Chuyện tình ma nữ

Hạnh phúc và niềm vui, như cơn gió thoảng qua vậy, cái gì đến cuối cùng cũng sẽ đến… Có thể là nụ cười, cũng có thể là nước mắt… Đôi khi, người ta chấp nhận tất cả những khó khăn ấy để mong muốn có gì đó tốt và tươi sáng hơn cho phần đời đã mất.
Hạ Minh dẫn tôi đi khắp núi rừng Lang-biang, tất cả cảnh vật ngập trong mắt tôi. Đẹp đến lạ lùng. Lang-biang huyền ảo dưới những tầng mây chạm đỉnh, với làn sương mù dày đặc. Hoa đủ loại, đủ màu khoe sắc dưới những thung lũng, mùi hương tỏa ngát, xộc nhẹ vào tôi và anh. Ngây ngất…
Chúng tôi tiếp tục khám phá Lang-biang hùng vĩ này, anh cùng tôi đi dần xuống chân núi. Cảnh vật hiện ra rõ ràng hơn, không còn là những lớp mây, sương mù mờ ảo nữa. Kia là…
“Hạ Minh, đây là…”
“Là người Lạch đấy em ạ”
“Người Lạch á? Nghe tên lạ quá”
“ừ. Trước đây họ và một số bộ tộc khác sống ở vùng thung lũng, sau thì những người dân thiểu số này lui dần về phía ngoại vi thành phố. Người Lạch rút về xã Lát, dưới chân núi Lang-biang. Là nơi chúng ta đang đứng đó em”
“Ôi! Sao cái gì anh cũng biết vậy hả?”
“Hi. Ngốc”
“Anh siêu thật. yêu quá cơ. Hihi”
“Hai người là ai?” – Giọng nói ồm phát ra từ phia sau tôi. Giọng nói tràn đầy uy lực, của một người đàn ông.
Hạ Minh quay lại, anh lễ phép cúi đầu chào họ. Tôi cũng làm theo anh.
“Chào bác,chào chị ạ. Chúng cháu từ Sài Gòn lên đây ạ”
“Dạ, chào bác, chào chị”
“Chào anh chị. Em là K’ Niêng” – Cô gái nhỏ đi cạnh người đàn ông lớn tuổi nhỏ nhẹ đáp lại chúng tôi, trên vai cô đeo gùi đựng vài cây cỏ, hẳn là lá thuốc.

“Chào K’ niêng”
Hạ Minh cười thân mật cô ấy như kiểu đã quen biết lâu, một chút khó chịu dâng lên trong lòng tôi. Ích kỉ!
“Ta là K’ Sú, trưởng buôn làng này. Hai cháu sao lại ở đây?”
“Dạ. Chúng cháu chỉ là khách du lịch thôi ạ. Chúng cháu có thể xuống buôn chơi được không ạ?”
“Được. Đi theo ta”
Tôi níu tay áo Hạ Minh kêu anh đi chậm lại một chút. K’ Niêng quay sang nhìn tôi, mỉm cười. Nụ cười ấy, thật hiền hòa…
“Hạ Minh, tại sao họ biết tiếng Kinh?”
“Anh cũng không biết nữa. Mình xuống đó chơi nhé”
“Vâng. Mà…Anh cười ít thôi!”
“Em ghen sao ngốc?”
“Xí. Ai thèm”
Tôi đỏ mặt, chạy vụt lên phía trước đi cạnh K’ Niêng. Cô ấy lại cười, nhẹ nắm tay tôi, kéo tôi đi nhanh hơn. Thỉnh thoảng ông già trưởng buôn K’ Sú liếc nhìn hai chúng tôi, như dè chừng điều gì đó. Hạ Minh vừa đi sau chúng tôi vừa huýt sao. K’ niêng ngắt cho tôi một bông hoa rừng màu tím nhạt, cài lên tóc…Theo hiểu biết của tôi, nếu là người Lạch thì con gái chỉ mặc duy nhất một chiếc Sa rông( một loại váy làm bằng mảnh vải, quấn quanh thắt lưng), thế nhưng K’ niêng có mặc thêm một chiếc áo thổ cẩm, không phơi thân thể ra ngoài. Người đàn ông kia chỉ đóng khố, làn da nâu sậm, tràn đầy sinh lực vì thường xuyên phải tiếp xúc với nắng và gió.
“Mình tưởng phụ nữ ở đây chỉ mặc sa rông thôi chứ?” – Tôi thì thầm bên tai K’ Niêng. Cô ấy thoáng đỏ mặt nhưng rồi vẫn nhỏ nhẹ trả lời tôi. Giọng nói mới dễ nghe làm sao.
“Trước đây thì là như thế, nhưng giờ cũng phải thay đổi tí chút chứ bạn. Mà bạn tên là gì?”

“Mình tên Hà Nhi, còn kia là…”
“Hạ Minh phải không?”
“Sao bạn biết?”
“Hì. Mình nghe bạn gọi anh ấy như thế mà”
Hơi chút nóng mặt. Cơn ghen vớ vẩn của tôi lại trào lên dữ dội.
“Nhìn hai bạn rất đẹp đôi!” – Cô ấy nhìn tôi, nháy mắt. Nom thật đáng yêu. Tôi hạ hỏa, tạm gác cơn ghen tuông ấy vào nơi nào đó, cười mãn nguyện.
Cô gái này…thật đẹp. Khuôn mặt tựa trăng rằm, gò má hồng, đôi mắt hiền dịu nhưng đầy vẻ kiêu sa, mái tóc dài như dòng suối chảy quanh năm, xõa ra đen nhánh…Cô đi đến đâu, chim muông và hoa lá như rực rỡ thêm. K’ niêng như ánh mặt trời soi rọi cho vạn vật. Đâu đó đậu lại một chú bướm vàng hoa trên vai cô gái người Lạch. Cô nhỏ bé, như một thiên thần. Điều đó khiến tôi ghen tị biết bao…
Mải miết suy nghĩ về cô gái người Lạch, thoáng chốc, buôn làng hiện ra trước mắt. Quanh đấy có khoảng năm nhà dài. Ông K’ Sú dẫn chúng tôi vào một trong năm nhà đó. Vừa đến sân, ông già trưởng buôn ấy hò to.
“Hỡi K’ Sương, hỡi K’ Liêng, K’ Sung, K’ Miêng, K’ Siêng ra mà đón khách quý!”
Một đám người đi từ trong nhà ra, có lẽ đây là một đại gia đình.
“Cha à, khách quý là ai thế hỡi cha! Mời họ lên nhà đi” – Người đàn ông trung niên tầm bốn mươi tuổi lên tiếng.
“Chị K’ Niêng, chị K’ niêng…” – Hai đứa trẻ nhỏ nhất trong đám người ấy lên tiếng, vẫy vẫy K’ niêng và quay sang nhìn chúng tôi cười.
“Đây là…” – Tôi nhìn K’ niêng.
“Đây là nhà mình, kia là cha mình, anh mình và hai em nữa. Còn vị trưởng làng nãy giờ đi cạnh cậu là ông mình đó”

“Mời lên nhà” – Ông K’ sú lúc này dường như đã bớt đi vẻ nghi hoặc ban nãy.
Hạ Minh tiến gần lên phía tôi và K’ niêng đứng. Anh cười một lần nữa rồi ra hiệu cho tôi đi theo anh và ông K’ sú. Dưới sàn nhà là trâu, là heo, là gà…rất nhiều thì phải. Còn ngựa được nhốt trong chuồng kín để tránh cọp thỉnh thoảng đi kiếm mồi. Mái nhà dài được lợp một lớp tranh dày. Chúng tôi vào trong ngôi nhà đó với sự niềm nở của tất cả mọi người. Trên trần nhà có cất thóc, bắp, thịt trâu, heo, nai xông khói và vô số thứ khác. Người đàn ông trung niên mang tên K’ Sương hỏi han chúng tôi vài chuyện rồi sai người nhà mang chuối, mang cơm, mang gà ra thiết đãi chúng tôi. Ông K’ Sú vác một bình rượu cần ra mời tất cả mọi người. Hạ Minh nói chuyện rất rôm rả với họ, còn tôi chỉ vâng dạ cho qua. Tôi hơi ngại, nơi này quá xa lạ với bản thân tôi. Và tất nhiên, tôi khá khó chịu khi Hạ Minh cười thân mật với K’ Niêng!

