.Bạch Vũ mời người phụ nữ vào phòng mình, cậu chưa biết mở đầu câu chuyện như thế nào thì người đối diện đã lên tiếng trước: 'Tôi biết Hắc Lỗi đã bỏ đi đến một nơi rất xa, tôi có chút không cam tâm nên mới đến tìm cậu.
Tôi và Hắc Lỗi từng có một khoảng thời gian yêu nhau khi Hắc Lỗi còn ở trong tù.
Sau đó Hắc Lỗi ra tù, chúng tôi vẫn yêu nhau và dự định kết hôn.
Hắc Lỗi đã giữ lời hứa kết hôn với tôi nhưng khi sống bên nhau thì anh ấy không còn yêu tôi nữa.'
'Lão Hắc từng ngồi tù?'
'Phải, ngồi tù 5 năm vì tội cố ý gây thương tích.
Tôi là công an quản ngục trong phân trại của anh ấy.
Ngày ngày quản thúc, ngày ngày nhìn thấy, hiểu về con người anh ấy tôi đã yêu bất chấp con người đó.'
'Chị là công an, Lão Hắc là sát thủ chuyên nghiệp, là tội phạm.
Chị không thấy sợ, chị vẫn yêu sao?'
'Tôi yêu là yêu con người hiện tại của Hắc Lỗi, còn quá khứ là quá khứ, Hắc Lỗi đâu thể thay đổi được quá khứ của mình.
Điều tôi không cam tâm là Hắc Lỗi đã tự chuốc đau khổ khi từ bỏ một người đã yêu và chấp nhận con người mình để yêu một người ích kỉ, chỉ có tình yêu sáo rỗng khi nói tiếng yêu mà lại không chấp nhận được quá khứ của người yêu.'
Lời trách cứ, không cam tâm đã nói ra rồi lại chẳng cảm thấy vui khi nhìn người đối diện gục đầu ôm mặt khóc đến run rẩy, Kim Liên có chút lo lắng nhét vội quyển sổ vào tay Bạch Vũ: 'Tôi tặng cậu quyển nhật ký mà Hắc Lỗi bỏ quên.
Tôi về đây.'
Bạch Vũ khóc mãi đến tận nửa đêm rồi nằm co ro ra sàn nhà giở từng trang nhật ký ra đọc.
Đọc nhật ký của chàng trai mới lớn bị cha dượng dùng mẹ ruột uy hiếp bắt ép làm công việc bạo lực phi pháp đến sát thủ chuyên nghiệp khét tiếng làm Bạch Vũ khóc nấc lên vì thương, rồi đọc những trang cuộc đời như nở hoa, vui vẻ hạnh phúc ngập tràn của cựu sát thủ sau khi gặp chàng trai luôn mặc xiêm y trắng, thích hoa lan và dễ nổi điên làm Bạch Vũ bật ra tiếng gọi nghẹn ngào: 'Lão Hắc, em sai rồi, anh về đi.' Bạch Vũ khóc mãi đến gần sáng thì bỗng bật dậy lao đến cái bàn nhỏ tìm kiếm để cuối cùng cậu cũng tìm được lá thư đẫm nước mắt mà Hắc Lỗi viết cho cậu ngày hôm đó.
*****
Tại tiệm game Salang lúc nửa đêm, chàng trai trẻ phụ trực ca vì quá đẹp trai, quá giỏi trong mọi thao tác xử lý nên liên tục bị các game thủ réo gọi hỗ trợ đến thở cũng không đủ thời gian.
Chủ tiệm game bước đến xoa vai chàng trai trẻ đang đứng dựa bàn cố thở đàng hoàng một chút: 'Tiểu Diệu, cậu giúp tôi trực tiệm đêm như vầy rồi mai đi làm sao nổi? Mấy năm nay cậu cứ tình nguyện giúp tôi trực đêm suốt mà không đòi hỏi gì, tôi vừa ngại vừa biết ơn.'
'Chú không cần ngại ạ, con không ngủ được nên trực tiệm cho chú giúp con thấy tốt hơn, vui hơn.'
