Lam Phi nói với cảnh sát :"Nếu như tôi có tin tức của Lăng Hiểu, tôi nhất định sẽ thông báo cho các anh biết. Chúng tôi cũng không muốn một nhân vật nguy hiểm như vậy nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật."
"Được, tốt lắm, Lam thị trưởng, chúng tôi đi trước, làm phiền mọi người thật xin lỗi."
Vài tên cảnh sát rời khỏi nhà Lam Phi.
Mà Lăng Hiểu, cô có thù phải báo. Cô đi tới bên ngoài ngục giam, lạnh lùng mà nhìn ngục giam.
Cô cũng không ngốc như vậy, chạy vào bên trong mà đi giết Tống Tử Hào, sau đó tự chui đầu vào lưới, nhưng cô có biện pháp rất tốt để trừng trị hắn.
Dưới đêm trăng, một con sói tru một tiếng thật dài, tiếng tru như muốn lấy mạng người cứ vang vọng khắp ngục giam.
Tống Tử Hào từ trong ác mộng giật mình tỉnh giấc, vẻ mặt kinh khủng, đổ mồ hôi đầy người, hắn mơ thấy Lăng Hiểu hóa thân thành sói đến lấy mạng hắn. Ngày ấy hắn rõ ràng nhìn thấy cảnh đám vệ sĩ chết thảm, quá kinh khủng. Bên tai tiếng sói tru một tiếng lại một tiếng truyền đến, cùng tiếng sói tru ngày ấy giống nhau như đúc. Hắn biết, Lăng Hiểu đã tới, tới lấy mạng hắn.
Đôi mắt dã thú đầy rẫy sát ý của Lăng Hiểu ngày đó không ngừng xuất hiện trong đầu hắn, hắn sợ đến nỗi chui vào trong chăn, run rẫy kêu lên :"Người đâu, cứu mạng..." Từng tiếng sói tru cứ quanh quẩn tại ngục giam, khiến mọi người đều tỉnh, bên trong ngục giam nhất thời hỗn loạn.
Trời gần sáng, tiếng sói tru biến mất. Mà Tống Tử Hào bị tiếng sói tru làm sợ hãi đến phát điên, hắn điên cuồng mà chạy trối chết, điên cuồng mà kêu :"Cứu mạng !" , "Lăng Hiểu muốn giết tôi.", "Có quái vật.", "Có dã thú."... Chính vì những lời nói này, hắn bị đưa vào bệnh viện tâm thần.
Ngoại trừ Lam Vũ, không ai biết con sói kia là từ đâu đến, cũng không biết vì sao nó cứ đứng ngoài ngục giam mà tru tiếng sói suốt.
Không ai biết Lăng Hiểu đã đi đâu, cảnh sát tìm cô một tuần cũng không có tin tức. Bọn họ suy đoán cô có thể đã bỏ trốn thật xa.
Chỉ có người trong Lam gia là biết Lăng Hiểu sẽ không bỏ trốn, cô ấy nhất định còn ở nơi nào đó trong thành phố A mà theo dõi Lam Vũ, cô ấy nhất định sẽ mang Lam Vũ cùng nhau đi.
Lam Vũ bị Lam Phi giam lỏng, Lam Phi mời cảnh sát đến nhà để "bảo vệ" nàng.
Điều này làm cho Lam Vũ rất tức giận, thường xuyên phát hỏa với Lam Phi, ở trong nhà cãi lộn ầm trời cũng không làm được gì, cuối cùng, nàng làm ồn đủ rồi, không gây chuyện nữa, chỉ im lặng mà ở trong nhà, cho dù cảnh sát hỏi gì, nàng cũng chỉ trầm mặc không nói.
Sở Kiều Kiều mở cửa phòng, đi tới bên cạnh Lam Vũ, "Tiểu Vũ, em còn giận anh em sao?"
Lam Vũ nhìn chị dâu nàng, lắc đầu, "Không giận, anh cũng là muốn tốt cho em."
"Em đã nghĩ thông suốt?" Sở Kiều Kiều có chút bất ngờ.
Lam Vũ nói :"Mọi người chỉ là không hiểu rõ tình cảm của chúng em, cho nên mới làm như vậy." Nàng yếu ớt thở dài, "Chị dâu, em cũng biết chị rất không hiểu nổi tại sao chúng em lại yêu nhau sâu đậm như vậy, phải không?"
"Phải." Sở Kiều Kiều gật đầu, thật sự không hiểu vì sao trên thế gian này có mối thâm tình như vậy, vì sao Lam Vũ đối với Lăng Hiểu yêu tha thiết như vậy.
"Em cho chị xem một câu chuyện, chị xem xong sẽ hiểu." Nàng mở trang web, tìm câu chuyện trường thiên mà Lăng Hiểu đã viết, "Chị dâu, câu chuyện này tuy có chút thái quá, nhưng chị phải tin tưởng đây là thật, bởi vì, đây đích thực là câu chuyện của em và Lăng Hiểu."
"Uh." Sở Kiều Kiều ngồi xuống trước máy vi tính, chăm chú mà đọc câu chuyện của các nàng trong đó.
Trong khoảng thời gian Lam Vũ bị giam lỏng này, nàng cũng đem những chuyện đã xảy ra trước đây viết tiếp vào câu chuyện. Sở Kiều Kiều sau khi xem xong, cũng đã có thể hiểu được những chuyện mà các nàng đã trải qua.
Sở Kiều Kiều khẽ thở dài, "Hỡi thế gian tình là gì, lại khiến người ta sống chết có nhau !"
Lam Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ rồi nói :"Tất cả mọi người đều cho rằng Lăng Hiểu giết người là sai, thế nhưng, đó là bị ép buộc, nếu không phải Tống Tử Hào hãm hại, chị ấy sao lại ra tay giết người."
Sở Kiều Kiều nhẹ nhàng lau đi nước mắt nơi khóe mắt, "Chị rất đồng tình với chuyện của hai người, chỉ là Tiểu Vũ, sự tình đã phát triển đến nước này, hai người đã không còn đường có thể đi. Hiện tại cảnh sát đều đang tìm cô ấy, nhất cử nhất động của em đều bị bọn họ giám sát, chỉ cần cô ấy vừa xuất hiện liền sẽ bị bắt, thậm chí bị đánh gục. Nghe Phi nói, cấp trên đã có mệnh lệnh, dù sống hay chết cũng phải bắt Lăng Hiểu cho bằng được." Sở Kiều Kiều nhẹ nhàng ôm Lam Vũ, để cho nàng dựa vào. Việc lần này khiến Lam Vũ trưởng thành hơn, cũng trở nên an tĩnh, trên người nàng không còn dáng dấp giương nanh múa vuốt ngày nào, hiện tại chỉ còn một loại u buồn, ưu thương cùng lo lắng.
"Em biết, mấy ngày qua em cũng đã suy nghĩ kĩ, chúng em không có đường đi, nhưng mà chị dâu, cho dù chết thì em cũng phải ở cạnh Hiểu." Lam Vũ dừng lại một lúc rồi nói :"Đương nhiên, đó là con đường xấu nhất. Chúng em còn một con đường khác có thể đi."
"Con đường gì?"
"Rời xa nhân thế, đi đến nơi không có bóng người, cho dù sinh hoạt như người nguyên thủy thì em cũng nguyện ý."
"Em điên rồi?" Sở Kiều Kiều kêu lên, "Nơi không có bóng người thì làm sao mà sống?" Sở Kiều Kiều thật hoài nghi không biết Lam Vũ có phải bị bệnh rồi hay không.
Lam Vũ đột nhiên quỳ xuống trước mặt Sở Kiều Kiều, năn nỉ nói :"Chị dâu, ở nhà này chỉ có chị là hiểu rõ em nhất, em xin chị hãy giúp em !"
"Tiểu Vũ, em mau đứng lên !" Sở Kiều Kiều muốn nâng Lam Vũ dậy, làm sao có thể để nàng quỳ như vậy được.
"Không, chị dâu, chị không giúp em, em quyết không đứng lên."
Sở Kiều Kiều hết cách, "Vậy em muốn chị giúp em như thế nào?"
"Nghĩ cách đưa em đi ra ngoài, em không muốn cứ bị cảnh sát nhốt ở đây."
"Em trước tiên đứng lên đi, để chị từ từ suy nghĩ đã."
"Chị dâu." Lam Vũ điềm đạm mà năn nỉ nói :"Chị dâu, van xin chị, chỉ có chị mới có thể giúp chúng em."
"Em đứng lên trước đi, chị sẽ nghĩ cách giúp em mà." Sở Kiều Kiều bấc đắc dĩ, ai kêu cô nhẹ dạ như vậy, bị tình cảm sâu đậm của hai người đó làm cho cảm động. Mặc kệ Lăng Hiểu sai bao nhiêu, lỗi sâu cỡ nào, nhưng tình cảm của hai người làm cho cô không thể bỏ mặc được.
Cuối cùng, hai người bàn bạc nhau, quyết định đi trung tâm thương mại, để Lam Vũ tìm cơ hội chạy trốn.
Lam Vũ và Sở Kiều Kiều ở trung tâm thương mại lựa quần áo, có ba cảnh sát đứng xa xa giám sát hai người.
Đột nhiên một cô gái cao gầy, đội nón rộng thùng thình, đeo kính râm đứng bên cạnh Lam Vũ.
Trên người cô truyền đến một hương vị nhàn nhạt quen thuộc, hoàn toàn giống với hương vị trên người Lăng Hiểu.
Lam Vũ cứng lại, là Lăng Hiểu sao? Nàng liếc mắt nhìn cảnh sát, toàn thân kích động mà run lên, lập tức, nàng cúi đầu, giả vờ như đang chọn y phục, khóe mắt liếc về phía cô gái bên cạnh.
"Là Hiểu phải không?" Nàng nhẹ giọng hỏi, nàng tin tưởng cô có thể nghe được.
