Chương 39
Giá như có một phép màu nào đó xảy ra ngay lúc này, giá như tôi có được chiếc điều khiển thời gian giống như trong bộ phim giả tưởng Click, tôi sẽ bấm ngay nút pause mà không hề chần chừ.
Làm như thế Kiwi sẽ mãi mãi ở bên cạnh tôi có đúng không?
Phải đấy, tôi sẽ mãi ở trong vòng tay Kiwi như thế này, chẳng cần biết thế giới ngoài kia ra sao.
Kiwi.
Kiwi. Kiwi.
Hai tiếng “Ki-wi” cứ vương vít bên tai tôi như giọt sương sớm trong veo vắt mình lên ngọn cỏ mỏng manh đang trĩu nặng, chỉ đợi đến giây phút rơi xuống vỡ òa vào nền đất ẩm ướt.
Nhưng mà…mãi mãi ư?
Tôi tham lam và ích kỉ quá thì phải. Tôi nào có thể độc quyền Kiwi, và cả tương lai của anh ấy?
Ôi, tôi đúng là đứa con gái xấu xa tệ hại nhất trên đời. Thế quái nào mà tôi lại có ý tưởng ngu xuẩn ấy chứ.
“Sắp đến giờ cất cánh rồi anh Kiwi.” Tôi đẩy anh ấy ra. “Nếu ai bắt gặp chúng ta ở đây thì sẽ rắc rối to đấy.” “Hả?”
“Anh quên rồi à, em là Hạ Kem đấy. Anh có muốn sáng mai thức dậy thấy báo nào cũng giật tít và đăng hình hai chúng mình không?” Tôi vui vẻ đùa cợt đập một cái vào vai Kiwi.
“À, ha! Ice-cream mắc bệnh ngôi sao từ khi nào thế hả?” Kiwi dịu dàng luồn tay vào tóc tôi, cười vang.
“Là em lo lắng cho anh.” Tôi liền chun mũi. “Chứ không phải bệnh ngôi sao đâu nha.”
“Này Ice-cream, ai đã dẫn em vào căn phòng bí mật của anh thế? Skyler đúng không?”
“Ừ, anh ấy đã kể hết cho em nghe!”
“Gì cơ? Kể hết?” Kiwi nhảy dựng lên.
“Ừ.” Tôi vòng tay ra đằng sau cười khanh khách.
“Skyler đúng thật là…” Kiwi ôm trán thở dài.
“Có gì đâu chứ, nhờ anh ấy em mới phát hiện ra anh Kiwi đáng yêu cỡ nào. Đáng yêu lắm lắm nhé!” Tôi huơ tay loạn xạ như một đứa hâm hấp. “À mà anh mau đi đi, muộn giờ mất.”
“Vậy…anh đi đây. À mà khoan đã.”
Kiwi lôi từ trong túi áo ra chiếc vòng hạt cườm ngày nào. Anh ấy đã hứa sẽ sửa lại nó cho tôi mà. Tôi biết anh nhất định sẽ giữ lời.
“Cái này lẽ ra nên đưa cho em lâu rồi. Nhưng tâm trạng của anh gần đây không được tốt.”
Tôi ngẩn người ra nhìn Kiwi đeo nó ình. Rồi Kiwi nhấc tay tôi lên, nhẹ nhàng đặt nó lên ngực anh.
“Em luôn ở đây, Ice-cream.” Ánh mắt xanh biếc của Kiwi dãn ra một nụ cười sâu thẳm.
Những giây phút cuối cùng, tôi cố gắng ghi nhớ lại gương mặt anh ấy.
Mình thích Kiwi từ khi nào nhỉ?
À nhớ rồi, từ hồi lớp 10 mới bước chân vào trường.
Lần ấy tôi và My cứ lớ nga lớ ngớ, sung sướng chạy hết chỗ này đến chỗ khác trong cái thư viện to bự. Chưa bao giờ bọn tôi thấy cái thư viện nào rộng và nhiều kệ sách đến thế. Ham hố ôm cả đống sách các loại, tôi định đem ra bàn đọc sách bên cửa sổ nhâm nhi,vừa say sưa lật giở từng trang sách, vừa mơ màng ngước ra ngoài cửa sổ, thơ thẩn ngắm nhìn bầu trời xanh.
Trong lúc lựa sách, tôi đã phải kê một cái ghế 40cm dưới chân để lấy cuốn mà tôi thích. Vì kệ sách đặt ở giữa, hai bên đều đựng sách, nên từ đầu bên này có thể thấy người khác ở đầu bên kia.
Tìm thấy rồi, tôi vui quá ôm lấy nó, nhe răng cười toe, tất nhiên hồi đó tôi hãy còn mang niềng răng. Xin thề là lúc ấy trông bộ dạng tôi cực kì khó đỡ.
Đúng cái khoảnh khắc ấy thì một anh chàng bên kia kệ sách ngẩng đầu lên, và đập vào mắt anh ta là cái bộ dạng toe toét khó đỡ. Ừm. Của tôi.
Nếu như đấy là một bộ phim thì ắt hẳn cảnh đó sẽ là một cảnh quay chậm ngọt ngào.
Đó chính là lần đầu tiên tôi chạm mặt Kiwi.
Có thể bạn sẽ nghĩ “Chao ôi, lãng mạn thế!”. Nhưng không đâu nhé, bởi chỉ sau 5s, vẻ đẹp trai hút hồn của anh ấy đã đốn ngã tôi.
Và tôi trật chân.
Và cái ghế bị cũng bị trật theo.
Và tôi ngã lăn.
Rầm.
…!
À, một lần khác nữa.
Khi ấy tôi phải ở lại trực nhật ở vườn trường vào buổi chiều. Nhiệm vụ của tôi là nhặt hết rác, lá úa.
Vườn trường Isaac Newton có lồng chim, chim bồ câu, bể cá vàng, loa phát những bản nhạc không lời, và ghế gỗ màu trắng cùng xanh lam. Ngày nào mấy chú chim có đốm lông đỏ hình tròn ở má như cô dâu Hàn Quốc cũng hót loạn cả lên, thêm cái loa nữa thành ra lúc nào cả khu vườn cũng rất vui nhộn. Thỉnh thoảng con mèo của các bác đầu bếp chạy ra đó chơi, leo tót lên cây dọa lũ chim khiến tụi nó hoảng loạn xù lông nhảy tưng bừng.
Vừa cầm cây chổi bước vào, chưa kịp làm gì thì tôi bắt gặp anh ấy đang cho lũ chim bồ câu ăn.
Phải nói thế nào nhỉ, khoảnh khắc ấy thực sự rất đẹp đẽ, in đậm mãi trong trí nhớ của tôi. Kiwi cúi người xuống, một tay cầm túi đồ khô, một tay rắc những mẩu bánh trên nền đất. Lũ bồ câu thích thú tíu tít xúm vào ăn. Đó là lần đầu tiên tôi thấy Kiwi cười, nụ cười hạnh phúc.
Thấy tôi, Kiwi khẽ quay người lại. Lũ bồ câu giật mình tung cánh bay lên.
Tôi cũng nhớ như in lần trong phòng y tế trường Isaac Newton, cái lúc hai bọn tôi ngồi dựa lưng vào tường bên cạnh nhau. Tôi nhớ nhất là sống mũi cao của anh ấy khi nhìn nghiêng.
Hay khi bọn tôi hái hạt cườm ở vạt cỏ dại ven hồ.
Cùng nhau ăn nem chua rán, ốc luộc, và Kiwi suýt chút nữa té xỉu vì ớt cay.
Trò chuyện về album mới của Britney Spears.
Cùng nhau sửa bài luận Tiếng Anh.
Lần bị nhốt trong căn phòng tối, Kiwi đã xuất hiện ôm chặt tôi trong bờ vai mềm mại của anh ấy.
Cùng nhau chơi trò nối các vì sao. Và anh đã nghiêng người sang thì thầm rằng tôi là Ice-cream của anh.
Cùng nhau đạp xe lòng vòng qua những con đường ngoại ô thơm mùi hoa cỏ.
Cùng nhau đến hiệu sách.
Cùng nhau đi dạo trong trung tâm thương mại.
Cùng nhau đến ngôi nhà bên hồ.
Cùng nhau câu cá nhưng rồi lại thả nó đi. Cùng nhau...
Ừm, cùng nhau…
Sao thế này?
Không hiểu sao nghĩ đến đây mọi thứ bỗng nhòa đi. Là vì tôi không còn nhớ nổi nữa, hay vì nước mắt từ đâu đến cứ trào ra, gạt mãi mà không hết?
Chuyến bay cất cánh.
Qua tấm cửa kính trong đại sảnh, tôi ngước lên nhìn. Nhìn mãi. Đến khi máy bay khuất xa sau những đám mây trắng xốp.
