Chuyện tình ma nữ

Những ngày tháng cuối cùng, tôi chỉ muốn được bên người mình yêu sống thật hạnh phúc. Chúng tôi đã chấp nhận từ bỏ đi kiếp sau của mình, chỉ để được ở bên nhau. Sẽ chẳng có sự hối hận khi quyết định của tôi- một con ma nữ- chấp nhận đánh đổi tất cả cho tình yêu đầu tiên, một tình yêu thật sự. Giữa đất trời hùng vĩ, dưới chân Lang-biang kiêu ngạo, bên cạnh người mình yêu thương… Chỉ thế là đủ.
“ Tình yêu là mật ngọt, là hương thơm, là sự yên bình giữa dòng đời tấp nập và xô đẩy. Khi ai đó vấp ngã trên đường đời…điều duy nhất lúc ấy chính là thứ tình yêu mình đang sở hữu. Tình yêu xoa dịu đi nỗi đau, xoa dịu đi nỗi buồn. Tình yêu cài một nhành hoa mới nở lên vai áo của ai đó…Ngát hương. Khiến con người ta tràn trề sức sống. Mãnh liệt…Và, tình yêu ấy được đánh đổi bằng lòng dũng cảm cộng với nước mắt…Mặn chát…”
Trăng thanh vắng tràn trên mặt đất. Ấy vậy, mặt trăng tròn vành vạch không thể nào nuốt trọn được bóng tối. Bóng tối vẫn loang lổ khắp mọi nơi. Đen và trắng đan vào nhau, hòa quyện tạo thành một thứ gì đó chới với, thứ gì đó đáng sợ… Chốn này, gió lặng lẽ rít lên từng hồi ma mị như tiếng than khóc của những oan hồn nơi đây. Tiếng côn trùng kêu mải miết, lớn dần, lớn dần, tạo cho con người ta cảm giác ghê rợn đến lạnh người. Lâu lâu, lại có tiếng hú thảm thiết vọng từ xa…Rồi đến những tiếng lao xao, lao xao, rùng rợn khác. Mặt đất chẳng khác nào nơi dành cho sự ma mị, ma quỷ. Ánh đèn dầu, tia sáng từ những đống lửa đang dần tắt ngấm. Dường như, vào cái giờ này, người trong buôn làng chẳng ai còn thức. Tôi nhẹ nhàng ngồi dậy như một thói quen về đêm.Nơi rừng rú bỗng cho tôi một cảm giác thân thiện lạ thường. Chúng dường như vẫy gọi tôi, mời chào tôi…Có ai đó…gọi tôi…Tiếng gọi rất gần nhưng tưởng chừng vọng lại từ một nơi xa, sâu thẳm…Nó cứ vẳng bên tai tôi…
“Lê Hà Nhi…Lê Hà Nhi…Đi thôi…Đi thôi…”
“Ai?” – Tôi thở hắt từng tiếng khó nhọc. Tôi chìm trong mộng mị… Bàn chân vô thức đặt từng bước nhẹ xuống nền gỗ lim…
Trong mắt tôi lúc này, ánh trăng sao trở nên quá nhỏ bé trước bóng đêm. Nó không hề bảo vệ tôi…Nó ma mị như đêm tối vậy…Sự mờ ảo…Những bóng trắng đang tiến lại gần tôi hơn…Chúng thay nhau gọi tên tôi, tôi bước theo tiếng gọi ấy…Dưới trăng tròn…Trăng rằm…Cơ thể tôi lúc này thực sự trọng lượng đã về không. Mài tóc bỗng xõa dài tự lúc nào, gió được thể tràn vào, rít lên những âm thanh ma quái. Phút chốc. Tôi chẳng còn đứng trân trân trên bậc cửa nhà dài nữa. Đất lạnh giá ở xung quanh tôi, làn da thịt lòng bàn chân chắc hẳn không thể cảm nhận được sự thô rát của đất, đá…Xa hơn một chút, tôi và những bóng trắng vẫn đang sáp lại gần… Tôi chợt gọi tên Hạ Minh, nhưng lời nói của tôi không hề thoát ra khỏi cổ họng. Nó vẫn nghẹn ắng trong đó. Tôi không dừng lại được…Tiếng gọi ấy…Tiếng gọi từ những bóng ma…Từ nơi sâu thẳm…Không! Dừng lại đi…Không…Tại sao chứ? Tại sao tôi đã là ma rồi mà không ai chịu buông tha…Tôi muốn sống những ngày tháng cuối cùng mà cũng không được sao? Tại sao lại ác với tôi như vậy. Tại sao? Tại sao? Hạ Minh…Hạ Minh ơi…Nơi nào? Nơi nào yên bình cho những hồn ma như tôi và Hạ Minh… Tôi không thể từ bỏ, không thể rời xa Hạ Minh. Tôi muốn bên người tôi yêu. Tôi muốn ở lại đây và không muốn đi theo họ…Dừng lại nào Hà Nhi…Phải dừng lại, tình yêu thật sự ấy không thể để những thứ ma quái chiếm giữ và xóa bỏ được. Nếu tôi bước theo chúng thì coi như chấm hết. Vĩnh viễn xa vời tất cả…Trở thành một oan hồn vất vưởng và quan trọng hơn, tôi sẽ chẳng nhớ được gì hết. Kể cả Hạ Minh… Làm ơn…Tôi không muốn…Hãy buông tha tôi đi…Làm ơn…

Khi tôi ý thức được những gì đang xảy ra, và là khi bàn chân tôi khựng lại , cũng là lúc những bóng trắng ấy đứng trước mắt tôi. Lượn lờ và mờ ảo. Có khi nào tiếng gọi ấy phát ra cùng tiếng cười mãn nguyện. Thật đáng sợ…Cổ tay tôi như thắt lại, siết mạnh hơn rồi kéo mạnh về phía sâu thẳm kia. Tôi cưỡng lại, cưỡng lại bằng chút sức lực yếu ớt của mình, bằng tình yêu của tôi và Hạ Minh…Nhưng vô ích…Như có một sức mạnh vô hình nào đó đẩy tôi về phía bóng ma. Tôi đau đớn cảm nhận vị nóng và mặn của nước mắt. Nó đang lăn dài thành từng dòng trên má và môi. Lẽ nào, đây là số phận? Một số phận được an bài quá bi thảm…Tôi gục ngã, không còn chút sức lực, hơi thở dần cạn kiệt, mệt nhọc…
Phải chăng đến lúc buông tay rồi? Tôi mỉm cười. Cay đắng… Và phần thua thuộc về tôi! Đôi mắt nhắm lại, hình ảnh Hạ Minh in rõ trong đó. Cổ họng phả ra từng từ, từng từ một. Tên của anh…
“Hạ Minh…Em…Em đang gọi anh đó…Anh…anh…có…nghe…được…không� ��?”
Có tiếng cười ma rợn vang lên…
“Hà Nhi…” – Là tiếng nói! Tiếng nói gần như hét lên trong điên dại.Là anh…Là người đàn ông mà tôi đang mong đợi. Tôi mừng rỡ. Tôi hạnh phúc. Tôi gần như phát điên…
Những bóng ma điên dại vẫn không hề buông tha tôi. Hạ Minh chạy theo tôi và chúng. Anh quần quanh bóng tối dày đặc, giật mạnh lấy đôi bàn tay bé nhỏ của tôi từ chúng.
“Hà Nhi, em không được theo chúng. Cố lên em. Có anh đây rồi”
Tôi mỉm cười. Sức lực của tôi lúc này không còn như mong muốn nữa. Mệt nhoài. Anh vẫn chiến đấu với những bóng ma. Dường như chúng càng tức giận thêm, đôi mắt đỏ lòm, hằn lên những tia máu ghê sợ. Giờ đây, tôi và anh, hai hồn ma đang bị nhưng bóng ma, sứ giả của bóng tối kéo đi. Hạ Minh ôm lấy tôi, cố chống cự lại. Tôi cảm nhận được tiếng thở dồn từ anh, gấp gáp.
“Anh buông em ra đi, không thì…”
“Không đời nào anh bỏ em một mình. Anh không thể để chúng bắt em đi”
“Nhưng anh cũng sẽ…”
“Anh yêu em…Anh yêu em. Anh sẽ không bao giờ thiếu em một giây phút nào nữa.”

