cô kể lể về chuyện Dương Tử, mỗi ngày nhìn cô cười vui vẻ, thời gian cứ trôi qua cho đến hai tuần sau.
Đó là vào một ngày mưa tầm tã, từng học viên đều vội vã cầm ô bước vào trường, chỉ có Lăng Hạo cầm ô đứng ngay cổng trường, khóe môi không tự chủ cứ cong lên một đường tuyệt mĩ.
Một chiếc BMW dừng trước cổng trường, Dương Tử từ trong xe đi ra, trên tay cầm chiếc ô màu đen lớn, có thể che đủ hai người. Lăng Hạo còn định tiến lên thì bước chân đã khựng lại khi thấy Ân Di từ trong xe đi ra, hai tay ôm cánh tay không cầm ô của Dương Tử.
Khuôn mặt cô dù đứng dưới cơn mưa tầm tã, một cơn mưa buồn nhưng vẫn sáng lạng, nổi bật như thế, nụ cười hạnh phúc không khó nhận ra, cô nhìn Dương Tử, cười đến híp mắt, mà Dương Tử lại dịu dàng cười lại.
Từ trước đến giờ, Dương Tử chưa cười với cô gái nào dịu dàng đến thế.
Lăng Hạo nhớ tối qua Ân Di nói với mình, cô sẽ làm một chuyện rất trọng đại.
Hóa ra, chuyện trọng đại của cô là kết quả của hình ảnh hai người hạnh phúc trước mặt anh.
-Lăng Hạo...-Ân Di ôm tay Dương Tử tiến lên đi về phía Lăng Hạo
-Chào.-Lăng Hạo cười đến tự giễu nhưng lại nhanh chóng che giấu đi
-Sao lại đứng một mình ở đây?-Dương Tử cất giọng hỏi
-Đang định vào thì thấy hai người. Hai người...-Lăng Hạo nói lấp lửng, nhìn tay Ân Di đang ôm tay Dương Tử, một hồi đau nhói kéo dài/
-Bây giờ Ân Di là bạn gái của tớ.-Dương Tử lời nói ấm áp ánh mắt dịu dàng nhìn Ân Di bên cạnh
-Chúc mừng.
Lăng Hạo cười cười đáp, dù anh đã biết trước kết quả nhưng vẫn không thể không ngăn được cơn gió lạnh từng đợt thổi vào trong lòng ngực mình, còn lạnh hơn cả những giọt mưa dài kia.
-Mình vào thôi. Lăng Hạo, anh đi cùng chứ?-Ân Di hỏi
-Không, hai người vào trước đi.-Lăng Hạo nói
-Ừm.
Ân Di nắm tay Dương Tử bước dưới ô đi vào trong trường, Lăng Hạo khẽ cười, nụ cười trông lại thê lương đến thế, từ trong bàn tay buông thõng của anh, rơi ra một sợi dây chuyền, mặt dây chuyền bông tuyết đính kim cương sáng lấp lánh rơi xuống nền đất tạo một tiếng vang nhỏ nhưng lại tê tái tâm hồn anh.
Tối qua, anh đã rất bâng khuâng, anh bâng khuâng có nên nói với cô biết rằng anh yêu cô, yêu cô rất nhiều, tối qua khi cô điện cho anh, thì anh nên nói ra có lẽ sẽ không ra thế này, anh lại chậm một bước.
Lăng Hạo cười nhạt, cầm ô bước đi. Tấm lưng rộng lớn dưới chiếc ô trắng tinh lại cô đơn cô tịch đến nhường nào.
Yêu một người thì rất dễ, chỉ trong một cái chớp mắt cũng có thể yêu người đó nhưng mà quên lại rất khó, e là trăm nghìn cái chớp mắt vẫn chưa chắc quên được người đó.
...
Lăng Hạo kể đến đây thì dừng lại, ánh mắt nhìn bầu trời đêm đầy sao kia, Hạ Đồng nhìn tấm lưng cao lớn của anh, lại hiện hữu sự ưu thương cùng cô đơn.
