Bạch Vũ vùng vằng, giãy dụa cố thoát ra, mắt long lên đỏ ngầu đạp mạnh vào người đang ghìm chặt mình vào tường: 'Không nghe, tôi không muốn nghe gì hết.
Mấy người....!mấy người biến hết đi'.
Thẩm Diệu lồm cồm bò dậy nói với theo người đang quay lưng toan chạy khỏi: 'Có phải năm cậu 15 tuổi đã bị tai nạn nghiêm trọng vì theo bạn xấu đi đua xe không?'
'Sao cậu biết? Đúng rồi thì sao nữa, nói ra luôn xem nào?'- Ánh mắt đỏ rực của người điên lập tức dịu lại, bước chân đang chạy đi lập tức dừng lại quay đầu chờ nghe câu chuyện.
Thẩm Diệu tự tiện vén áo sơ mi của người đối diện lên chỉ vào vết sẹo lớn ở bụng: 'Cậu có biết vết sẹo này trên người mình từ đâu mà có không?'
'Ba, mẹ nói là vết sẹo từ vụ tai nạn xe đó.'
'Không đúng, đây là vết sẹo từ ghép thận........'- Thẩm Diệu mặc kệ mọi thứ mà nói ra hết sự thật vì cậu nghĩ đơn giản bất kì ai cũng có quyền biết được sự thật, và phải tôn trọng sự thật dù nó có tàn khốc đến mấy.
'Không, không.....!không.....!không, nói dối....!cậu nói dối......không....!nói dối.....!không....!nói dối.....'- Bạch Vũ nghe xong thì như kẻ mất hồn cứ lập đi, lập lại, thẫn thẫn thờ thờ.
Thẩm Diệu kéo tay người mất hồn, không tỉnh táo lại nắm chặt vì sợ xảy ra chuyện.
Cậu thoáng chút hối hận vì chủ tịch Bạch đã từng nói thần kinh của Bạch Vũ rất yếu.
Còn chưa biết phải làm sao thì Từ Hiên từ đâu xông đến ôm người Bạch Vũ kéo đi: 'Bạch Vũ, anh đưa em về.
Có anh rồi, không sợ nữa.'
****
Thẩm Diệu mang tâm trạng bần thần lo lắng ngồi lặng yên một góc trên xe cứu thương do bác sĩ Đồng Vĩ sắp xếp đưa chủ tịch Bạch về nhà.
'Tôi mới tiêm thuốc cho ngài rồi, ngài nhắm mắt ngủ một chút đi vì đường rất xa đó.
Ngủ đi nào.'- Bác sĩ xoa xoa đầu người đang khó chịu mà cứ cố nâng người để nhìn về phía chàng trai đang ngồi lặng yên trong góc xe.
'Bác sĩ gọi Thẩm Diệu lại đây ngồi gần ta đi rồi ta sẽ ngủ.'
'Tôi sẽ ngồi đây với ngài, đừng nghĩ đến cậu ta nữa.'
'Nếu bác sĩ cứ ép ta như vậy thì ta mặc kệ hết, ta không làm theo lời bác sĩ nữa.'- chủ tịch nói rồi cũng cố xoay người qua hướng khác.
Bác sĩ hoảng hốt lập tức xoa dịu: 'Rồi, rồi, ngài muốn gì cũng được.
Trước ngày đó sẽ để ngài tự do, muốn gì cũng được.
Đừng giận nữa mà.'
Thẩm Diệu rất trầm tư xoa xoa hai bàn tay lạnh lẽo của người nằm bên cạnh: 'Ngài ngủ đi, đường xa lắm, ngủ cho khoẻ.'
Chủ tịch gật nhẹ đầu nhắm mắt ngoan ngoãn ngủ, nhưng chỉ được một lúc lại cất tiếng hỏi người đang rất trầm mặt bên cạnh: 'Em có chuyện gì vậy?'
'Không, cũng không có gì, chỉ là em thấy mình làm rất nhiều chuyện có lỗi với ngài.
Ngài ngủ đi, nhé.'
'Ta tha lỗi cho em.'
'Hả????? Ngài có biết chuyện gì đâu mà bảo tha lỗi cho em?'
'Dù em gây ra lỗi lầm gì với ta thì ta cũng tha lỗi cho em hết.'
*****
Đã mấy ngày liền, phó phòng lập trình game của Pugsoft tất bật với công việc bận bịu ở công ty, rồi lại tất bật trở về nhà một cách nhanh nhất để chăm sóc cho bé bự.
Cậu miệng cười mỉm nghĩ tới bé bự, chân bước nhanh vào phòng.
'Giám đốc, hôm nay giám đốc rời công ty sớm là vì muốn ở bên chủ tịch ạ?'- cất tiếng hỏi nhỏ khi thấy Bạch Vũ đang đứng bên cạnh giường nhìn chăm chú người đang ngủ.
'Suỵt, ông ấy đang ngủ.
Cậu bên cạnh ông ấy nhé, khi thấy ông ấy trở mình hay nhăn mặt khó chịu thì chỉ cần xoa xoa tóc một lúc là ông ấy sẽ không bị thức giấc.'
Thẩm Diệu mỉm cười nhìn người con đã biết quan tâm cha rời khỏi phòng, cậu thì thầm: 'đấy là cách của đứa con như cậu thôi, còn tôi thì có cách riêng của tôi' rồi nằm xuống bên cạnh nhẹ nhàng ôm lấy người đang ngủ say.
Người vừa lén lút nằm xuống ôm hơi bất ngờ khi người đang ngủ say xoay người qua ôm chặt lấy cậu: 'Đây là cách của em hả, ta thích.'
'Ơ, nãy giờ ngài nghe hết ạ? Ngài không phải đang ngủ ạ?'
'Đã nhiều năm rồi Bạch Vũ mới thật sự quan tâm đến ta nên ta nằm im hưởng thụ thôi.
Sau đó lại có kẻ mà ta đang rất nhớ lén lút ôm ta nên ta hưởng thụ luôn.'
'Ngài thật sự khoẻ rồi, em vui quá.
Ngày mai chúng ta lại có thể cùng nhau đi làm và đi chơi được rồi.'
'Em đi tắm đi rồi mình ngủ sớm.
Ta muốn ôm em.'
Chủ tịch Bạch ôm cơ thể bé nhỏ rất chặt, đến nửa đêm thì vuốt ve cơ thể bé nhỏ làm bản năng đào sâu cuốc bẫm, ăn sạch sẽ của Thẩm Diệu trỗi dậy thế là bật dậy đè người bên cạnh xuống hì hục hì hục vài hiệp liền.
'Ngài sao vậy? Có phải em làm ngài đau không? Có phải em làm ngài khó chịu ở đâu không?'- Thẩm Diệu có chút lo lắng vì người đang run rẩy trong vòng tay cậu không rên rỉ như mọi khi mà nước mắt đầm đìa ướt cả gối.
Chủ tịch Bạch không nói gì chỉ kéo cậu ôm vào lòng cho đến khi cả 2 cơ thể dịu lại thì hôn nhẹ lên trán cậu: 'Mình chia tay đi, sáng ra em dọn về nhà riêng của em nhé.'
'Tại.....!tại....tại....!sao ạ?'- lập bập vì hoảng hốt.
'Vì ta muốn dừng lại.
Không có lý do gì khác.'
'Em không hiểu, không phải chúng ta vừa mới....?'
'Đó là kỉ niệm chia tay của ta với em.
Em có thể đi ngay nếu muốn hoặc đợi trời sáng.'
'Kỉ niệm chia tay? Ngài xem em là gì? Tình một đêm? Hay chỉ là bạn tình cần thì giữ, không cần nữa thì đá?'- Thẩm Diệu đau lòng hoá bức xúc.
'Em nghĩ sao cũng được, chỉ là tới lúc chúng ta nên dừng lại.'
Nhìn thấy gương mặt và giọng nói hết sức nghiêm túc của người bên cạnh, không giống đang đùa chút nào làm Thẩm Diệu thật sự đau lòng: 'Thật....Tha.....ậttttttt......thậttttttt......thật sao ạ?'
Chỉ có mấy chữ mà cậu mất đến cả gần 2 phút để nói được hết vì sự uất nghẹn cuộn trào trong cậu.
\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\