“Vậy chúng mình cùng đi nhé”
“Được. Em yêu”
Hai chúng tôi thả lỏng mình, không chống lại những sứ giả của bóng tối nữa. Anh bên tôi. Tôi bên anh. Thế là đủ. Chúng tôi mỉm cười nhìn nhau. Mặc cho những bóng ma đang dùng một sức mạnh ghê ghớm kéo đi. Bóng đêm hoang dại…
“Aaaaaaaaaaaaaaaaaaa!”
Ai? Là tiếng hét của ai. Náo động cả một cao nguyên rộng lớn. Giật mình. Sợ hãi. Những bóng ma vội quay lại rồi cũng vội buông tay chúng tôi ra. Đau nhói nơi cổ tay. Chúng thi nhau mờ ảo dần đến khi không còn một vệt trắng nào nữa. Là K’ Niêng. Hóa ra, điều những bóng ma đó sợ là tiếng của con người. Chúng tôi…Tôi và Hạ Minh đã được cứu. Tôi nằm gọn trong vòng tay anh dưới mặt đất. Mệt mỏi. K’ Niêng chạy đến gần nơi chúng tôi.
“Hai người có sao không…Tại sao? Tại sao hai người lại bị những sứ giả của bóng đêm bắt đi? Họ đâu có bắt người vô tội?”
“Chúng tôi…”
Hạ Minh nhìn tôi, nhẹ lau những vệt mồ hôi và nước mắt cho tôi. Anh vuốt tóc tôi, ra hiệu không sao nữa rồi.
Một lúc sau đó, có tiếng người từ trong buôn đi ra. Họ đốt đuốc sáng trưng cả một vùng. Là trưởng buôn K’ Sú và gia đình ông ấy. K’ Sung nhìn chúng tôi. Dường như chàng ta đã hiểu chuyện gì xảy ra. Vậy là hết. Những nghi hoặc trong anh ta đã có lời giải. Chúng tôi sẽ ra sao khi buôn làng biết chuyện…
Chẳng còn nơi nào bình yên…Cho những bóng ma…
Thì ra, K’ Niêng tỉnh dậy không thấy tôi đâu nên mới đi tìm. Cô đã gần như chứng kiến tất cả và là người hiểu rõ nhất…
“Chuyện gì đã xảy ra với hai người?” – Ông K’ Sú chậm rãi nhìn Hạ Minh và tôi.
“Tôi…”
“Ông à. Là bọn người Chill đó”
“Sao cơ? Sao chúng lại có thể chứ. Chúng muốn gì?”
“Ông à. Tên đó không sống trong buôn người Chill. Mà là một tên đã bị trưởng tộc bên đó đuổi ra khỏi buôn rồi. Chắc hắn giờ cũng không dám quay lại nữa đâu ạ”
“Vậy sao? Vậy thì tốt. hai người không sao chứ. Thật may quá”
“Chúng cháu không sao. Cảm ơn mọi người. Cảm ơn K’ Niêng”
Không hiểu sao. K’ Niêng lại che dấu cho thân phận của tôi và hạ Minh. K’ Sung vẫn nhìn chúng tôi. Không nói một lời nào. Tôi quá mệt nên đã dựa vào vai Hạ Minh mà thiếp đi… Một buổi tối kinh sợ…


Hôm sau đó. Tôi và Hạ Minh quyết định sẽchào từ biệt buông làng để ra đi. Dù sao đi nữa, không sớm thì muộn thân phận của chúng tôi cũng bị lộ. À không. Thực ra thì đã bị lộ rồi. Việc che giấu hộ chúng tôi của K’ Niêng và ánh mắt của K’ Sung đã nói lên điều đó. Tôi thầm cảm ơn họ vì tất cả. Tôi và anh, cần một nơi bình yên hơn để sống nốt quãng thời gian còn lại với thân phận là con người. Nhất là, chỉ có hai người thôi…
“K’ Niêng!”
“Ơi. Hà Nhi gọi K’ Niêng có việc chi?”
“Mình sắp đi rồi”
“Đi đâu cơ. Ý bạn là rời khỏi buôn à?”
“Ừ. Vì sao thì K’ Niêng biết mà. Mình cảm ơn K’ Niêng nhiều lắm. Nhưng mình và Hạ Minh cũng phải đi thôi. Thời gian cũng không còn nhiều.”
“Mình không hiểu lắm. Bạn kể cho mình nghe đi tại sao hai bạn lại ra nông nỗi này?”
“Chuyện dài lắm…Thực ra, như K’ Niêng biết đấy, bọn mình không phải là người. Hạ Minh và mình chết sau một tai nạn. Mình là nạn nhân, và anh ấy…là người lái chiếc xe tông vào mình!”
“Ồ. Nếu như thế. Tại sao lại yêu nhau được chứ?”
“Hì…Mình cũng không biết nữa. Phải chăng đó là duyên phận. Nếu trong vòng ba năm mà không đi siêu thoát thì bọn mình sẽ tan thành cát bụi. Vĩnh viễn không có kiếp sau. Và, giờ là hai năm, mười một tháng, hai mươi sáu ngày.”
“Tại sao anh Hạ Minh và bạn lại không chịu đi siêu thoát?”
“K’ Niêng à, mình chết trong khi không biết lí do tại sao, chết trong khi chưa biết mùi vị của tình yêu là như thế nào. Mình lang thang suốt hơn hai năm trời để tìm ra sự thật về cái chết. Rồi gặp Hạ Minh, như một định mệnh. Mình yêu anh ấy, rồi đau khổ biết bao khi biết được sự thật. Nhưng sau đó. Minh và anh ấy chấp nhận từ bỏ tất cả để được ở bên nhau.”
“Thật là một chuyện tình cảm động. Từ trước đến giờ K’ Niêng mới chỉ biết đến thiên tình sử ở cao nguyên Lang-biang này thôi. K’ Niêng cảm động lắm. K’ Niêng không muốn hai người bị tan thành cát bụi đâu”
“Mình chấp nhận mà. Hì.”
“Không được chấp nhận như thế chứ?”
“Hả?”
“Anh K’ Sung, anh Hạ Minh”

“Hai người?”
“Hạ Minh đã kể cho tôi biết hết rồi. Tôi sẽ giúp hai bạn”
“Anh. Giúp được chứ ạ?”
“Em quên rồi sao K’ Niêng. Sâu trong thung lũng kia ấy. Thầy Ha Lù vẫn sống.”
“Đúng rồi! Thầy Ha Lù. Sao em không nghĩ ra nhỉ?”
“Ha Lù là ai ạ?”
“Là một thầy phù thủy. Đại loại là như thế. Nào, đi thôi anh, đi thôi Hà Nhi, anh Hạ Minh. Chúng ta mau tới đó”
Tôi nhìn Hạ Minh…Tôi hạnh phúc. Tôi vui sướng…Tôi hi vọng thật nhiều…Tôi vui đến rơi nước mắt. Có lẽ nào…
* * *
Đường vào thung lũng rất khó đi. Là một nơi hoang dại đến đáng sợ. Chúng tôi mải miết đi đến khi trời nhập nhoạng tối, căn nhà nhỏ của thầy Ha Lù loang lổ ánh lửa. Bóng tối chuẩn bị đổ ập xuống nơi chúng tôi đang bước đến. Có tiếng người nói chuyện phía ánh lửa. Tiếng chó sủa cứ tru lên từng hồi. Tiếng trẻ con cười đùa… tất cả có trong căn nhà ấy…Một căn nhà trơ trọi và cô độc giữa thung lũng bạt ngàn…Trời bỗng đổ mưa. Mưa to dần. Bốn người, à, hai người và hai bóng ma chúng tôi tiến nhanh hơn về phía đám lửa đang chực tắt. Sấm vang lên hồi một dữ tợn. K’ Niêng và K’ Sung đã ướt nhẹp. Cuối cùng, căn nhà cũng đã trước mặt, chú chó con nấp trong mé cửa lại tru lên vài tiếng. Một người phụ nữ ăn mặc như phụ nữ Lạch,ẵm một đứa bé con trên tay bước ra cửa.
“K’ Niêng, K’ Sung. Sao các con lại đến vào giờ này. Đây là?”
“Dạ. Chào cô, chúng con đến tìm thầy có việc ạ. Đây là…Hạ Minh và Hà Nhi.”