'Nhưng công việc ở Pugsoft rất nặng, cậu phải nghỉ ngơi đủ chứ.
Rồi phải vui chơi hưởng thụ cuộc sống nữa chứ, cậu trẻ như vậy mà.'
'Không sao đâu chú, như hiện tại con thấy ổn, thấy vui ạ.'
'À này, đã rất lâu rồi tôi không thấy chủ tịch Pugsoft nữa, không ghé thăm ông bạn già này luôn.
Cậu có hay thấy Bạch Hàn ở công ty không?'
'Con hơi mệt, giờ chú trông tiệm tiếp nha.
Con chợp mắt chút xíu để sáng con đi làm ạ.'
Chủ tiệm game lắc đầu chịu thua vì chàng trai trước mặt lại ụp mặt xuống bàn như trước giờ khi nghe câu hỏi về Bạch Hàn.
Cả buổi sáng vùi đầu vào lập trình game DESTROYER, Thẩm Diệu được gọi qua phòng giám đốc điều hành gấp nên xoa xoa cái đầu hỗn độn hình ảnh game, nới lỏng chiếc cà vạt đi nhanh qua phòng giám đốc.
'Giám đốc, anh gọi em có gì không ạ?'
'Cậu ngồi xuống đi.
Những dự án lập trình dang dở, game DESTROYER đang lập trình, cậu cứ cho làm theo kế hoạch.
Nhớ những lời tôi nói, đừng sống như robot công việc nữa, nhưng vẫn chuyên tâm hỗ trợ Pugsoft như trước giờ giúp tôi.
Pugsoft vẫn là nhờ cậy nhiều vào cậu.'
'Có chuyện gì vậy? Sao anh nói chuyện như trăn trối vậy?'
'Trăn trối gì, tôi đâu có dễ chết sớm vậy.
Chút nữa cậu sẽ nhận được email từ chức và tạm biệt của tôi.
Mong cậu từ nay để ý đến bản thân, sống vui vẻ hạnh phúc hơn.'
'Chuyện gì vậy? Sao anh lại rời bỏ Pugsoft? Anh định đi đâu à?'
'Tôi đi theo tiếng gọi con tim.
Như lời tôi đã khuyên cậu, tôi sẽ không làm robot công việc nữa, tôi đi làm người để sống vui vẻ, hạnh phúc như con người.'
'Anh tìm được Hắc Lỗi rồi sao? Khi nào anh đi và khi nào về?'
'Tôi vừa mới tra được nguồn tin cậy Hắc Lỗi đang ở Mauritus một đảo quốc ít ai biết ở Đông Phi.
Ngày mai tôi sẽ bay qua đó, tôi sẽ tìm đến khi nào gặp được anh ấy mới thôi nên không biết ngày về đâu.'
'Chúc mừng anh vẫn còn có cơ hội để làm một con người.
Đừng bỏ lỡ cơ hội lần này.'
'Cậu nhớ bảo trọng và mau chóng trở lại làm người, đừng làm robot nữa.'
Thẩm Diệu không nói gì nữa chỉ chào tạm biệt rồi lặng lẽ rời đi, chưa kịp chạm nắm cửa đã nghe tiếp câu hỏi khó:
'À, trước khi đi mong cậu giải đáp cho tôi một thắc mắc nữa: trước giờ cậu không bao giờ gọi tôi là anh dù nhỏ hơn tôi nhiều.
Sao tự dưng mấy hôm nay lại chịu gọi tôi là anh vậy?'
'Vì lúc trước tôi là chồng của ba anh nên tôi không thể gọi anh là anh được.
Nhưng bây giờ tôi chẳng là gì nữa rồi, nên nhỏ tuổi hơn phải gọi là anh thôi.' 'À, mà anh đi rồi thì ai sẽ điều hành Pugsoft, ai sẽ duyệt những game tôi đang lập trình.'
'Bí mật, cậu từ từ khám phá nhé.
Tôi phải về chuẩn bị hành lý cho hành trình đi làm con người của tôi đây.
Chào tạm biệt chồng của ba nhé.'
\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\