Người mà K’ Siêng gọi là anh tên K’ Sung. Chàng ta có thân hình vạm vỡ, làn da nâu chai sạm vì nắng gió. K’ Sung rất vui vẻ đón tiếp chúng tôi như người thân lâu ngày gặp mặt. Nhưng dường như, sau sự nồng nhiệt ấy là một trái tim đầy nghi hoặc. Hay là…anh ta nghi ngờ thân phận của chúng tôi? Mặc kệ đi, dù sao, tôi và Hạ Minh cũng đâu định ở đây lâu dài. Thời gian đâu còn nhiều nữa…
Trưởng buôn làng đồng ý cho chúng tôi ở đây tới lúc nào muốn đi. Tôi sẽ ngủ cùng K’ Niêng và hai em của cô ấy. Và tất nhiên, Hạ Minh sẽ chung với K’ Sung.
Màn đêm buông xuống. Bóng tối không đen đặc như trên đỉnh Lang-biang mà nhẹ dịu bởi ánh đèn trong buôn rọi vào. Chúng tôi ngồi quây quần bên đống lửa cùng gia đình trưởng bản. Ông K’ Sú kể về chuyện tình của hai người con đất Lạch. Một tình yêu trên cao nguyên. Tôi tựa vào vai Hạ Minh, chăm chú dõi theo từng lời nói, lời kể và điệu bộ của ông K’ Sú. Mọi thứ diễn ra tốt hơn giữa cuộc nói chuyện của người Lạch và hai kẻ khách lạ. Đôi lúc, tôi vẫn cảm nhận được cái nhìn từ K’ Sung. Anh nhìn chúng tôi khó hiểu, nhưng vẫn rất thân thiện và chất phác. Dường như tôi không nhận ra một điều rằng, dưới ánh lửa bập bùng cháy, chỉ tôi và Hạ Minh là không có bóng!... Biết đâu, có ai đó đã ngợ ra điều này…
* * *
Buổi sáng ở buôn làng thật khác lạ. Nắng nhẹ chiếu vờn quanh tóc tôi, kéo tôi ra khỏi giấc mơ ban tối. Mấy chú chim cứ đua nhau hót trên những bụi cây mà tôi còn chưa biết tên. Hạ Minh khẽ vuốt tóc tôi, anh đã đến bên chiếu nằm của tôi tự lúc nào. K’ Siêng và gia đình cô đã đi đâu từ sớm, có lẽ họ lên rẫy. Chỉ còn tôi và Hạ Minh trong ngôi nhà dài. Anh âu yếm nhìn tôi, khẽ trách yêu tôi vì hôm nay tôi dậy quá trễ.
“Anh à, mình lên rẫy giúp họ nhé”
“Không được em à.”
“Sao vậy anh?”
“Em yêu quên mất mình là ai sao?”
“Sao ạ?”
“Dưới nắng, mình không có bóng em à”
“Ôi…Anh à, tối qua…Dưới ánh lửa…Mình…”
“Ừ. Anh vô ý quá. Anh thấy cái anh chàng K’ Sung có vẻ nghi ngờ gì đó”

“Thôi kệ họ đi anh. Anh đưa em đi chơi nữa nhé”
“Ừ, em dậy đi đã nào. Lười quá cơ. Hihi”
Chúng tôi đi dạo khắp buôn. Giờ này thật may là người Lạch đi lên rẫy hết cả, chỉ còn những đứa trẻ con ở lại trong buôn. Thế nên chẳng ai có thể phát hiện ra .Mặt trời dần lên cao, cái nắng gay gắt chói thẳng vào người tôi khiến tôi cực kì khó chịu. Tôi đứng khựng lại, vội núp sau lưng Hạ Minh.
“Em khó chịu à?”
“Vâng. Nắng quá anh à”
“Vậy để anh cõng em nhé”
“Thôi anh…”
“Không sao mà. Nào lên lưng công chúa của anh. ấy da…Nặng gớm ta”
Vừa về tới nhà ông K’ Sú cũng đúng lúc gia đình họ đi làm về. Hạ Minh tiến nhanh hơn về phía bóng cây, tránh cái nhìn của người trong nhà. Tôi cũng thoáng giật mình. Hi vọng chưa có ai đó nhìn thấy…
“Hai đứa mới đi chơi về hả. Coi kìa, tình cảm quá cơ. Haha” – Ông K’ Siêng lên tiếng trêu đùa tôi và Hạ Minh. Tất cả mọi người đổ mắt nhìn về phía chúng tôi. Ồ. Không thấy K’ Sung đâu cả.
“Anh hạ Minh với Hà Nhi vào nhà đi kẻo nắng đó” – K’ Niêng mỉm cười nhẹ - “Anh K’ Sung về rồi đấy à”
Oái. Chàng trai đó đi ngay sau chúng tôi…Lẽ nào…
“Ừ. Anh vừa về.” – “Hai bạn vừa đi đâu về à”
“À…Vâng” – Tôi ấp úng đáp.
Hạ Minh chỉ cười đáp lại câu hỏi của anh chàng dân tộc. Anh ta không có vẻ gì là nghi ngờ chúng tôi cả. Hẳn như, tôi đã quá đa nghi…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận