Chuyện Tình Người Qua Đường Giáp

Ta nhìn mấy người kia, có chút không biết làm sao.

Dương Giản kéo ta lên phía trước, giới thiệu: “Vương Thủ Ninh.”

Có người mạnh đứng lên, nói: “Thật nhàm chán.” Sau đó hắn chen vai chúng ta đi thẳng ra cửa.

Lại có người đứng lên, nói với ta: “Đừng để ý hắn, tự hắn tìm vui đi. Đến ngồi xuống với bọn ta. Ta tên là Vương Cẩm Trình, hai ta cùng một họ.”

Coi đi coi đi, lại một người họ Vương.

Ta gật đầu với hắn, cười cười.

Lúc sau, ta bị ép ngồi xuống cạnh bàn, cùng bọn họ đánh mạt chược. Vốn ta không muốn đánh, nhưng Dương giản nói thắng tính ta, thua tính hắn, ta đành phải cố mà ngồi đánh.

Dư ra hai người, một người ngồi được chốc lát, đứng lên đi tìm người ra ngoài lúc nãy, còn Dương Giản ngồi phía sau, xem ta đánh bài.

“Sao ngươi đánh như thế?” Hắn cuống quýt.

Ta trừng mắt hắn: “Nhìn cờ không được nói có hiểu không hả?”

“Đây cũng không phải đánh cờ, trình độ của ngươi sao mà be bét vậy. Đừng thấy ta ra tiền ngươi liền chỉ thua không buồn thắng đi.”

“Nói bậy, ai bảo trình độ ta nát bét, ta có dự liệu hết nha. Ta đánh mạt chược với thủ trưởng chưa thắng bao giờ, đây là yếu điểm kỹ thuật thôi.”

Dương Giản ngồi cạnh ta cứ lảm nhảm dông dài, Vương Cẩm Trình ngồi đối diện ta thì bảo: “Hắc, các ngươi cảm tình thật tốt nha.”

Ta lắc đầu, Dương Giản thì lại vui vẻ cười lên: “Đương nhiên đương nhiên.”

“Dương Giản ngươi này đồ quỷ, dám gạt bọn ta.” Một người khác, hình như tên Tạ Khánh nói.

Ta nhìn nhìn Dương Giản, có giấu diếm gì đây.

Dương Giản xoa đầu ta bảo: “Tên này ngốc lắm.”

Ta tiếp tục bất mãn trừng hắn.

Hắn vẫn trốn sau kính mắt mà cười.

Lúc sau, chơi mạt chược càng lúc càng náo nhiệt, Vương Cẩm Trình cùng Tạ Khánh hay nói, thường đùa giỡn một chút, mà hai người còn lại tuy trầm mặc, thỉnh thoảng cũng sẽ cười ra tiếng.

Đánh tới nửa đêm, bốn người kia nói muốn đi uống rượu, ta từ chối, bọn họ cũng không ép buộc, Dương Giản phụ trách đưa ta về.

Hồi lâu không đi chơi đêm, có hơi mệt, nhưng lại cảm thấy rất vui.

“Họ cũng là bạn ta.” Dương Giản nói. “Chúng ta thỉnh thoảng rảnh cũng họp nhau lại.”

“Nga.”

Bạn bè sao? Đã lâu không nghe tới từ này.

“Lần sau tìm ngươi đi chơi nữa, ngươi có đi không?”

Ta nghiêng mặt, hỏi hắn: “Nếu ta đưa ra đáp án là từ chối, ngươi đồng ý à?”

Dương Giản cười.

Hắn đột nhiên hỏi: “Chúng ta là bạn bè sao?”

Ta gật đầu, hắn lái xe, nhìn con đường trước mặt. Ta không biết hắn có nhìn đến không, nhưng ta cũng không hỏi.

Về đến nhà, mở cửa ra, trong phòng là một mảnh tối đen. Bật đèn lên, mọi thứ liền rõ ràng.

Ta nhìn nhìn đồng hồ treo tường, không còn sớm, nhưng nghĩ lại ngày mai là thứ sáu, vẫn là mở computer lên.

Ta nghe tiếng máy khởi động, trong lòng thư thái rất nhiều. Quả nhiên hai mươi bốn giờ không lên mạng, cảm giác như bị mèo cào.

Nhưng mà mở computer lên rồi, ta lại có chút mờ mịt.

Ta còn đang suy nghĩ những lời của Dương Giản.

Từ lúc lên trung học, phát hiện mình có những suy nghĩ không nên có đối với bạn bè, ta đã không còn nghiêm túc kết bạn cùng ai. Bạn cùng học hoặc đồng sự cũng không tính.

Mọi người vẫn hay thảo luận giữa nam nữ với nhau có tình bạn đơn thuần hay không, nhưng cho dù kết quả là thế nào, áp dụng vào ta cũng đều không thích hợp. Ta là gay, nếu như tính cho cùng, vậy có phải ta với những người đàn ông khác cũng không có cách nào tồn tại tình bạn đơn thuần?

Ta bứt bứt tóc, thật là một vấn đề cao thâm, bây giờ tận đáy lòng ta thật sùng bái các vị học giả trong xã hội.

Đồng thời, từ đáy lòng ta cũng thật sùng bái chính mình. Ta có cảm giác tư tưởng tốt của mình lại thăng lên cấp mới rồi. Giống như trong truyện kiếm hiệp thường nói, đột nhiên đả thông hai mạch nhâm đốc vậy.

Ta lên QQ, như cũ không có ai để lại tin nhắn gì cho ta. Mặc dù phía trên có nhiều người, nhưng hình biểu tượng vẫn là màu xám.

Ta lại đăng ký một mã số khác, trong khung chỉ có một người, nhưng nàng để lại tin nhắn cho ta.

Tám giờ, quái a di hỏi: “Có nhà không vậy?”

Mười giờ, nàng nói: “Hắc, đi chơi đêm rồi? Ta còn tưởng ngươi là loại hình tan ca chỉ ru rú ở nhà.”

Thật ra nàng nói đúng.

Chiều nào tan ca xong cũng sẽ ở nhà, chơi trò chơi hoặc là lướt web. Ngẫu nhiên có đi ra ngoài hoạt động cũng là họp mặt với đồng sự. Chưa từng có bạn bè khác ngoài xã hội, cho nên hôm nay bị Dương Giản kéo ra ngoài liền có chút hoảng hốt.

Hôm nay Dương Giản hỏi, có phải là bạn bè không, là một loại quan hệ lâu dài sao?

Ta đánh vào khung trò chuyện: “Tại sao không thể đi chơi đêm?” Rồi tắt đi cửa sổ, đang định thoát QQ thì có âm thanh tích tích truyền tới.

Mẹ ơi, sau này ta mà bị bệnh tim tuyệt đối là do QQ dọa ra.

Ta mở cửa sổ lên, một câu nhảy ra: “Còn chưa ngủ?”

Ta trả lời lại: “Ngươi cũng chưa ngủ mà.”

Sau đó một lúc lâu không nói gì, rớt mạng rồi? Ta gõ một dấu hỏi qua, bên kia hỏi lại làm sao vậy.

Ta trợn mắt xem thường nói: “Thức đêm là thiên địch của phụ nữ.”

“Vậy còn ngươi?”

Ta thiết chút nữa hụt hơi. Ta quên nhìn nick name của mình, run rẩy đủ ba lần. Thật không nên đặt tên này mà, giờ không phải tự tìm tội chịu sao?

Ta nói: “Mai nghỉ, ban ngày ngủ bù được.”

“Ta cũng vậy…”

Ba phút không nói gì.

Gãi tai gãi mặt, lâu rồi không có loại cảm giác tìm chuyện để nói như vầy. Ta nhớ là tiểu thư trợ lý rất hay nói. Lúc trước ngồi tám nàng một mình gõ, ta thỉnh thoảng phát chữ nga, hả để chứng minh ta còn chưa chết trên QQ.

“Ngươi có nhiều bạn bè lắm à?”

Đánh ra câu này rồi ta liền hối hận. Ai không biết trợ lý tổng giám đốc giao tế khéo léo, xinh xắn rạng ngời, đâu có giống ta.

“Không nhiều lắm.”

“Hả? Tại sao?”

“Mặc dù chức vị hiện tại có thể quen biết rất nhiều, nhưng chân chính là bạn thì chỉ có vài người.”

Ta gật đầu, cũng có lý, TV thường diễn mà, nhân tài cao cấp trong giới kinh doanh như họ thường tịch mịch đến mất ngủ, mơ nhiều, sợ hãi trong lòng, hay quên các thứ bệnh linh tinh.

Nhưng mà thoạt nhìn nàng không giống vậy nha, ta quyết định có cơ hội sẽ đưa tặng nàng thuốc bổ não an thần.

Dù biết nàng chả thèm để mắt tới.

Đột nhiên ta hơi nản, bởi vì ta nhớ ra dù bây giờ đang cùng nàng nói chuyện phiếm, nhưng nàng cũng không là người cùng thế giới với ta.

Ta lại nghĩ tới tổng giám đốc. Mặc dù đi cùng thang máy, ăn cùng phòng ăn, nhưng mà không gặp được là vĩnh viễn không gặp được.

Cho dù ta đứng bên cạnh, hắn cũng không chú ý đến ta. Có lẽ tình huống tốt nhất là, hắn trở lại phòng làm việc, thay đôi dép lê hình con thỏ, nhận lấy bánh kem trợ lý đưa, sau đó nói với trợ lý: “Hôm nay, trong thang máy, ta gặp nhân viên kia của tổng bộ, hắn nói chuyện lại không bỏ dấu nữa.”

Ta chán nản dùng một ngón tay gõ bàn phím, thi triển nhất chỉ thần công: “Tại sao tổng giám đốc không phân biệt được trái phải vậy?”

Bên kia trầm mặc rất lâu, đến mức ta tưởng nàng ngủ gục trên bàn phím rồi, sau đó nàng nói: “Lúc còn nhỏ hắn bị nhốt trong một căn phòng tối. Tới lúc ra ngoài đối với cảm giác về phương hướng có phản ứng rất chậm.”

Tim chợt thắt lại, ta hoảng hoảng nói: “Ta muốn ngủ, 88.”

“Ngủ ngon.”

Khi hai chữ này tiến vào tầm mắt, ta nhanh chóng thoát QQ.

Ta nằm trong chăn, mắt trợn tròn, nhìn quanh phòng tối đen, đột nhiên cảm thấy không chịu nổi, đứng lên mở đèn bàn rồi mới ngủ.

===================

Vài lời của tác giả:

Khuôn sáo định luật điều thứ 7: trong văn đam mỹ sẽ không chỉ có một gay, nếu thật sự chỉ có một thì phải là tự công tự thụ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui