Khi tôi quay người lại , thì ra đó là cô gái xin ở lại nhà tôi.
Cô ấy hỏi tôi : - "Sao ngươi ra đây vậy ?"Tôi không nói ra vụ đó nên chỉ nói :- "À tôi ra đây hóng gió thôi mà"- "Vậy thôi , ta vô nhà nha"- "Ừm , à mà cô tên gì vậy ?"- "Ta , tên Sương"Lúc này , ở thành Thăng Long , một cận thần vào báo với vua Trần Thánh Tông - "Bẩm hoàng thượng , Trần Thái Sơn đã đi tới Yên Lãng để theo dõi tình hình rồi ạ"- "Được rồi , còn chuyện gì nữa không ?"- "Dạ bẩm hoàng thượng là có , nhưng mà ..."- "Có chuyện gì"- "Đó là ...!Công chúa đã đi theo Trần Thái Sơn rồi ạ"- "Haizz , thôi dù gì Sơn đại nhân cũng là sư phụ của nó , cứ cho như là cho nó đi học hỏi đi"- "Nếu không còn gì , thần xin lui"- "À khoan , người phái 2 tên lính theo dõi cũng như bảo vệ Sơn đại nhân cũng như công chúa"- "Dạ rõ , hoàng thượng"Sáng ngày hôm sau , ông lão với anh Cảnh đang nói chuyện gì đó , còn tôi và Sương thì đi xung quanh làng chơi.
Bỗng nhiên cô ấy hỏi tôi- "Hôm qua ngươi có nghe thấy tiếng sáo không ?"- "Không , tôi có nghe thấy gì đâu"Bỗng từ đâu một tên bước lại , đó là tên tri huyện ở đây , hắn tên Trần Bát Ôn , khi hắn thấy Sương thì hắn đã say mê sắc đẹp ngàn năm có 1 của cô ấy.
Hắn lại gần rồi hỏi :- "Cô nương à , không biết cô có rãnh đi uống trà rồi bàn thơ với ta không"Haizz , nhìn cái mặt đê tiện của hắn thì tôi biết hắn chẳng có ý tốt gì , lúc này Sương liền nói : - "Tôi đang bận rồi không rãnh nói chuyện với ngài"- "Bộ cô không thích ta sao"- "Người có gì mà ta phải thích"Khi cô ấy nói xong , tôi chỉ muốn cười vào mặt tên kia vì đi cua gái không được mà còn bị phũ nhưng tôi không dám cười vì tôi sợ khi cười xong thì từ nay về sau còn răng để cười nữa.
Hắn liền nói chuyện với giọng nhẹ nhàng- "Không biết tối nay cô có rãnh đi xem trăng với tôi không ?"Sương liển đáp : - "Tối nay , tôi cũng bận đi xem trăng với tướng công của tôi rồi"- "Hắn là ai" tên Ôn giận dữ nóiSương cầm tay tôi rồi nói- "Tướng công à , hắn ăn hiếp ta kìa , chàng bảo vệ ta đi"Thiệt chứ nếu cô ấy không phải con gái là tôi đấm cho mấy phát.
Cô ấy nghĩ cái quái gì trong đầu vậy ! Tôi quay sang hắn thì hắn nhìn chằm chằm rồi hỏi- "Cô ấy có phải nương tử ngươi không"Lúc ấy tôi không cần biêt cô ấy phải vợ tôi hay không nhưng tôi biết chỉ cần hắn nhìn tôi chút xíu nữa thôi là tôi phải thay quần rồi.
Nhưng lúc đó tôi như bị ngáo hay sao mà phát lên một câu- "Đúng , cô ấy là nương tử của tôi , nêu ngươi động vào cô ấy là có nghĩa động vào ta"Tôi nói cái gì thế ! Nếu hắn tức giận thì tôi không biết sao nữa , chằc tôi không còn cơ hội gặp lại ba mẹ nữa.
Hắn giận dữ ra về nhưng tôi biết hắn không dễ bỏ qua cho tôi.
Tôi và Sương liền chạy đi vì sợ hắn quay lại tính sổ.
Khi về tới nhà , tôi thấy Sương cười thật lớn thì tôi liền hỏi :- "Cô cười chuyện gì vậy"- "À , không ta nghĩ tới chuyện hồi nãy , sao ngươi gan mà nói chuyện với hắn như vậy"- "Gan cái gì , tôi lúc đó sợ quá mới làm vậy"- "Thì ra là vậy"- "Ủa sao hồi nãy cô nói tôi là chồng cô"- "Tại sao hả ? Tại ta thích như thế , ta vô trước nha"Tôi nghĩ cô ta chắc bị vấn đề gì vậy.
Tối hôm đấy tôi không ngủ được vì tôi nhớ chuyện tối qua.
Bỗng có tiếng ồn ào phía sau , tôi chạy ra sau thì thầy mộr người đang múa kiếm.
Đó là ông lão ờ nhà tôi , nhìn ổng rất tri thức nhưng không ngờ ông ấy có thể múa kiếm đẹp như thế.
Khi tôi tiếng lại thì gây ra tiếng động.
Lão quay về hướng tôi :- "Nè tên kia"Lão ấy liền lao tới với cây kiếm lao về phía tôi , lúc đó tôi liền né sang một bên một cách cực kì nhanh chóng , lão ta cười lớn rồi nói - "Hahaha ! Trước giờ hiếm có kẻ nào né kiếm của ta nhanh như người , đây ngươi chụp lấy"Lão ấy quăng cho tôi cây kiếm và bảo tôi đeo bên người rồi lão đi vào nhà.
Tôi cũng không biết gì nên đeo vào rồi vô nhà.
Nhưng tôi không biết rằng cuộc trò chuyện của chúng tôi bị theo dõi.
Còn tiếp.