Kiwi cố tỏ ra bình thản, lạnh lùng là thế, nhưng vẫn luôn ân cần quan tâm đến tôi.
Trước khi lên máy bay, anh ấy đã cởi chiếc áo có mũ trùm đầu của mình khoác lên người tôi-chiếc áo có mùi thơm của anh ấy.
“Tạm biệt, Ice-cream.”
Tạm biệt anh…
Từ giây phút này trở đi, tôi khóa chặt trái tim mình với đầy ắp những kí ức về Kiwi lại.
Không ai hết.
Không ai khác ngoài Kiwi.
Hẹn gặp lại, vào một ngày nắng đẹp…
Chương 40
[4 năm sau.] Tại trường quay đài truyền hình W, buổi thu hình trực tiếp.
“Máy quay sẵn sàng!”
Sau tiếng hô “Action!” của ngài đạo diễn truyền hình, chị MC duyên dáng Quỳnh Như thôi không ngắm vuốt tóc, thôi hắng giọng, nhấp nước nữa mà bắt đầu mỉm cười tự tin nhìn vào ống kính máy quay.
“Chào mừng quý vị và các bạn đến với talkshow ining Stars ngày hôm nay. Hãy cùng nhau chào đón cô ca sĩ trẻ Hạ Kem của công ty truyền thông Fresh Music!”
Máy quay lia thẳng vào mặt tôi, một gương mặt tươi cười rạng rỡ.
“Xin chào các bạn khán giả của ining Stars. Mình là ca sĩ Hạ Kem, mình rất vui được gặp gỡ cũng như trò chuyện với các bạn.”
Màn chào hỏi kết thúc, chị MC bắt đầu giới thiệu album mới nhất của tôi có tên “Cục tẩy biết cười”. Album này là tập hợp tất cả các sáng tác hay nhất của tôi trong vòng 4 năm qua. À , mà bạn cũng đừng có cười vì cái tên album ngộ nghĩnh kia nhé. Đối với tôi mà nói, nó thân thương lắm.
“Bỏ ra những 4 năm để viết một album, Kem có thấy kì công quá không?”
“Ồ không đâu. Trong 4 năm qua mình viết rất nhiều ca khúc nhưng 12 bài trong album thực sự là những bài hát hay nhất, ưng ý nhất của mình, mình tin mọi người sẽ thích nó.”
“Kem này, gần đây bạn đang phải đương đầu với hàng loạt scandal. Bạn có thể chia sẽ với khán giả về điều này được không?”
“Tất nhiên rồi.”
“Hạ Kem và Mai Linh là hai ca sĩ hàng đầu hiện nay, mỗi người đều có lượng fan hâm mộ rất đông đảo. Có tin đồn cho rằng mối quan hệ của hai bạn không tốt chút nào. Đặc biệt các fan hâm mộ của các bạn, slogan của các bạn ấy là Một khi đã là fan của Kem thì sẽ cạch mặt Mai Linh và ngược lại.”
“Mình và Mai Linh từ trước đến giờ vẫn là bạn tốt, chúng mình còn giúp đỡ nhau rất nhiều trong công việc. Hoàn toàn không có chuyện đó đâu.”
“Vậy còn scandal Phi công trẻ lái máy bay bà già thì sao? Chuyện tình cảm của bạn và cậu diễn viên tuổi teen Minh Hy có thật không? Paparazzi đã không ít lần bắt gặp hai bạn đi ăn và xem phim cùng nhau.”
“Thực ra mình mới 21 tuổi, nói máy bay bà già thì hơi kì.” Tôi bật cười. “Minh Hy là thành viên mới của Fresh Music, cậu ấy còn nhiều bỡ ngỡ nên mình thường xuyên giúp đỡ Minh Hy hòa nhập. Thỉnh thoảng sau giờ tập mệt mỏi bọn mình có ra ngoài ăn và xem phim, nhưng tất cả chỉ dừng lại ở tình bạn thôi.”
“Theo một số trang báo online, Kem đã lén sang Hàn Quốc phẫu thuật thẩm mĩ như nâng ngực, mũi, bơm môi, làm ắt to hơn. Bạn muốn hướng đến hình tượng kiều nữ siêu vòng ba Kim Kardashian bốc lửa của Hollywood. Vậy bạn nói gì về chuyện này?”
Phụt.
Lại còn cái này nữa hả? Bơm ngực? Bơm môi? Kim Kardashian? Bốc lửa?
“Hoàn toàn không có chuyện đó đâu.” Tôi không nhịn nổi nữa, cười như nắc nẻ.
“Đúng là tin đồn thất thiệt của giới nghệ sĩ.” Chị MC cũng hùa vào cười theo. “Nhưng không thể phủ nhận những scandal ấy khiến làng giải trí thú vị hơn.”
Cuối cùng là màn trả lời thư của độc giả. Tôi bị các bạn ấy xoay như chong chóng với hàng loạt những câu hỏi siêu nhạy cảm. Nhiều câu khiến tôi suýt nữa thì té ghế.
Thật may mắn là talkshow kết thúc tốt đẹp. Mọi người chạy đến bắt tay nhau vui vẻ.
“Làm tốt lắm, đẳng cấp ngôi sao có khác.” Ngài đạo diễn cười khà khà.
“Không có gì, cảm ơn chú.”
Xong việc chính, tôi liền dáo dác tìm anh Huy trợ lý.
“Lịch trình sáng nay còn gì nữa không anh?”
“À, hết rồi đấy. Ủa mà hôm nay…?”
“Ừ, mau mau đi thôi!”
…
Hôm nay là một ngày tháng Mười đẹp trời. Nắng nhẹ. Trời cao vời vợi.
Và hôm nay là đám cưới của chị Sam tôi!
Bà chị gái đỏng đảnh của tôi cuối cùng đã lên xe hoa. Nhanh thật, mới ngày nào hai bọn tôi suốt ngày chí chóe nhau, lúc nào Sam cũng tìm cách bắt nạt tôi, vậy mà hôm nay chị ấy đã trở thành một cô dâu xinh đẹp rồi.
Trước giờ hành lễ 30’, tôi lặng lẽ đẩy cửa phòng trang điểm đến ngắm nghía chị ấy.
Sam của tôi lộng lẫy, kiều diễm quá. Chị mặc một chiếc váy trắng có đính những hạt đá lấp lánh như vì sao nhỏ xíu, từng lớp vải voan xếp chồng lên nhau mới mềm mại làm sao, những đường xếp ly tuyệt hảo.
“Chị Sam đẹp lắm!” Tôi đặt tay lên vai chị ấy trầm trồ.
“Con nhóc này làm chị giật mình! Quay hình xong rồi hả?”
“Em xong từ lâu rồi.”
“Chị cứ lo trông mình không được ổn lắm. Kem, em nói xem, my giả có dày quá không?”
“Chẳng dày chút nào.”
“Màu son có nhợt nhạt không?”
“Ồ, em nghĩ là không đâu.”
“Đôi khuyên tai này có to quá không? Chị sợ lát nữa ra ngoài kia nó tỏa sáng hơn cả chị.”
“Không hề nha. Chị đẹp số 1 ngày hôm nay luôn! Thực sự rất rất đẹp!”
“Thật không?” Sam nhướn mày.
“Ừ.” Tôi gật gật.
“Cảm ơn em gái.” Sam run rẩy.
“Chị Sam này…”
“Ừm?”
“Chị…hãy hạnh phúc nhé! Nhất định phải hạnh phúc đấy, biết chưa?”
Nói rồi tôi chạy biến mất, hòa mình vào dòng người đông đúc đến dự lễ cưới.
Thánh đường ngập tràn trong ánh sáng. Những chùm bóng bay, những lẵng hoa lyly thơm ngát được trưng bày khắp nơi. Ai cũng cười nói rất vui vẻ. Đàn ông mặc vest thanh lịch, phụ nữ xúng xính trong những bộ đầm.
“Kem! Kem ơi!” Một giọng nói quen thuộc cất lên. Như một phản xạ tự nhiên, tôi liền quay lại.
“My! Siro!” Tôi reo lên.
Cả ba bọn tôi ôm chầm lấy nhau như kiểu đã mấy thế kỉ rồi chưa thấy nhau không bằng. Nhưng sự thật cũng gần như thế. Hai cậu ấy cùng nhau đi du học Singapore đã mấy năm nay rồi. Tình yêu của hai cậu ấy thật đẹp và bền chặt đúng không? Luôn luôn bên cạnh nhau, chẳng bao giờ phải xa cách.
“Hai đứa ngốc kia, có biết mình nhớ các cậu nhiều lắm không hả?” Tôi nói gần như mếu.
“Biết mà, bọn mình cũng nhớ cậu lắm. Lúc nào bọn mình cũng muốn bế cậu bay vút sang Singapore.”
“Xì, khỏi cần bế, noel năm nay mình sẽ bay sang đó du lịch, nhớ dẫn mình đi đấy.”
“Okay.” My cả Siro cười giòn tan.
“À mà này, hai con người này tính khi nào tổ chức đám cưới thế?” Tôi nhíu nhíu mày.
“Trời ạ! Người ta còn trẻ mà. Mình phải trở thành bình luận viên thể thao số 1 châu Á đã.”
“Sao cậu không mơ số 1 thế giới luôn đi.” Siro đùa cợt.
“Ừ, số 1 thế giới luôn đấy.” My ra vẻ thách thức Siro.
“Còn Siro thì sao?”
“Mình á, mình muốn làm trong lĩnh vực lập trình game. Tốt nghiệp đại học xong mình sẽ bắt tay ngay vào dự án đấy.”
“Tuyệt cú mèo!” Tôi búng tay cái tách. “Cậu ình làm đại diện game nhé?”
“Ha ha, tiêu chuẩn ba vòng 90-60-90, cậu đã chuẩn chưa?”
“90-60-90? Cậu muốn chết à Siro? Mình say nhuyễn cậu ra bây giờ!”
“Để mình giúp cậu đập Siro một tay.”
“Ái!”
Cứ thế cả ba bọn tôi nhìn nhau cười khanh khách.
Ô, ai kia trông quen nhỉ. Gigi!
“Gigi!” Tôi dang tay ôm chầm lấy cậu ấy.
“Kem!” Gigi cũng ôm lấy tôi niềm nở.
Bạn biết không, mối quan hệ của chúng tôi khác với xưa nhiều lắm, ngày một thân thiết.
Ngày tốt nghiệp trung học, cả tôi và cậu ấy ôm nhau khóc sướt mướt. Cả hai đều hối hận vì hồi bé lúc nào cũng gây sự với nhau. Tôi xin lỗi Gigi về vụ bức tranh thiên nhiên, lần cố ý ném bóng chảy máu mũi cậu ấy, và nhiều lần khác nữa. Gigi cũng xin lỗi tôi vì đã chia rẽ tôi với My, lúc nào cũng mỉa mai biệt danh Kem NQ của tôi.
Tại sao chúng tôi cứ phải ghét và đấu đá nhau làm gì nhỉ? Tôi chẳng muốn ghét ai cả, tôi muốn tất cả đều là bạn của mình.
Tôi cũng suýt quên béng nói với bạn, Gigi bây giờ đã trở thành siêu mẫu nổi tiếng rồi đấy. Năm vừa rồi cậu ấy chiến thắng cuộc thi Vietnam’s next top model, trở thành tâm điểm chú ý của giới người mẫu.
Vậy là những người bạn của tôi đều đã, đang và sắp thành đạt hết cả rồi.
Còn ai nữa nhỉ?
Đúng rồi, anh Skyler nữa.
Hôm nay là ngày cực kì đặc biệt của anh ấy. Vì thế Skyler không có mặt ở đây dự đám cưới chị Sam mà đang ở sân bay đón một người đặc biệt.
Bạn biết người đặc biệt đó là ai không?
Đoán thử xem.
Là Jenny đó.
Sau một thời gian dài kiện tụng, tòa tuyên bố, rằng bố Jenny trắng án trong vụ lùm xùm tài chính. Không còn lẩn trốn bên Thụy Điển xa xôi nữa. Ngày hôm nay Jenny chính thức đặt chân về Việt Nam.
Anh Skyler mừng vô cùng. Anh ấy đã mua không biết bao nhiêu hoa violet tặng Jenny. Một cái kết đẹp đẽ cho anh Skyler sau quãng thời gian dài đợi chờ. Anh ấy xứng đáng được như vậy.
…
Giờ hành lễ đã điểm.
Từ bên ngoài, bố cùng Sam từ từ bước vào thánh đường trong dáng vẻ lộng lẫy. Dàn nhạc bắt đầu chơi những bản nhạc du dương. Những cô phù dâu nhỏ xinh vừa đi vừa khẽ hát vu vơ theo điệu nhạc.
“Các con yêu quý, chúng ta đến đây để chứng kiến tình yêu giữa hai con người. Chúng ta ở đây để chứng kiến lời thề tình yêu của hai người với nhau, chung vui với sự chia sẻ tình yêu của họ.”
“Sam, con có yêu Duy không? Con có nguyện ở bên Duy những lúc hạnh phúc cũng như đau buồn, khi giàu cũng như khi nghèo, dù đau yếu hay khỏe mạnh không?”
“Con có.” Sam xúc động nói.
“Duy, con có yêu Sam không? Con có nguyện ở bên Sam những lúc hạnh phúc cũng như đau buồn, khi giàu cũng như khi nghèo, dù đau yếu hay khỏe mạnh không?” “Con có.” Anh Duy nhìn chị Sam trìu mến.
“Cầu Chúa ban phước lành cho Duy và Sam. Cầu chúc cho hai con mãi mãi hạnh phúc. Cầu chúc cho các con có được niềm vui chia sẻ cảm thông, sự vui sướng của một tình yêu ngày càng lớn và sự ấm áp của một tình bạn vĩnh cửu. Và bây giờ Duy, con có thể hôn cô dâu.”
Cả thánh đường vỡ òa lên khi chứng kiến nụ hôn nồng cháy của bọn họ. Những người lớn vỗ tay bồm bộp, những cô cậu bé thì xấu hổ che mắt lại.
Ở bên cạnh, tôi thấy mẹ đang khóc. Những giọt nước mắt hạnh phúc.
…
Hôn lễ đã kết thúc, và giờ thì tôi đang lang thang bên bờ hồ phía sau nhà thờ. Hai bên hồ là những rặng thông cao vút, những thảm cỏ trải dài quyến rũ.
“Chị Kem!” Cô bé phù dâu khi nãy xuất hiện, gọi vang tên tôi.
“Ồ Mèo Con?”
Mèo Con ôm một chùm bóng bay nhiều màu sắc, nhìn tôi cười tít. Cô bé mặc một chiếc váy công chúa tí hon, mái tóc buộc lệch, mấy sợi lưa thưa bay bay trong gió.
“Bóng bay đẹp quá.” Tôi cúi người xuống vuốt ve mái tóc mềm mượt của Mèo Con. “Chị muốn một quả không?”
“Ừm, tất nhiên chị muốn chứ.”
Rồi con bé vui vẻ gỡ hẳn một chùm bóng, chìa ra đưa cho tôi.
“Tặng chị này!”
Mèo Con kiễng chân lên, thơm nhẹ lên má tôi rồi tung tăng chạy đi chơi.
Cầm chùm bóng bay trên tay, tôi thấy tâm hồn mình lâng lâng, trào dâng một thứ cảm xúc ngọt ngào.
My hỏi tôi, sao 4 năm qua vẫn cứ mãi chờ một người. Trong làng giải trí có biết bao đại gia, những anh chàng bảnh bao theo đuổi, nhưng sao vẫn nhất quyết độc thân mãi.
Tôi không nói gì, chỉ mỉm cười lặng lẽ. Đang thẩn thơ suy nghĩ thì một chiếc ô tô điều khiển từ xa từ đâu chạy đến đâm vào chân tôi. Chắc của cậu nhóc nghịch ngợm nào đây mà. Tôi tự nhủ.
Tôi liếc xuống nhìn và nhấc chiếc ô tô lên.
“Gì vậy?”
Kẹp trong chiếc ô tô điều khiển từ xa là một tờ giấy màu. Tôi bèn mở nó ra.
[I’m here. Right beside you.]
Thoáng ngỡ ngàng, tôi xoay người nhìn về bốn phía.
Đôi mắt tôi dừng lại.
Thấy rồi.
Em thấy anh rồi.
Anh đang đứng ngay đây, dưới tán thông xanh rì.
Chùm bóng bay trong tay tôi tuột ra. Nhẹ vút bay lên trời cao.
♥♥♥
“Em biết không, Ice-cream? Gấu Trắng và Tảng Băng Mùa Xuân trong bài hát của em sẽ gặp lại nhau.”
“Bằng cách nào cơ?”
“Trái Đất vốn dĩ hình cầu. Đi hết một vòng tự khắc sẽ quay lại nơi cũ. Rồi vào một ngày mùa đông nào đó, tảng băng kia sẽ tìm được Gấu Trắng.”
“Nhưng nếu Gấu Trắng không còn ở đó nữa thì sao? Nó chuyển nhà đi nơi khác, hoặc nhỡ…”
“Ngốc ạ. Em sáng tạo ra hai nhân vật đó, mà lại để chúng rời xa nhau là thế nào? Phải có niềm tin vào tương lai chứ.”
“Ừm, happy ending đúng không anh?”
♥♥♥
-------The end-------