Cô không chỉ bị thương, còn mất luôn một chiếc giày, chiếc giày còn sót lại là một chiếc giày vải màu đỏ, dính đầy bùn đất cỏ dại, dây giày cũng đứt mất.
Trần Chiêu Hàn không biết một cô gái như cô cầm một nhánh cây, nhảy lò cò, lần mò đi trong khu rừng này bao lâu rồi.
Nhận lấy nhánh cây trong tay cô, ném sang một bên, gập eo ôm ngang cô lên.
Sải bước đi đến nơi trước đó anh ngồi, nhẹ nhàng đặt xuống.
Ánh mắt của anh rất tự nhiên rơi trên khuôn mặt của cô, trên khuôn mặt xinh xắn của cô gái ướt đẫm nước mưa lạnh lẽo, màu môi tái nhợt, nhìn thấy hai cánh tay để trần của cô, Trần Chiêu Hàn xoay người đi, cởi áo sơ mi bên ngoài ra, dùng sức phẩy vài cái, cúi người trùm lên người cô.
Mưa dần dần nhỏ lại, tầng mây đã mỏng đi rất nhiều, tầm nhìn cũng chậm rãi rõ nét hơn.
Từ lúc anh bắt đầu ôm cô, sự chú ý của Từ Tư Nhan vẫn luôn dừng trên gương mặt anh, cô không ngăn cản hành vi của anh, xem như khá ngoan ngoãn mặc anh làm gì làm.
Cô nhìn thấy anh lấy một ít dược thảo ra khỏi cái túi đeo vai màu xanh lục nằm trên đất, rồi lấy hai cái khăn mặt, ngồi xổm xuống giúp cô cầm máu.
Mái tóc ngắn rậm rạp hơi ẩm ướt, nhìn bên ngoài chắc chắn sờ rất thích không đâm tay.
Lớn như vậy rồi, chưa từng có ai chạm vào cô.
Sự đụng chạm sạch sẽ thô bạo của người đàn ông, khiến cô cầm lòng không đậu siết chặt nhánh cây khô dưới thân.
“Đau không?” Anh hỏi.
“Nhẹ một chút.” Cô nói.
Trong rừng, mưa phùn dai dẳng lất phất.
Anh đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô một thoáng, khiến cô không kịp phòng bị, rụt cổ về phía sau.
Có lẽ anh đang cười, khóe môi hơi cong lên, chỉ có điều nhanh chóng biến mất.
Anh tiếp tục cúi đầu, mày rậm nhíu chặt, một dáng vẻ rất nghiêm túc.
Từ Tư Nhan nhân lúc anh cúi đầu không nhìn thấy, ngồi thẳng lưng lên, hơi ngả về phía sau, tựa hờ vào gốc cây, vết thương trên chân có đau hay không, cô đã không còn quan tâm nữa, dù có đau đến mấy cô cũng có thể nhịn.
Đôi mắt được nước mưa giội rửa qua vô thức đánh giá người đàn ông ở trước mặt.
Cho dù sắc trời không sáng, bóng cây trùng điệp ở xung quanh hai người thậm chí là nơi xa hơn, kéo dài tạo thành một thế giới mưa dầm liên miên.
Từ Tư Nhan vẫn nhìn được rất rõ ràng.
Đôi mắt của anh sâu thẳm sạch sẽ, sống mũi cao thẳng, sườn mặt cũng hơi gầy lập thể nhìn không thấy một vết sẹo lồi nào, trái lại có một vài mảng râu ở vùng dưới cằm anh.
Màu xanh nhạt, điểm tô thêm cho anh vài phần gợi cảm của đàn ông.
Cô vẫn luôn không thích đàn ông để râu, bởi vì cô cảm thấy bọn họ khéo léo cắt tỉa râu vốn không hề đẹp mắt, trái lại có một kiểu đạo đức giả và giả vờ chín chắn, nhìn qua quá đỗi giả tạo
Trần Chiêu Hàn không giống thế, anh là một người đàn ông rất ít khi chú tâm vào vẻ bề ngoài của bản thân, hôm nào rửa mặt cảm thấy dưới cằm đâm tay thì mới tìm một cây kéo giải quyết qua loa.
Một người đàn ông như thế này trái lại có một kiểu vẻ đẹp hoang dã.
Về việc sống ở những nơi đô thị phồn hoa, đối với cô mà nói hoàn toàn có đủ mị lực và sức hấp dẫn.
Có lẽ là ánh nhìn của cô quá đỗi nóng bỏng, Trần Chiêu Hàn xử lý vết thương xong, không vội vàng đứng dậy mà đột nhiên lui về phía sau, chống chân ngồi trên một đám cỏ khô dưới đất, ngẩng đầu nhìn lại cô.
Ánh nhìn giao nhau, người có da mặt dày thắng.
Từ Tư Nhan bị đôi mắt sáng rực của anh nhìn chăm chú, mắt thấy mình có thể lún sâu, không khỏi quay mặt đi.
Đó là vẻ mặt của đàn ông khi nhìn thấy cô gái xinh đẹp,vừa chân thành vừa trực tiếp.
Lúc này, từ nơi xa xa truyền đến âm thanh thác nước chảy róc rách.
Cảm thấy bầu không khí có chút yên tĩnh, Trần Chiêu Hàn lấy điện thoại ra khỏi túi quần: “Có muốn gọi điện thoại cho người nhà cô không?”
Từ Tư Nhan nghe thế thì nhìn sang, anh đang cầm điện thoại, ngón tay thon dài thô ráp, khớp xương rõ ràng.
Cô đột nhiên bật cười khúc khích: “Này, anh đối với ai cũng thế này sao?”
“Hửm?” Trần Chiêu Hàn khó hiểu, nhìn thấy trên mặt cô gái đột nhiên lộ ra dáng vẻ ngây thơ, trong sáng rực rỡ như băng tan, anh nhất thời có chút miệng đắng lưỡi khô, nghiêng đầu gãi gãi sau gáy, rồi lại cất điện thoại vào.