Tao liền quay ra và hỏi người đàn ông đó : - "Đây là ở đâu vậy " Anh ta liền đáp với giọng trầm :- "Đây là huyện Yên Lãng "Huyện Yên Lãng chính là Mê Linh hiện nayTôi lúc đó cũng không biết huyện Yên Lãng ở đâu.
Tôi chỉ nhớ nó ở Hà Nội thôi.
Lúc đó anh ta hỏi tôi : - "Câu ở đây tới đây vậy , giọng cậu giống người Khmer vậy Tôi là người Sài Gòn gốc do hồi xưa Sài Gòn là lãnh thổ Khmer nên giọng tôi giống giọng Khmer là bình thường Tôi liền nói tôi là người Khmer nhưng sống ở Đại Việt lâu nên nói tiếng Việt được.
Anh ta cũng không nghi ngờ gì .Giới thiệu với mọi người anh ấy tên là Trần Thái Cảnh , người quen hay gọi là anh năm Cảnh.
Anh ta chừng 30 tuổi , nước da rám nắng , khỏe khoắn và khá là đẹp trai Sau đó tôi kêu anh ấy dẫn tôi đi thăm quan xung quanh.
Anh ấy dẫn tôi ra chợ để xem giúp anh ta mua đồ khi đang đi thì có một người ăn mặc sang trọng đi tới như người có chức quyền.
Mọi người liền chào hắn , còn tôi thì cũng chào theo phản xạ.
Sau đó tôi liền hỏi anh Cảnh : - " Hắn là ai mà hống hách vậy anh " Anh Cảnh nói nhỏ vào tai tôi : - "Tên đó là tri huyện ở đây , hắn có người quen trong triều đỉnh nên không sợ ai , cậu mới tới nên không nên đụng vào hắn " Tôi cũng gật đầu rồi đi tiếp.
Khi trời khuya , tôi lại thấy đau bụng , tôi lại hỏi anh Cảnh đi vệ sinh ở đâu thì anh ấy trả lời rằng ở bụi cây sau nhà.
Bụi cây , ôi trời ơi lúc đấy tôi chỉ muốn hết mắc để đi vô vì tôi lo rằng khi đang giải quyết thì có con gì ra cắn thì chết , chưa kịp vui chơi gì hết.
Anh Cảnh cười giởn nói :- "Cậu lo quá rồi , tôi đi hoài đó cũng sao đâu.
Đi đi không sao đâu " Thế thì đi thôi chẳng lẽ nhịn.
Sau khi đi xong thì tôi đi ngủ.
Đến sáng hôm sau thì tôi ra phụ anh Cảnh bán cá do tôi nghĩ nếu đã ở nhờ người khác thì phải giúp đỡ người ta.
Khi ra chợ thì tôi quen với cách tính tiền ở đây vì họ tính bằng đồng còn tôi thì tính bằng nghìn.
Tôi liền hỏi anh ấy :- "Anh ơi , anh tính tiền sao vậy chỉ em với " Anh nghĩ tôi không biết buôn bán nên cũng chỉ tôi :- "Cậu tính đơn giản vậy thôi con lớn 20 đồng , con nhỏ thì 5 đồng thôi "Tôi chỉ hiều như thế thôi.
Một lát sau thì anh Cảnh phải đi lấy hàng kêu tôi trông hàng dùm anh.
Tôi liền gật đầu.Tới tối thì có người gõ cửa nhà , một lão râu tóc trắng , thân hình thì cân đối , còn có một cô gái đi theo , trông cô ấy rất quen , có thể tôi gặp ở chợ rồi.
Ông lão liền hỏi : - "Có thể cho tôi và đệ tử ở nhờ một đêm được không"Anh Cảnh thì tốt bụng không nghĩ nhiều cho họ ở lại .Khi đang ngủ thì tôi nghe thấy tiếng sáo , tiếng sáo rất quen thuộc.
Tôi nhớ ra rồi , đó là tiếng sáo của cô gái mình gặp lần trước.
Tôi chạy theo tiếng sáo và ra tới sân sau thì không thấy gì nữa , tự nhiên có một cánh tay của ai chạm vào lưng tôi.
Còn tiếp.