Hạ Đồng mở mí mắt nặng trĩu ra nhìn xung quanh, không thấy ai sau đó
chống hai tay lên giường gượng ngồi dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ thì trời
phía chân trời mặt trời đã bắt đầu lặn, một màu đỏ hồng ở trên bầu trời.
Cô ngủ lâu lắm rồi nhỉ? Từ lúc y tá tiêm thuốc rồi truyền nước cho cô, cô ngủ đến giờ này. Cảm giác mệt mỏi buồn ngủ cũng thuyên giảm.
-Em tỉnh rồi sao? Anh có nấu cháo, ăn rồi uống thuốc.-Lăng Hạo bưng tô cháo nóng hổi đi vào, đặt lên chiếc bàn, đi đến ngồi cạnh cô
Anh chu đáo kiểm tra nhiệt cho cô, thấy cô cũng giảm nhiệt mới thở phào nhẹ nhõm.
-Bớt nóng rồi, em lại ăn cháo đi.-Lăng Hạo đỡ cô đứng lên, dìu đến ngồi vào chiếc ghế dựa
Hạ Đồng thật sự rất cảm động, rất cảm động khi anh lại quan tâm hết mực với cô như thế.
-Lăng Hạo...
Hạ Đồng thật sự bị anh làm đến muốn khóc, cô và anh có quan hệ thân thiết gì, vì sao anh cứ quan tâm cô chu đáo đến thế này?
-Sao lại khóc? Khó chịu lắm sao?-Lăng Hạo thấy cô mắt ứ nước như sắp khóc, vội vã giơ tay lau nước mắt cô, ân cần hỏi
Hạ Đồng lắc đầu ngoe nguẩy.
-Anh biết bệnh rất khó chịu, cho nên em mau ăn hết chén cháo này sau
đó uống thuốc sẽ mau khỏe lại, đến lúc đó em có thể vui vẻ như
trước.-Lăng Hạo như đang dỗ con nít
Hạ Đồng gật nhẹ đầu, sau đó há miệng ăn muỗng cháo anh đút cho.
-Uống thuốc sẽ rất buồn ngủ, vì vậy em uống xong thì quay lại giường
nằm nghỉ, kẻo lại ngủ quên thì không tốt.-Lăng Hạo đưa cho cô mấy viên
thuốc đủ màu cùng một ly nước ấm, căn dặn
-Em biết rồi.
Hạ Đồng ngoan ngoãn bỏ mấy viên thuốc vào miệng, uống nước vào, khẽ
nhăn mặt vì chưa thích ứng được mùi thuốc cùng vị đăng đắng.
-Ngủ ngoan đi, nếu em khỏe lại anh sẽ mua kem em ăn.-Lăng Hạo cười đầy nhu tình, sau đó dìu cô lên giường, đặt cô nằm xuống sau đó kéo chăn
đắp cho cô
-Ừ.
Hạ Đồng đáp, sau đó nhắm mắt lại, cô chỉ kịp cảm nhận được anh đặt nụ
hôn lên trán mình, rất dịu dàng lại đầy yêu chiều, sau đó tiếng đóng cửa vang lên. Hạ Đồng cũng thiếp đi, mất đi tri giác mà ngủ.
Lăng Hạo bưng chén cháo được cô ăn hết cùng ly nước với vài vỏ thuốc
đem xuống bếp, vừa đặt xuống bàn thì điện thoại của anh vang lên. Lăng
Hạo lấy ra, đôi mày anh tuấn nhanh chóng dán chặt lại nhau.
-Chuyện gì?-Lăng Hạo nhấc máy
[...Alo, cậu Lăng Hạo, tôi là chị Ly, người làm ở nhà Chính...]-đầu dây bên kia, chị Ly đầy lễ phép nói
-Có việc gì sao?-Lăng Hạo đi ra ghế sô pha ngồi xuống, số điện thoại
của nhà Chính, đâu dễ mà điện cho anh? Lại còn là người làm gọi? Là ai
kêu?
[...Thiếu gia nhỏ kêu tôi điện cho cậu, yêu cầu... yêu cầu cậu trong
tối hôm nay đưa Hạ Đồng quay về nhà Chính...]-Chị Ly khó khăn nói hết
câu
-Kêu cậu ta nói chuyện với tôi.
...
Chị Ly nghe Lăng Hạo nói xong, khẽ quay đầu nhìn Dương Tử đang ngồi
trên ghế sô pha hoàng gia ở phòng khách, như đang hỏi ý anh. Anh lại
không nói gì, nhàn nhã uống tách coffee nóng hổi thơm nức.
-Bây giờ, thiếu gia nhỏ không tiện nghe điện thoại.-Chị Ly đáp lại
[...Nói với cậu ta, bây giờ Hạ Đồng đang sốt, không thể quay về nhà
Chính, khi nào khỏe tôi sẽ đưa cô ấy về...]-Lăng Hạo giọng nói hờ hững,
mang chút tức giận
-Nhưng... thiếu gia nói, nếu trong tối nay Hạ Đồng không về, cậu ấy,
cấu ấy sẽ lặp tức hủy bỏ hợp đồng, coi như Hạ Đồng không hoàn thành
nhiệm vụ.
Chị Ly sợ hãi khi phía sau có luồn khí lạnh, bên trong ống nghe điện
thoại giọng nói Lăng Hạo cũng như băng lạnh, mồ hôi cũng chảy không ít.
[...Lặp tức đưa điện thoại cho cậu ta...]-Lăng Hạo nghiến răng nói
-Cậu Lăng Hạo, cậu đừng làm khó tôi, cũng như đừng làm khó Hạ Đồng, Hạ Đồng sốt về nhà Chính tôi có thể chăm sóc nhưng mà nếu Hạ Đồng không về sẽ bị mất cơ hội xóa nợ cho gia đình.
Chị Ly phải công nhận, mình can đảm quá chừng.
[...Tôi nói lại, đưa máy cho cậu ta...]-Lăng Hạo mặc kệ, lạnh giọng ra lệnh
-Cậu Lăng Hạo...
Đang lúc chị Ly căng thẳng như muốn đứt hết dây thần kinh não, không
biết xử lý ra sao thì điện thoại đã bị bàn tay phía sau giựt lấy.
Dương Tử đặt điện thoại lên tai, nhìn chị Ly bảo vào trong đi. Chị Ly
nhanh chóng hiểu ý, cúi người sau đó vọt lẹ vào trong bếp.
Đúng là hai người này, dọa chết người mà!!!
-Nói đi, tôi nghe.-Dương Tử không mang biểu cảm nào, mở miệng
[...Rốt cục cậu đang bày trò gì? Tôi đưa Hạ Đồng về chắc chắn sẽ đưa,
nhưng bây giờ không được...]-Lăng Hạo gần như phải rất kiềm chế bản thân nói
-Hôm qua cậu nói, hôm nay sẽ đưa cô ta về, tôi thua nhưng về chỉ một
lần, nếu không phải hôm nay thì sau này đừng mong.-Dương Tử dửng dưng
nói
[...Cậu...]
-Đừng nói tôi không giữ lời, là tối hôm qua cậu nói như thế, tôi nói,
chắc chắn sẽ làm, cậu nghĩ có thể ngăn tôi? Cho dù cậu cho cô ta tiền để trả nợ, giúp cô ta lần nữa, tôi cũng không chấp nhận.-Dương Tử lạnh lẽo nói ra từng chữ, sau đó cúp máy ngang
Anh ngồi lên ghế sô pha dựa người lên ghế sô pha, ngửa cao đầu nhắm mắt lại.
Anh không ngờ, mình lại kêu chị Ly làm chuyện này.
Không phải anh nói, ngoài cô ấy ra, không ai có thể khiến anh dao động hay sao? Cớ sao hôm nay không phải cô ấy, anh lại cư xử như thế?
-Thiếu gia...
Quản gia từ phía sau anh đi lên trước, như một người bà hiền tự gọi tên anh.
-Quản gia...-Dương Tử ngồi lại, nhìn bà quản gia
-Nghe nói, cậu kêu Lăng Hạo đưa Hạ Đồng về nhà Chính?-bà quản gia hỏi
-Là cháu thua Lăng Hạo nên phải làm theo yêu cầu cậu ta đưa ra, phải
cho cô ta về nhà Chính.-Dương Tử không nóng không lạnh nói
-Cô ta cũng ở gần ba tháng rồi nhỉ?
-Ừ.
Ba tháng tuy ngắn nhưng một khi ai đến nhà Chính làm theo hợp đồng thì ba tháng là một thời gian rất dài. Chưa ai có thể ở lại lâu đến thế.
-Quản gia, còn bao nhiêu ngày nữa thì đến?-Dương Tử sực nhớ, giọng nói có chút lạc đi hỏi
-Hai tháng nữa là tròn bốn năm. Tôi định chủ nhật tuần này thì đi đến
hai tháng mới về.-quản gia khẽ thở dài, giọng nói mang theo đau xót
-Ừ, cháu sẽ kêu người đưa quản gia đi.
-Ừm, cậu ở nhà phải giữ gìn sức khỏe, cháu ấy nhìn thấy chắc chắn sẽ đau lòng.
-Cháu biết.
Quản gia không nói thêm, quay người bỏ vào trong, Dương Tử mệt mỏi gác tay lên trán mình, đôi lúc anh thấy rất mệt mỏi, anh lại nhớ, nụ cười
như kẻ ngốc kia, nụ cười sảng khoái tự nhiên. Bao giờ cũng cười.
Cô hay cười, cũng mau rơi lệ, chỉ nghĩ đến người khác lại làm tổn
thương mình, luôn vui vẻ để người khác an tâm nhưng bên trong lại buồn
tủi đến nhường nào. Nhiều lúc anh thật muốn cô phá đi lớp ngụy trang
mạnh mẽ đó, thoải mái sống thật không cần gượng ép.
Lăng Hạo bế Hạ Đồng đã ngủ say trong lòng bước vào nhà Chính, buớc vào phòng khách chạm mặt Dương Tử.
-Bây giờ thì cậu hài lòng chứ?-Lăng Hạo không thiện cảm nhìn Dương Tử
-Chị Ly, rót ly nước cho khách.
Dương Tử đứng lên nói lớn, sau đó đi đến trước mặt Lăng Hạo. Định bế cô nhưng Lăng Hạo né đi không cho.
-Thế nào?-Dương Tử tay rơi vào không trung nhướn mày nhìn Lăng Hạo
-Tự tôi bế em ấy lên phòng, không cần phiền cậu.-Lăng Hạo hời hợt nói
-Không cần, cậu là khách, đưa tôi vẫn hơn.-Dương Tử toan bế cô lại bị Lăng Hạo không cho
-Tôi nghĩ, cậu muốn cô ta không hòan thành nhiệm vụ.-Dương Tử cười lạnh
Lăng Hạo hung hăng nhìn Dương Tử, bất đắc dĩ giao Hạ Đồng cho Dương Tử.
-Cậu Lăng Hạo, mời uống nước.-chị Ly bưng ly nước ra kính cẩn nói
-Không cần, tôi về.
Lăng Hạo liếc nhìn Dương Tử nhìn xuống Hạ Đồng, miễn cưỡng rời đi.
Nếu không phải nghĩ cho Hạ Đồng thì Lăng Hạo đã không nhân nhượng thế này.
Dương Tử ánh mắt nhìn xuống cô đang ngủ say trong lòng ngực mình, hơi
thở chỉ có chút rối loạn, cơ thể cũng chỉ nóng hâm hẩm, có thể đã uống
thuốc cùng ngủ để nghĩ ngơi nên bệnh đã giảm đi chút ít.
Dương Tử không nói gì, bế cô lên trên phòng.
-Thiếu gia, thay đổi rồi.-chị Ly nhìn phía sau anh, khẽ mỉm cười.Zing Blog