Một buổi sớm. Sớm thật! Khi nắng còn chưa kịp mở mắt thì tôi, một con ma nữ sợ và ghét ánh sáng đột nhiên hiện lên từ cái ngôi nhà thực sự ở khu nghia địa. Chắc hẳn bạn thấy lạ phải không. Ừ. Lạ lắm. Chính bản thân tôi còn thấy thế ấy chứ. Tâm trạng hôm nay sao ấy nhỉ. Cứ vu vơ rồi lại buồn. Sao cuộc sống nhàm chán quá vậy. Tẻ nhạt nữa. Chắc hẳn. Đã lâu rồi, người đàn ông đáng ghét ấy không xuất hiện…Tôi đi lòng vong quanh khu nghĩa địa. Nhìn ngó đủ thứ rồi lặng lẽ thở dài. Tại sao mỗi khi tỉnh dậy, lại là nơi này…U ám, đáng sợ…Và cô đơn…
“Aaaaaaaaaaaaaaaaa…”
“Hả???”
Ôi không…
Ngất…Ngất rồi kìa…
“Yến…yến vũ…Tỉnh lại đi”
Tình trạng không ổn chút nào. Tôi phải làm sao chứ? Để cô ấy như vậy cũng không được mà nếu tỉnh dậy, thấy tôi cũng không thể được…
Yến Vũ vẫn như thường lệ, sáng sớm là đến đây dọn dẹp rồi. Mộ tôi thì có cái quái gì đâu mà dọn dẹp nhiều thế cơ chứ. Bạn Ngốc.
“Đừng…đừng sợ…Là tớ…”
Yến Vũ mở chừng mắt. Dường như cô ấy sợ, mặt cắt không còn giọt máu.
“Nhi…Cậu…cậu là ma hay người…”
“Thôi nào. Vũ. Không phải run thế đâu. Hì. Tớ là ma…Nhưng đừng có ngất nữa đấy nhá…”
“Tớ…Sao…sao cậu lại…”
“Chuyện dài lắm. Tớ kể sau. Giờ thì ngồi dậy đi đã”
“Ừ…”
Nhìn cô nàng đến thương. Sợ ma đến thế là cùng. Bạn thân mà vẫn sợ. Ngốc quá đi.
“Dạo này cậu thế nào?” – Tôi hỏi. Yến Vũ vẫn run rẩy…
“Tớ…vẫn vậy. Còn cậu…”
“Ơ. Tớ chết rồi. còn sao trăng gì nữa. Hì”
Ngán ngẩm quá…Tôi lén quay chỗ khác. Tránh cái nhìn từ con bạn thân. Tôi chậm rãi kể tất cả mọi chuyện cho cô ấy nghe. Vũ khóc…Cô ấy thương cho thân phận tôi chăng. Hừm…
Chuyện đời vẫn thế đó. Có ai muốn từ bỏ cuộc sống đâu, cho dù là đau khổ hay cô đơn, vẫn hơn là cái chết nơi đất trời lạnh lẽo…
“Vũ nè”
“Ơi…”
“Tại sao tớ chết???” – Tôi bùi ngùi, cảm xúc chợt xộc lên mũi, mắt…
“Nhi không nhớ gì sao?”
“Ừ, tớ quên rồi”
“Nhi bị tai nạn…”
“Ai đã đâm tớ?”
“Một kẻ nát rượu. Hắn ta lùi xe từ một quán bar, đâm trúng cậu. Lúc đó, tớ đang mua kem bên đường. Còn cậu đang đứng đợi tớ…”
“Hả? Lại một tên say rượu. Đáng ghét thật. Vậy hắn sao rồi?”
“Chết. Do nổ bình xăng. Tất cả như một giấc mơ vậy. Tớ đứng nhìn cậu và hắn mà không thể làm gì được.Thật đau đớn…”
“Hắn là ai? Ôi…Nhật…Nhật Huy…Thôi. Lúc khác nói chuyện. Tớ phải đi rồi…”
Tôi biến mất vào khoảng không vô hình. Nắng dần lên cao…Nhật Huy ôm một bó hoa cúc trắng, tiến về phía mộ. À…Ra vậy…Hôm nay…Là ngày 1-10…Ngày giỗ của tôi…
Hình như…Có một người…Cũng mất vào ngày này…Đằng xa kia, ngôi mộ xanh rì ấy, có một nam, một nữ cùng quỳ bên mộ…Mùi hương phảng phất nơi nghĩa địa…
Cuộc gặp gỡ đột ngột của tôi và Yến Vũ nơi nghĩa địa đã giúp tôi biết về lí do cái chết của mình. Thảm thật. Tôi đã làm gì nên tội mà ông trời bắt chết một cách đau đớn như thế chứ. Hừ. Tôi hận cái thằng cha say rượu ấy. Kẻ mà đã khiến tôi không được trải qua cái hương vị ngọt ngào nhất của tình yêu. Không được một lần chìm trong men say của tình ái. Không được khóc vì một ai đó…
Thật đáng ghét…
Sáng mai thôi, tôi sẽ gặp Yến Vũ và nghe tiếp câu chuyện của chính mình. Tôi sẽ biết kẻ nào đã gây ra cái chết cho tôi. Và chắc hẳn tôi sẽ phá tan tành cái mộ của hắn…
…
Nắng đã bắt đầu tắt ngấm…Chiều tà nghĩa địa, tượng trưng cho một cái gì đó ma quái và rùng rợn. Tôi đã nghe khá nhiều câu chuyện ma về buổi chiều tà nơi đây. Nhưng thật không ngờ, giờ đây, chính tôi cũng là một trong những câu chuyện đó nếu ai nhìn thấy tôi lúc này. Tôi ngồi trước mộ của mình, nhìn trân vào di ảnh rồi liếc xuống bó hoa cúc Nhật Huy mang tới lúc sáng. Ồ. Có một tờ giấy. Chắc hẳn của cậu ấy…Có lẽ Nhật huy biết tôi tránh mặt nên…
“Hà Nhi…
Tớ biết Nhi tránh mặt tớ vì muốn tốt cho tớ…Nhưng Nhi à…Nhi có biết không…Những ngày vắng Nhi,tớ đã phải sống như một cái xác mà hồn của nó thì bị Nhi mang đi mất. Đến một ngày, Nhi lại xuất hiện trước tớ…Đột ngột. Nhi mang lại hơi thở cho tớ…Dù Nhi không còn là người…Tớ vẫn yêu Nhi. Tớ biết, một ngày nào đó, tớ sẽ phải buông tay thôi. Xin Nhi…Hãy cho tớ được bên Nhi đến lúc nào Nhi phải đi…Cuộc sống với tớ sẽ có ý nghĩa hơn nếu được gặp Nhi…Dù trong phút chốc…
Nếu Nhi đọc được những dòng này, hãy về nhà gặp tớ nhé…
Tớ chờ Nhi!
Cảm ơn Nhi về tất cả.
Nhật Huy”
Mọi thứ…
Trở nên nặng trĩu…
Tôi không thể để Nhật Huy thất vọng. Nhưng cũng không thể ở bên cậu ấy…Thôi thì, mặc số phận!
Tôi lang thang trên góc phố, thoáng qua mùi của kí ức vài tháng trước đây…Chính là cái ngày mà Hạ Minh xuất hiện trong cuộc đời tôi, một kẻ say xỉn…Lâu quá. Anh biến mất như chưa từng xuất hiện trong cái cuộc sống này vậy…Lúc này, tôi không hiểu cảm giác của mình nữa. tôi về nhà là để gặp Nhật Huy. Nhưng sao…tôi nhớ Hạ Minh da diết. Tôi thầm mong người đàn ông chờ tôi trong căn nhà ấy là Hạ Minh…Tất nhiên, đó là điều không thể. Tôi nhớ anh đếm từng giây phút nhỏ nhoi, nhớ từng ánh mắt, nụ cười, và đặc biệt là bờ môi ấy…Bờ môi mịn màng và quyến rũ. Những ngón tay tôi đã từng mân mê nó, từng lướt nhẹ lên nó…Tôi lâng lâng trong hồi tưởng, cái ngày anh biến mất, cũng chính là ngày tôi được nhìn anh lúc ngủ, tôi và anh…thật gần…
Ừ…
Qua hết rồi. Những cảm xúc ấy…Chỉ là ảo giác. Anh cũng thế. Hạ Minh ạ! Tất cả sẽ chấm dứt. Dù sao…Tôi cũng chỉ là một con ma nữ…
Chân tôi lặng đi, những suy nghĩ và hồi tưởng của tôi cũng lặng đi. Vì sao à? Vì trước mắt tôi phải chăng lại là một ảo giác??? Trước cửa căn nhà ấy, căn nhà có ánh điện…Chắc chắn bên trong là Nhật Huy đang đợi tôi…Và…Bên ngoài…Là anh ấy…Hạ Minh! Người đàn ông tôi từng đêm nhung nhớ. Người đàn ông đầu tiên mang lại cảm giác ấy cho tôi. Cảm giác được nhớ. Được hờn, được ghét, được hụt hẫng và cảm nhận rõ rệt sự cô độc…
Tôi còn có thể làm sao được nữa. Giờ đây, bàn chân tôi chỉ muốn chạy thật nhanh đến bên anh, người đàn ông đang dựa đầu ven tường cạnh cổng nhà tôi mà thổn thức rằng tại sao, tại sao bây giờ anh mới xuất hiên? Tại sao anh lại đột ngột bỏ em mà đi. Tại sao anh lại đáng ghét đến như thế??? Em nhớ anh…Nhớ anh…Nhớ đến từng hơi thở…
Nhưng…Tôi không thể. Vì Nhật Huy đang mỏi mòn chờ tôi trong căn nhà ấy. Tôi…tôi phải làm sao???
Tại sao anh ta biến mất rồi mà tự nhiên lại xuất hiện? Khi tôi tự nói với mình rằng sẽ chấm dứt tất cả các cảm xúc bấy lâu nay…Tại sao đúng lúc ấy…Anh lại đứng trước tôi…Tại sao cơ chứ…
Hạ Minh…
Nhật Huy…
Tôi…
Bước vào ngôi nhà kia với người bạn thân si tình hay đến bên một kẻ đáng ghét nhưng chính kẻ đó đã mang theo nỗi nhớ của tôi?
Còn một lựa chọn nữa…
Đó chính là quay đi…Bỏ mặc tất cả…
Mặc cho dòng lệ đầu tiên của một con ma nữ rớt xuống cay xè mi mắt…
“Hà Nhi…Mày hãy chọn đi…”
Kẻ đáng ghét ấy, đã bao lần bỏ rơi tôi. Rồi một ngày nào đó lại tìm đến tôi. Như một thứ đồ chơi không hơn không kém. Còn người trong nhà kia, một cậu bạn ngốc và si tình. Tôi phải làm sao? Nếu hôm nay tôi không gặp Nhật Huy. Có lẽ…Hừm, mà tôi cũng chẳng biết nữa. Và nếu không gặp Hạ Minh, tôi sẽ càng nhớ anh da diết hơn…
Một buổi tối. Có gió…
Chắc hẳn, ba chúng tôi. Người đàn ông ngoài cổng, cậu bạn thân trong căn nhà. Và tôi. Ai cũng im lặng như chờ đợi một thứ gì đó…Hi vọng và sợ sệt…Lần đầu tiên tôi khóc khi không biết phải làm thế nào.
Tôi lau mi mắt. Cái vệt nước đọng trên ấy khiến tôi giật mình. Tôi khóc. Một con ma nữ đã khóc… Vì sao chứ. Là cái người đàn ông kia ư? Phải chăng…phải chăng…
Tôi nên đi. Đi thôi trước khi tình cảm của chính bản thân lún sâu hơn nữa, mặc kệ tất cả…
Nói là làm, tôi quay đi. Bỏ lại sau lưng là nước mắt và hai người đàn ông…
Nhanh một chút…
“Ai đứng đó vậy?”
Có tiếng từ căn nhà của tôi vọng ra. Tôi bất thần, bàn chân tôi nặng trĩu…Nhật Huy bật đèn hè lên và bước ra cửa.
“Hả…Là…là…anh…”
Rõ ràng đó là tiếng la hốt hoảng của Nhật Huy. Nó bắt tôi phải quay lại nhìn…Hạ Minh vẫn đứng đó, anh ngước lên nhìn Nhật Huy. Cái nhìn như của một tên trộm bị chủ nhà bắt gặp. Nhật Huy, cậu bạn của tôi lảo đảo, đứng dựa người vào cửa. Tôi không hiểu đã có chuyện gì xảy ra nữa. Tại sao họ lại như thế?
“Ừ, là tôi…”
“Chẳng phải anh đã…”
“Đúng.”
“Sao anh lại đến đây? Anh…anh…”
“Cậu đừng sợ. Tôi đâu có làm gì cậu. Tôi đến tìm bạn. Sao cậu lại ở trong nhà của cô ấy? Hồng Ngọc đâu?”
“Ai cơ…Bạn anh? Tôi không quen, đây cũng không phải nhà cái người anh vừa nói…”
“Không thể nhầm được. Anh gọi cô ấy ra đi. Đừng cho cô ấy biết tôi là…”
“Ở đây không có ai tên là Hồng Ngọc. Anh…Anh đi đi. Về nơi của anh đi. Tôi còn chưa tính nợ cũ đâu”
“Chuyện đó…Tôi xin lỗi. Chẳng phải tôi cũng đã bị đền mạng? Cậu còn muốn gì nữa?”
“Anh trả lại Hà Nhi cho tôi!!!”
“Hừ!”
Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra thế này…Hạ Minh là ai???
“Anh đi đi.”
“Tôi tìm Hồng Ngọc”
“Tôi đã nói rồi. Đây là nhà của Hà Nhi. Không có ai tên Hồng Ngọc hết!”
“Nói láo. Rõ ràng cô ấy đã từng sông ở đây”
“Anh đã gặp ai sống ở đây sao?”
“Phải. Cô ấy là Hồng Ngọc.”
“Có phải…Người con gái có làn da trắng, ánh nhìn đầy quyến rũ và mê hoặc???”
“Cậu quen cô ấy?”
“Đó là Hà Nhi! Đồ ngốc!”
“Là cô gái đã bị tôi đâm vào sao???”
Hả. Cái gì? Tôi nghe nhầm chăng…Người đàn ông đó…Chính là kẻ say rượu đáng hận đã cướp đi cuộc sống của tôi? Cái người mang lại cảm giác ấy cho tôi cũng chính là kẻ đó…Tên đáng ghét đó sao???
Không! Không thể nào…
Hạ Minh không thể là anh ta!
Khoan đã…Nếu như anh ta nói thì…Anh ta…Chính xác là một con ma!!!
“Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!!”
Tôi hét lên sợ hãi và giận dữ, xen lẫn những xúc cảm ấy là đau khổ và tuyệt vọng! Hạ Minh…Hạ Minh…tên đáng ghét…
“Hà Nhi…”
“Hồng Ngọc”
Họ đang đến gần tôi. Nhật Huy và con ma ấy…
“Tránh xa tôi raaaaaaaa!!!”
Tôi run rẩy đứng dậy…
“Hai người tránh xa tôi ra…Nhất là anh…Kẻ đã cướp đi cuộc sống của tôi…Tôi hận anh…”
“Aaaaaaaaaaaaa”
Mọi thứ xám xịt trước mắt tôi. Tôi chạy, chạy thật nhanh…Lao mình vào bóng đêm…Tôi đau đớn mất hút…
Đằng sau đó…
Hai người đàn ông…Nhưng chỉ một cái bóng…