“Dạ. Chào cô”
“Mau mau vào nhà kẻo cảm lạnh. Trời kiểu gì không biết. Mới đó mà đã mưa, làm đống lửa ta mới đốt ướt sạch rồi. K’ Mi à, chào cô chú đi con”
Đứa bé nhoẻn miệng cười, chắc hẳn nó chưa biết nói. Nom rất đáng yêu. Người phụ nữ có tên là K’ Mị rót cho chúng tôi một bát rượu nóng uống cho ấm người.
“Cô dạo này vẫn khỏe chứ ạ. Từ khi hai người chuyển vào đây, chúng con ít lên thăm”
“Ừ. Ta và thầy con vẫn khỏe. Mấy đứa đêm hôm lên đây chắc có chuyện gấp hả?”
“Dạ, chúng con lên tìm thầy nhờ thầy giúp việc quan trọng ạ”
“Tiếc quá, mấy hôm trước có người từ Sài Gòn lên nhờ ông ấy ra đó có chuyện chi đó ta không tiện hỏi. Mấy hôm rồi mà chưa thấy về.”
“Sao? Sao cơ ạ? Thầy đi rồi sao?”
“Ừ. Thế có việc gì hả con?”
“Dạ…”

“Ừ thôi mấy đứa cứ ở lại đây chờ ông ấy về xem sao.”
“Dạ. Chắc là không kịp…” – Tôi thất vọng. Vậy là…chuyện gì đến ắt sẽ đến…Hết cách rồi…
“Ồ. Gấp vậy à. Thôi thì cứ ở lại đây đi đã. Mai rồi tính, Hén”
“Dạ”

Số ông trời đã bắt phải như vậy…Thôi thì…
Tôi thở dài ngán ngẩm. Nhưng dù sao. Thời gian được ở bên anh, thế là đủ rồi. Còn mong chờ điều gì nữa chứ. Cát bụi vẫn có thể hòa vào cùng nhau, sẽ bay đến nơi nào đó không vướng bụi trần…Tôi và anh…Vẫn mãi là của nhau…

Cơn mưa đột ngột làm mờ nhạt đi sự hung dữ của bóng đêm. Dưới ánh đèn dầu, tôi và anh lặng lẽ nhìn ra xa, bên ngoài khung cửa sổ, từng giọt mưa nặng hạt như nện mạnh xuống lòng đất. Mùi đất ẩm ướt bốc lên ngai ngái. Tôi dựa vào vai anh, bờ vai rộng và vững chãi. Những ngày tháng trôi qua thật nhanh, nhanh đến nỗi dường như tôi không hề biết nó bắt đầu từ khi nào. Vậy mà , nó sắp kết thúc…
“Hạ Minh”
“Sao em?”
“K’ Niêng hỏi em rằng, tại sao chúng ta không trở về Sài Gòn để siêu thoát? Dù sao cũng chưa đến ngày cuối cùng của thời hạn ba năm.”
“Vậy em có nói cho cô ấy biết không?”
“Em không. Hì”
“Ừ. Lúc ấy, chỉ có thể là một trong hai chúng ta được siêu thoát thôi.”
“Em biết. Và em không muốn điều đó. Chúng ta đã chấp nhận đánh đổi tất cả để được ở bên nhau. Em hạnh phúc lắm”
“Vì có em. Anh đã quên đi những tháng ngày tăm tối trước đó. Anh không còn hận Lệ Tuyết và Nam Quang nữa rồi. Phải! Vì giờ anh đã có em. Em quan trọng hơn bất cứ thứ gì. Hà Nhi ạ!”
“Mai em muốn về nhà của chúng mình. Em muốn nhìn thấy tất cả trước khi rời xa nơi ấy vĩnh viễn”
“Ừ. Mai chúng ta sẽ về. Còn bây giờ, em nhắm mắt ngủ đi nhé.”
Tôi lại gục đầu trên vai anh. Anh khẽ hát nhỏ ru tôi vào giấc ngủ bình yên. Tay tôi nằm gọn trong bàn tay anh…Ấm áp lạ thường. Còn anh. Đôi mắt anh vẫn hướng ra xa…Về phía dãy Lang-biang hùng vĩ. Nơi cất giấu tình yêu vĩnh cửu của chúng tôi…Tôi yêu anh!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận