Chuyện tình ma nữ

Dẫu biết những tháng ngày ngắn ngủi tiếp đó sẽ trôi qua rất nhanh, nhưng dường như…hạnh phúc trong tôi và anh thì ngưng đọng lại từng giây từng phút. Anh mang lại hơi thở của sự sống đến cho tôi. Khiến tôi đôi chút luyến tiếc cõi trần này hơn…
Ngày đầu tiên, tôi tỉnh dậy. Trước mắt tôi là mùi của cây cỏ, mùi của núi rừng. Tôi nằm trong một chiếc lều hẳn mới được dựng. Bốn bề là vẳng tiếng suối róc rách tràn qua khe đá. Mặt trời rọi vào trong lều, đọng lại trên vai áo tôi. Hạ Minh đâu? Tôi hơi chút hoang mang. Lẽ nào, chuyện tối qua là một giấc mơ sao? Và giờ khi tỉnh dậy, anh lại biến mất vào núi rừng sâu thẳm kia. Nhưng sao tôi lại ở đây kia chứ? Thật khó hiểu quá! Tôi bật người dậy, tay tôi quờ vào một mảnh giấy nhỏ đặt trên gối:
“Là anh. Em dậy rồi chứ. Đừng nghĩ ngợi gì nhé! Anh không bỏ em đi lần nữa đâu ngốc ạ. Đợi anh chút nhé…Yêu em!”
Tất cả…Là do anh làm sao? Chẳng có thể…
Không phải mơ…
Là thật…
Anh vẫn bên tôi…
Hạ Minh không rời xa tôi…
Niềm vui lấn át nỗi sợ hãi vừa xong. Tôi ôm tờ giấy vào ngực, mỉm cười…
Tôi bước ra khỏi lều. Đúng là rừng, là núi, là cây rồi…Không khí ở đây trong lành quá, tôi vươn vai, lùa cái sự trong lành ấy vào lá phổi của mình. Màu xanh, màu của sự sống…Tràn ngập nơi đây…Đây là đâu nhỉ?
Xung quanh tôi, nào hoa, nào cỏ dại…Hoa xuyến chi, cánh nhỏ, trắng muốt tựa như những đôi cánh nhỏ của thiên thần trong truyện cổ tích. Tôi lướt nhẹ lên chúng, cảm nhận sự tinh khiết từ những hạt sương sớm còn đọng lại trên đó…Hoa dại trải dài vô tận, màu trắng, màu xanh, màu của đất trời…Vẳng đâu đây, tiếng suối trong trẻo vẫn chảy… Tôi tiến gần về phía ấy. Tiếng nước rõ mồn một…Tôi nhào xuống làn nước mát, chưa bao giờ, cảm giác bình yên lại hiện hữu rõ nét trong tôi như lúc này…Mát quá…
“Em định bắt tôi lo lắng vì trong lều không có ai đấy hả Hà Nhi”
Ồ. Là Hạ Minh, anh ấy đang đứng trước mặt tôi. Nụ cười đầm ấm, ánh mắt vẫn sâu thẳm nhưng trọn niềm vui…
“Em…”
“Lên đây với anh nào. Cảm bây giờ”
Đấy gọi là gì nhỉ…Sự quan tâm chăng? Hay là cái mà bấy lâu nay tôi thèm khát và mong muốn? Là gì cũng được. Có thể gọi, đó là hạnh phúc…
“Ngốc. Định bắt anh lo lắng hả?”

“Sao ạ…”
“Thế nếu anh không về đúng lúc em ra đây thì chắc anh lục tung cái chỗ này ra rồi đó”
“Hì”
“Còn cười nữa. May chưa ướt quần áo đó nha. Không thì lạnh lắm”
“Anh…quan tâm em đúng không. Hi”
“Em yêu! Em là gì của anh nào?”
“Dạ…Sao ạ”
“Là người yêu đó ngốc, không quan tâm em thì anh quan tâm ai?”
Hay quá…Không phải mơ…Thật sự là không phải giấc mơ…Anh là của tôi. Hạ Minh là của tôi…
Nắng lên cao, chim hót quanh những ngọn cây. Nước chảy…Anh ôm tôi vào lòng…

“Anh đã đi đâu thế ạ?” – Tôi cúi xuống ngắt một bông xuyến chi, đưa lên mũi hít hà. Tuy không thể bằng hoa Hồng hay các loài khác, nhưng Xuyến Chi mang hương hồn của một loài cỏ dại. Nó có điểm riêng biệt, sự tinh khiết khiến tôi không thể nào rời mắt.
“Anh đi mua chút đồ, em muốn chúng ta đi dã ngoại mà không có thứ gì sao hả ngốc?”
“Dã ngoại?”
“Ừ. Tối qua anh đưa em đến đây trong lúc em ngủ say như cún vậy. Không khéo có bán em sang Trung Quốc em cũng không biết ý”
“Hi…Kệ người ta…”
“Nhi này…”
“Dạ”
“Mình sẽ rất hạnh phúc đúng không em?”
“Vâng ạ…”
“Em sẽ không hối hận chứ? Nơi này…Em thích chứ?”
“Em sẽ không hối hận và em rất thích nơi này. Vì, nơi này có anh…Cứ để thời gian quyết định đi anh. Dù sao…Hai tháng nữa…”
“Suỵt…Đó là chuyện của hai tháng sau. Ngốc. Em đói chưa?” – Hạ Minh đưa ngón tay ngang miệng, tay kia nhẹ nhàng vuốt tóc tôi. Anh khẽ cài một bông hoa Xuyến Chi lên tóc tôi. Mỉm cười nhẹ…
Chết mất! Nụ cười của anh như có ma lực, nó nhấn chìm mọi con tim vào sâu trong ấy…Cuốn hút…
“Này, anh đừng cười nữa được không?”
“Sao cơ. Em sao thế? Em không thích anh cười à?”
“Có nhưng…Em làm sao mà chịu nổi?”
“Trời đất. Ngốc quá…Hihi”
“Đã bảo đừng cười rồi mà. Cười nè…cười nè…”

Càng kì nôn, anh càng cười to hơn. Giữa đất trời yên bình này, phải chăng, chỉ có anh và nụ cười của anh mới làm tôi hạnh phúc… Hạ Minh…Em yêu anh…
“Hạ Minh…Em yêu anhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh”
Tôi hét lên, vọng cả núi rừng. Nơi mà tôi chưa từng đặt chân đến lại chính là nơi mang lại cảm giác yên bình và hạnh phúc cho tôi. Nó khác xa chốn thành thị phồn thịnh, náo nức kia. Thời gian hai tháng, sẽ nhanh chìm vào dĩ vãng thôi…
***
Giờ phút ấy, ở nghĩa địa…NHật Huy bất động ngồi trước mộ Hà Nhi. Cậu không thể hiện một sắc thái biểu cảm nào cả, đôi mắt vô hồn như ngưng đọng nỗi sầu thầm kín. Mà không, lúc này chắc hẳn ai cũng biết tại sao Nhật Huy lại như thế. Trừ Yến Vũ.
“Huy…”
Nhật Huy không trả lời cũng chẳng thèm quay đầu lại. Giọng nói của Yến Vũ, không lẫn vào đâu được. Cô tiếp tục lên tiếng.
“Sao Huy ở đây sớm thế này?”
“Vũ hả?”
Như một câu xã giao chào trong vô thức. Nhật Huy bình thản tới mức khó chịu. Giờ đây, cậu ta chỉ muốn yên tĩnh một mình, cố gắng tìm lại phần hồn đã bị Hà Nhi mang đi mất…
“Huy sao à? Không khỏe hả?”
“Không”
“Huy biết không…Hà Nhi…Hà Nhi…đã…”
“Tớ biết!”
“Sao cơ?”
“Cậu ấy…Tớ đã gặp cậu ấy”
“Rồi sao. Hà Nhi đâu?”
“Đi rồi”
“Đi đâu cơ. Ý cậu là…siêu thoát?”
“Không!”
“Vậy thì cậu ấy đi đâu được?”

“Hạ Minh”
“Hạ Minh…Cái tên này quen quá…”
“Phải! Chính là hắn. Là cái kẻ đã đâm chết Hà Nhi đó. Nghe rõ chưa?”
Nhật Huy bật dậy như một cái lò xo. Dường như, cậu ta đang bị kích động kinh khủng. Đôi mắt gằn lên từng gân máu đỏ lòm, hệt như một con quỷ dữ. Cậu ta ném cái nhìn đau đớn vào Yến Vũ – cô bé tội nghiệp đang run sợ. Yến Vũ chưa bao giờ thấy Nhật Huy như vậy…
“Sao…sao cơ…Tớ không hiểu…tại…tại sao…lại như vậy…” – Cô cố bật ra từng từ trong sợ hãi…
“Hà Nhi …Hà Nhi…Cậu ấy yêu hắn! Yêu kẻ thù của chính mình!”
“Nhưng Nhi là…là…ma…Sao có thể?”
“Vậy đấy. Chỉ hai tháng nữa, nếu cậu ấy không siêu thoát thì sẽ không bao giờ đầu thai kiếp khác được! Vĩnh viễn tan thành cát bụi. Hiểu rồi chứ?”
“Tên đó…Cũng vậy sao?”
“Đúng…Tớ điên mất. Làm sao có thể khiến Hà Nhi thay đổi quyết định đây. Thậm chí tớ còn không biết họ đang ở cái chỗ quái quỉ nào. Họ đang bên nhau đấy! Biết không hả? Hả? Hả?”
“Huy…đừng làm tớ sợ…Tớ là Vũ…”
Nhật Huy nhìn thẳng vào đôi mắt đang rưng rưng của kẻ đứng trước mặt mình. Là Yến Vũ…
“Tớ sao thế này…Vũ, tớ…tớ xin lỗi…”
“Huy không sao chứ…Đừng như thế nữa mà…tớ sợ lắm…”
Cô ôm Nhật Huy vào bờ vai bé nhỏ của mình trong khi tim vẫn còn đập nhanh và cả thân hình vẫn đang từng cơn run sợ…Nghĩa địa lạnh lẽo, phảng phất đâu đây mùi hương quyện vào vài nhánh hoa cúc trên mộ…Một thằng con trai lại khóc…Yếu đuối đến tội nghiệp…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận