Vì ước mơ 8 kiếp của mình quá mãnh liệt nên gật lia gật lịa: 'Được, được, ngài muốn điều kiện gì, tôi cũng sẽ thực hiện.'
Chủ tịch Bạch nghiêm túc e hèm ra điều kiện: 'Không có gì, chỉ vài điều đơn giản thôi, bắt đầu từ bây giờ em không được xưng tôi nữa.'
'Được, tưởng gì, tôi.....aaaa à em làm được.
Chỉ có vậy thôi phải không?'
'Chưa hết, không được sơ hở chút là bỏ đi mất, từ giờ em phải luôn bên cạnh ta.'
'Từ giờ em không dám nữa vì em phải làm lập trình game cho Pugsoft.
Ngài yên tâm, Ạ.'- chữ Ạ...!kéo dài
'Tối nào em cũng phải ngủ cùng ta.
Đi đâu cũng phải báo, đi đâu thì tối cũng phải về ôm ta ngủ.'
'Hả???? Sao giống ở tù quá vậy?'- Thẩm Diệu trợn mắt lên giãy nãy.
'Không chịu?'- vừa hỏi lại vừa ngó lơ.
'Chịu, em chịu'- vì cái sự nghiệp lập trình game đành chịu hết.
'Okay, tốt lắm, điều cuối cùng: dù sau này được sắp xếp làm việc lập trình game cho Pugsoft thì vẫn giữ nguyên công việc trợ lý riêng này.'
'Sao được? Có phải ở tù chung thân đâu mà không có mãn hạn như thế? Đã lên chức làm lập trình game thì phải hết làm trợ lý chứ?'- phản đối kịch liệt.
'Không hài lòng thì thương lượng thất bại.
Em có thể đi nếu muốn.'
Ức, bức xúc muốn bỏ đi cho bõ tức nhưng là việc lập trình game cho Pugsoft đó, cậu nghĩ ngợi, cậu nuốt ực cục tức quyết định: 'Được, theo ý ngài.
Em bắt đầu công việc trợ lý riêng ngay bây giờ Ạaaaaa....'- chữ Ạ kéo dài có chút nham hiểm.
Chủ tịch Bạch chưa kịp vui mừng đắc ý vì đối phương đã đồng ý hết mọi điều kiện thì bị ghìm xuống giường, bị cướp mất hơi thở, rồi bị làm cho tê cứng không thể phản ứng mà chỉ có thể rên rỉ: 'ưm.....ưm....ưm.....aaaaaa.....ưm'
Chủ tịch Bạch đê mê, tê dại rên hừ hừ, cả người rần rần sung sướng.
Đang còn chưa dứt được từng hồi, từng đợt lên đỉnh quắn quéo hết cơ thể thì trợ lý riêng vừa nằm thở bên cạnh đã lại trèo lên người chủ tịch, trợ lý riêng làm việc rất chăm chỉ, đào sâu cuốc bẫm- thông máng vét mương liên tù tì 2 hiệp nữa đến khi cả cơ thể chủ tịch run run, giật giật, miệng rên rỉ: 'ư....!ư.....ưm.....ưmmmmmm......'.
Hai tay hình dấu X được chủ tịch đưa lên để đầu hàng vì không nói nổi nữa.
Chủ tịch không thể kiểm soát được làn sóng lên đỉnh từng đợt, từng hồi ập tới nên người cứ giật giật, miệng rên ư ử.
Thẩm Diệu bị kích thích bởi sự không kiểm soát nổi đó, cơ thể cậu nóng rang thôi thúc cậu tiếp tục vài hiệp nữa, nhưng nhìn cơ thể to lớn run giật liên hồi thì thương quá liền vòng tay ôm chặt thì thầm vào tai: 'Ngài có hài lòng với bài test thử việc đầu tiên của trợ lý riêng không Ạaaaaaa.....?'
'Ư....ư....ưm......ưm.....!ưmmmmm......'
'Ngài không trả lời là hài lòng thì là chưa hài lòng phải không? Em làm việc tích cực, chăm chỉ hơn nữa Nhéeeeeeee....?'- chữ Nhé kéo dài nguy hiểm rồi lại dợm bộ trèo lên.
'Ư.....ư.....ưm.....ưmmmmm.....hài.....hài....lòng Màaaaaa.....'- cả cơ thể vẫn chưa thể dừng được run giật đê mê.
Thẩm Diệu vòng tay vẫn siết chặt, nhẹ nhàng nhấm nháp, mơn trớn bờ môi mềm, ngọt lịm làm cho cả cơ thể to lớn đang run giật không ngừng hoà quấn lấy cơ thể cậu, cả cơ thể run giật như tan ra, sung sướng ngập tràn rồi từ tự dịu lại.
'Ngài khống chế được rồi.' 'Ngài có mệt không?, Có thấy khó chịu ở đâu không?'
Chủ tịch Bạch vùi mặt vào xương quai xanh lâng lâng đáp lời: 'Không mệt, rất dễ chịu.
Lần đầu tiên ta không thể khống chế được mình như vậy.
Em rất có bản lĩnh.'
'Về công việc, ngài là chủ, em là trợ lý nên chịu thua ngài.
Chỉ đành trả đũa ngài trên giường thôi.
Em hết ấm ức khi thấy ngài run giật liên hồi rồi, lần sau mà ngài còn ăn hiếp em thì em sẽ không nương tay dừng lại như lần này đâu.'- một kiểu đe doạ rất mới.
Chủ tịch Bạch mặt đỏ như cà chua chín, tìm cách chữa ngượng: 'Chắc tại hôm nay không khoẻ nên mới không khống chế được đó, trước giờ đâu có.
Ta là người khó lên đỉnh nhưng lại dễ phụt đó.
Không phải dạng dễ lên đỉnh đến nổi không khống chế được đâu.'
*****
Trong khi đó tại quầy tiếp tân của Pugsoft, nữ nhân viên tiếp tân đang ký nhận từng bưu kiện cho nhân viên shipper.
Đến bưu phẩm cuối cùng thì từ chối ký nhận: 'Đây là bưu phẩm của giám đốc điều hành, anh lên đó giao tận tay giám đốc giúp tôi, tôi không được phép ký nhận.'
Theo hướng dẫn, người shipper lên lầu 1 gõ cửa một căn phòng màu trắng, nhìn người thanh niên rất anh tú trong bộ complê toàn trắng ngồi tập trung làm việc ở bàn mà chàng shipper khựng lại một chút mới cất giọng: 'Có bưu phẩm ạ, xin ký nhận dùm.'
Nghe giọng nói rất quen, Bạch Vũ ngước mặt lên nhìn thì có chút mất bình tĩnh.
Nhưng cậu nhanh chóng chỉnh đốn lại tâm trạng rồi đưa tay lấy bưu phẩm, lấy giấy ký nhận và tiếp tục tập trung vào công việc.
Chàng shipper chưa vội rời khỏi mà đứng nhìn người vùi mặt vào công việc một lúc rồi mới rời đi rất nhanh đến trung tâm Toà án hôn nhân gia đình.
Sau phiên xét xử ly hôn, chàng shipper lặng lẽ ra về thì bị giọng nói quen thuộc gọi lại:
'Hắc Lỗi, anh thực sự không có chút tiếc nuối nào cho cuộc hôn nhân ngắn ngủi của chúng ta sao?'
'Anh xin lỗi, lỗi là tại anh, là anh sai, là anh nhận ra tình cảm thật của mình quá muộn.'
'Đúng là vì cái người tên Tiểu Bạch mà anh ngủ mơ cũng hay gọi, phải không?
'Phải, nhưng không phải anh ly hôn với em để đến với người đó đâu.
Vì anh không có cơ hội đâu.
Anh chỉ vì muốn sống với tình cảm thật của mình thôi.'
'Tại sao lại không có cơ hội? Vì quá khứ của anh?'
'Không phải, Tiểu Bạch chưa biết, nhưng anh nghĩ Tiểu Bạch rất hận anh, sẽ không tha thứ cho anh đâu.'
'Anh đã thử nói chuyện chưa? Đã thử xin lỗi chưa?'
'Chưa'
'Anh phải mạnh dạn mở lời để cả đời không hối hận dù bị từ chối.'
'Cảm ơn em, anh hiểu phải nên làm gì rồi.'
\\\\\\\\\\\\\\\\\\\