"Đến toilet đi, vào phòng thứ ba thay quần áo." Là giọng nói của Lăng Hiểu, tuy rằng rất nhỏ, nhưng nàng lại nghe được rất rõ ràng. Nàng kìm chế sự kích động trong lòng, nói với Sở Kiều Kiều :"Chị dâu, em muốn đi toilet."
"Có cần chị đi với em không?"
"Không cần, tự em có thể đi được." Lam Vũ đáp, sau đó chậm rãi đi vào toilet.
Nàng đi vào phòng thứ ba, bên trong có cái túi đựng một bộ quần áo, còn có một tờ giấy Lăng Hiểu để lại, dặn dò nàng các bước hành động tiếp theo.
Lam Vũ cột tóc thành đuôi ngựa, mặc vào bộ đồ quê mùa màu đen xám mà Lăng Hiểu đã chuẩn bị, thoạt nhìn rất giống một người làm công, sau đó đi ra khỏi toilet, cũng không quay đầu lại mà rời khỏi trung tâm thương mại. Nàng đi tới phía trước trung tâm, đứng ở ven đường.
Qua khoảng vài phút, một chiếc taxi đến, Lăng Hiểu từ trong xe nhô đầu ra nói :"Lên xe !"
Lam Vũ lập tức chui vào trong xe, taxi liền khởi động chạy đi.
"Hiểu, em rất nhớ chị !" Lam Vũ ôm cổ Lăng Hiểu, tựa vào lòng cô mà khóc nức nở.
Lăng Hiểu gắt gao ôm nàng, trong lòng cũng nổi lên một trận kích động. Nhưng nhiều ngày tránh né đã làm cho cô trở nên vô cùng cẩn thận, ngay cả đang trong xe taxi nhưng cô cũng phải cẩn thận.
Taxi chạy đến một khu thương mại đông người qua lại thì dừng xe.
Lăng Hiểu vào một tiệm cắt tóc, cắt đi mái tóc dài của mình ngắn đến ngang tai, thay một bộ quần áo trung tính, nhìn qua thập phần trung tính, không còn hình tượng của một cô gái văn phòng ngày xưa nữa.
Về phần Lam Vũ, nàng hóa thân thành một cô học sinh thanh thuần.
Hai người vội vàng rời khỏi khu thương mại.
Ở Trung Quốc có một điểm tốt, chính là trước khi tội phạm nguy hiểm sa lưới thì sẽ không công bố cho công chúng biết, cho nên dù xuất hiện ở nơi đông người thì các nàng cũng không bị người ta nhận ra.
Hai người không dám ngồi xe lửa và máy bay, chỉ dám ngồi xe buýt đi đến ngoại thành, tìm đến một trạm xe buýt nhỏ, ngồi xe buýt đường dài rời đi.
Những người làm công dồn ép trên xe, rương hành lý, những chiếc túi đan thắt bỏ đầy lối đi khiến cho không gian chật hẹp vô cùng.
Lam Vũ tựa vào người Lăng Hiểu, không còn bận tâm đến hoàn cảnh ác liệt bên ngoài nữa, chỉ cần ở trong lòng Lăng Hiểu, cho dù ở trong tổ của kẻ ăn xin thì nàng cũng không sợ.
"Chúng ta đi đâu?" Nàng nhẹ nhàng hỏi.
Lăng Hiểu nhìn chằm chằm về phía trước, "Nếu như thoát được, chúng ta đến một nơi thật xa, sống những ngày không vướng bận chuyện đời nữa." Cô có dự cảm, cô không bỏ trốn được bao lâu. Tuy rằng cảnh sát không phát lệnh truy nã, thế nhưng cảnh sát khắp nơi đều đang truy tìm cô.
"Đi khu Tam Giác Vàng đi, em nghe nói bên đó rất loạn, rất nhiều người đều bỏ trốn sang đó."
"Không dễ, từ đây đến Vân Nam ngàn dặm xa xôi, hơn nữa biên giới Vân Nam có lính canh gác, để phòng ngừa phần tử vượt biên trái phép và buôn lậu thuốc phiện, trong rừng thì có vô số trạm gác ngầm, bên đó trái lại còn nguy hiểm hơn.
"Vậy thì đi đâu?"
"Quay về nơi tôi sinh trưởng. Nơi đó có rừng sâu làm yểm trợ, lại có sư huynh đệ mọi người, ngoài em ra, không ai biết tôi từ nơi nào đến, bọn họ tuyệt đối sẽ không tìm ra."
"Được." Lam Vũ đáp.
Đột nhiên ở phía xa xa có trạm gác, có một nhóm cảnh sát đang canh giữ ở đó.
Lăng Hiểu chau mày, thị lực tốt giúp cô còn nhìn thấy rõ ở hai bên đường vẫn còn nhiều cảnh sát khác đang mai phục.
"Có cảnh sát !" Mắt Lăng Hiểu trầm xuống, hành tung của hai nàng đã bị phát hiện.
----------------
Sắp vào hồi kết rùi, mà sao vote và comment yếu quá, truyện không hay chăng ?!