Không hiểu sao cô cảm thấy bầu trời đêm nay rất đẹp, rất đầy sao nhưng lại thê lương hiu quạnh đến thế.
Hạ Đồng đứng lên, lại không biết mình bị cái gì lại từ phía sau ôm anh, cô chỉ biết anh đang đau lòng, cô không muốn nghe thêm câu chuyện tình tay ba kia, bởi vì sẽ không ai hạnh phúc vui vẻ được cả, cô sợ bản thân mình nghe xong sẽ vì đau lòng mà khóc.
Lăng Hạo bất ngờ khi cô ôm mình, ánh mắt di chuyển xuống bàn tay nhỏ bé đang ôm mình, không hiểu sao anh lại cảm thấy ấm áp thế này.
-Em không bắt anh kể nữa, em xin lỗi... là em không suy nghĩ, khi anh kể chắc chắn mọi kí ức đau buồn kia sẽ ùa về... anh chắc chắn sẽ rất buồn... em quá ích kỉ, em xin lỗi...-Hạ Đồng gần như phát khóc, ôm chặt anh nói ra từng lời từng chữ
-Cô bé ngốc.-Lăng Hạo khẽ nhắm mắt vỗ tay cô, lúc này đây anh cảm thấy bình yên vô cùng
-Lăng Hạo, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi anh rất nhiều, xin lỗi.-Hạ Đồng như một cỗ máy liên tục nói lời xin lỗi từ tận đáy lòng với anh
-Ngốc, em xin lỗi anh làm gì cơ chứ.
-Không phải, là em ngu ngốc, anh tốt với em đến thế, những lúc em cần sự giúp đỡ quan tâm nhất anh đều có mặt, anh đều sẽ vươn bàn tay đầy vững chắc của anh ra đưa cho em nắm, làm em có thể vui vẻ, nhưng mà em lại không biết, em cứ ba lần bảy lượt làm anh buồn, là do em quá xấu xa, là em...
Hạ Đồng lắc đầu nhỏ, nước mắt lại không nghe lời rơi ra khỏi hốc mắt, từng giọt từng giọt rơi ra làm ướt cả tấm lưng của anh.
-If possible, I would see her brother is, from a little bit of love you give all happiness for you, as you became the happiest girl. Unfortunately, you do not want that.
Lăng Hạo khẽ mở mắt nhàn nhạt nói.
-Bây giờ anh đã hiểu rõ mình cần gì, mình muốn gì?-Lăng Hạo xoay người nhìn cô, đôi mắt đầy sự chắc chắn
Hạ Đồng nhìn anh, không nói lời nào, chờ anh nói tiếp.
-Hai người giống nhau không hẳn phải giống hoàn toàn về bề ngoài, chỉ cần bên trong là đủ rồi. Em giống như cô ấy đều có một trái tim ấm áp, biết xoa dịu nỗi đau người khác.-Lăng Hạo ánh mắt chuyển sang đầy thâm tình nhìn cô
-Lăng Hạo...
Cô không hiểu, anh đang ám chỉ điều gì? Là do cô ngu ngốc không hiểu hay là cô cố ý không hiểu???
Lăng Hạo cúi người đặt lên môi cô một nụ hôn, nụ hôn nhẹ nhàng nhưng lại mãnh liệt, không nóng bỏng đầy cuồng nhiệt và chiếm đoạt như nụ hôn của Dương Tử, chỉ nhẹ nhàng chiếm lấy từng chút từng chút một.
Hạ Đồng mở to mắt, hoàn toàn không biết xử sự ra sao cho đúng? Đẩy anh ra hay đứng im?
Rốt cuộc Hạ Đồng vẫn không dám làm anh buồn, chỉ còn cách đứng im, đứng im đón nhận nụ hôn nhẹ nhàng đầy day dẳng của anh.