Chủ tịch Bạch bị đấm, bị đẩy, bị xua đuổi nên quay lưng bỏ đi vào xe ngồi rút điện thoại ra gọi gì đó một lúc rồi ngã người ra ghế chợp mắt một chút vì mệt.
(RẦM....RẬP....ẦM....ẦM....)- Tiếng đập cửa xe làm chủ tịch Bạch giật mình mở cửa xe cho người vừa mới sợ hãi đập cửa xe cầu cứu chui tọt vào ngồi thở.
Chủ tịch nghiêng người thắt dây an toàn và không quên dọ hỏi: 'Có chuyện gì vậy? Lúc nãy cậu không chịu theo ta vào xe mà?'
'Cho xe chạy đi, bọn côn đồ tự dưng đâm chém nhau hỗn loạn ngay ghế đá chỗ tôi ngủ.
Chúng đang đi lại phía này kìa, ngài cho xe chạy đi, mau lên.
Mịa*, ngày gì mà đen như c*'
Chủ tịch Bạch vừa cho xe chạy đi vừa cố giữ khuôn mặt mình nghiêm nghị không cười thỉnh thoảng quay qua nhìn chàng trai đang hậm hực vì bỗng dưng mình đi đâu cũng không yên cả đêm, chủ tịch an ủi: 'Không sao đâu, về nhà ta ngủ thì sẽ không ai đuổi cậu nữa.
Nhắm mắt lại ngủ chút đi, tới nơi ta sẽ gọi.'
'Không, sao tôi phải ngủ nhà ngài? chúng ta đâu có liên quan gì nhau.
Ngài cho tôi xuống đây đi, tôi ngủ đỡ ở dưới chân cầu kia cũng được.
Tôi không tin là ngủ ở đây cũng bị đuổi đâu.'
'Đương nhiên là bị rồi, ban đêm dưới chân cầu là địa bàn của những người nghiện và bọn buôn lẻ ma tuý.
Cậu vào đó họ sẽ rượt chém cậu, chạy không khéo còn bị dẫm kim tiêm có dính máu HIV nữa.'
'Ngài đừng có hù tôi, tôi không sợ, tôi kiếm góc nào đó không có người rồi chui vào là được chứ gì.
Dừng xe lại cho tôi xuống đi.'
'Cái đó tôi còn chưa nói tới việc lúc cậu đang ngủ sẽ có những hồn ma trắng toát dập dìu của những người nhảy cầu tự tử vây lấy cậu đó, cậu không sợ hả?'
Nghe tới đây thì Thẩm Diệu rùng mình, da gà, lông lá gì dựng hết lên, hai tay nắm chặt lại với nhau cho bớt run, nước mắt trào ra, miệng lập bập: 'Tôi.....!tôi......!tôi...!không sợ....!về nhà ngài thì về.....!ngủ.....!ngủ đến sáng tôi sẽ đi liền.'
Chủ tịch Bạch đậu xe ngay ngắn vào bãi đổ xe, liếc nhìn chàng trai trẻ bình thường ngang tàn bỗng dưng lặng lẽ thì đi vòng qua mở cửa xe kéo vào phòng mình.
'Cậu đi tắm đi, mặc đỡ áo sơ mi của ta ngủ, ngày mai ta sẽ dẫn cậu đi mua quần áo.'
'Không cần, ngủ đỡ tối nay rồi sáng sớm mai tôi sẽ rời đi ngay.'
Chủ tịch Bạch ấn người mới tắm xong đầu tóc còn ướt nhẹm ngồi xuống giường, lấy khăn lau tóc rồi sẵn tiện sấy luôn cho khô.
Tay làm nhưng mắt thì không thể rời khỏi cơ thể người đang mặc duy nhất chiếc áo sơ mi rộng dài của mình để lộ ra đôi chân thon dài, trắng trẻo, nhỏ nhắn.
Thẩm Diệu bị nhìn đến sượng sùng vội kéo kéo vạt áo sơ mi che đi cái cần che vì không mặc quần, cậu chui lên giường chui vào mền ấm nhìn đối phương hỏi nhỏ: 'ngài nhìn gì mà nhìn dữ vậy? Ngài không đi tắm rồi đi ngủ à?'
Chủ tịch Bạch rạo rực hết cả người, cơ thể cứ nóng ran khi nằm gần một người đã từng cho mình cảm giác thăng hoa mấy bận mà cả đời chưa từng được trải qua.
Rạo rực, nóng rang, lâng lâng nên bàn tay vô thức mò sang người bên cạnh sờ nhẹ, vuốt nhẹ đùi nhỏ, eo thon, rồi sờ sờ vuốt vuốt phần nhạy cảm.
'Ngài làm gì vậy?'
'Ta không ngủ được, cứ nhớ cảm giác của ngày hôm đó.'
'Ngài thích và muốn à?'
'Ừm....'
'Vậy thì làm đi, tới đi.'
'Cậu chịu luôn sao? Tại sao?'
'Hôm trước thì tôi muốn pass thử thách của ngài để có tiền trả nợ net.
Hôm nay ngài giúp tôi có chỗ ngủ, không phải sợ ma nên tôi muốn cảm ơn ngài.
Tôi không thích mắc nợ ai.'
'Vậy cậu tới đi, ta không đợi được nữa.'- Chủ tịch Bạch người nóng ran, tê rần đỡ lấy người bên cạnh nằm trên người mình ôm chặt thở hổn hển vùi mặt mình vào xương vai xanh, vào vòm ngực trắng hồng, mịn màng nhấm nháp.
'Aaaaaa.....ưm.....ưm......aaaaaa.....'
........
Chủ tịch Bạch tê dại, lâng lâng vùi mặt mình vào vòm ngực mịn đang nhấp nhô thở vì mệt cất giọng: 'Cậu không thể ở bên cạnh ta được sao? Cậu đừng đòi đi nữa có được không? Tìm cậu khó lắm, với lại không có cậu ta nhớ cậu lắm.'
'Không được, hôm trước tôi đã nói tôi đến vì tôi biết mình đáp ứng được điều kiện tuyển vợ của ngài và tôi cần tiền để trả nợ net, tôi không muốn làm vợ ngài.
Ngài tìm con gái, phụ nữ theo như ý ngài đi.'
'Nhưng ta không cần con gái, phụ nữ nữa vì ta thích cậu, ta chỉ muốn cậu.'
'Không, chắc ngài nhất thời bị lẫn lộn cảm xúc của mình thôi.
Tôi với ngài đâu phải là gay, sao có thể.
Ngài ngủ đi, tôi buồn ngủ rồi.'
Thẩm Diệu đẩy người bên cạnh ra, xoay mặt vào tường tranh thủ ngủ vì mệt.
Chủ tịch Bạch kéo mền ấm cho người bên cạnh, nằm suy tư một lúc thì cũng tranh thủ chợp mắt một chút.
Trời vừa hừng sáng, Thẩm Diệu giật mình thức giấc định tranh thủ lủi nhưng không ngồi dậy được, cũng không thể cử động đàng hoàng nên cố dãy dụa la hét 'Aaaaaaa......!sao ngài trói tôi? Thả tôi ra, tôi đâu có thiếu nợ gì ngài.
Thả ra đi, tôi đã nói sáng ra tôi sẽ đi mà.'
'Nằm im đi, đừng dãy dụa sẽ đau đó.
Ta trói cậu vì sợ cậu trốn đi mất thôi, không có ý gì hết.'
'Tôi đã không trốn được nên giờ ngài thả dây trói ra đi.
Mau lên, Aaaaa......'
'Không được, cậu nằm im đi, chúng ta nói chuyện đàng hoàng đã rồi ta sẽ mở trói.'- Chủ tịch Bạch leo lên người đang bị trói đè chặt nằm im đòi thương lượng
' Được, được, ngài muốn nói gì, thương lượng gì thì nói nhanh lên.'- Thẩm Diệu biết mình khó lòng thoát ra được khỏi dây trói và thân hình to lớn đang đè mình nên đồng ý thương lượng, trong lòng thầm nghĩ Mịa, số đen vc*, đi tới đâu cũng bị đuổi, tưởng được người tốt cho chỗ ngủ nhờ ai dè đụng tên biến thái.
Để coi muốn làm gì ông đây.'
\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\