Trần Chiêu Hàn chau mày, gói thứ kia lại rồi bước vài bước đặt về chỗ cũ, Từ Tư Nhan đứng bên cạnh lập tức hiểu ý, cầm cái ghế trên giường xuống tiện tay đặt bên cạnh chân.
Lục Đại Lâm đứng yên tại chỗ gật đầu với bọn họ, nhấc chân đi về hướng cánh cửa, ý cười như có như không trên mặt lại lần nữa biến hóa thành vẻ chân chất thật thà như ban đầu.
“Bạch Trì, anh là anh Đại Lâm của em, mau mở cửa ra, nước trên bếp lò nhà anh sắp cạn khô, anh mà còn không quay về ngôi nhà sẽ bốc cháy mất.
”
Khóa cửa vang tiếng lạch cạch, một tia sáng từ bên ngoài chiếu vào trong, Bạch Trì đẩy cửa bước vào, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng đẫm mồ hôi, cậu nhìn mấy người trong phòng, nhỏ giọng nói: “Mọi người đi đi, cha em tỉnh lại rồi.
”
Lúc cậu nói chuyện ánh mắt lơ đãng quét nhìn xà nhà trong phòng, tia chột dạ trong mắt hiện rõ hết ra.
Lục Đại Lâm không chờ cậu nói xong, đã nhấc tà áo dài nhanh chóng chạy ra khỏi cửa, không thèm nhìn người khác, một đường chạy thẳng về nhà mình, sột xoạt lục tìm ra một xấp bùa vàng trong ngăn tủ, không nhịn được thở dài một hơi.
Cậu ta ngồi dưới ánh đèn, trên bàn đặt một ngọn nến trắng, ngón tay dài chậm rãi vuốt thẳng áo dài nhăn nhúm, đôi mắt thỉnh thoảng nhìn hai con rối trên bàn, đôi mắt phượng hẹp dài khi sáng khi tối lặng lẽ nhướng lên, cậu ta trông rất hưng phấn, lại rất kiêu ngạo, hàm răng trắng đều tăm tắp cười toét ra.
“Giở trò quỷ trước mặt ông nội Lục của các người, quả thật là tự đào hố chôn mình!”
Nhà trưởng thôn Bạch.
Mấy người Trần Chiêu Hàn chưa đi, mà đi thẳng đến nhà chính có đám đông tụ tập.
Nhìn thấy anh bước vào, mọi người vô thức nhường ra một lối đi.
Trưởng thôn đã tỉnh, nhưng ý thức vẫn còn trong trạng thái trúng gió, đôi mắt trắng xanh xao vẩn đục, bên khóe miệng ông ta lâu lâu có nước bọt chảy xuống, hơn nửa cái lưỡi vươn ra bên ngoài, dáng vẻ vô cùng nhếch nhác.
Từ Tư Nhan chưa từng thấy qua cảnh tượng thế này, mày rậm cong cong hơi nhíu lại, xoay mặt qua tựa vào lòng người đàn ông.
Trong nhà nhất thời lặng như ve sầu ngày đông, Trần Chiêu Hàn đã có được đáp án mình muốn thông qua vẻ mặt trốn tới tránh lui của bọn họ, Lục Đại Lâm nói loại bí thuật ấy không kéo dài được bao lâu, xem ra trước khi bọn họ bước vào đây thì trưởng thôn Bạch đã nói gì đó rồi.
Đôi mắt đen láy lóe qua một tia sáng lạnh, dưới ánh đèn phản chiếu sắc mặt của anh kín đáo đến kỳ lạ.
Giọng nói lạnh lẽo của anh vang lên, “Chú Bạch, chú tỉnh rồi.
”
Ông lão nằm trên giường vùng vẫy muốn ngồi dậy, một vị trưởng giả đứng đợi ở cuối giường nhẹ nhàng đè ông ấy lại, nhỏ giọng nói: “Ông Bạch, để tôi nói cho, những gì cần nói vừa rồi ngài đã nói qua, yên tâm đi, không ai làm khó bọn họ đâu.
” Vị trưởng giả ấy nói xong thì xoay đầu nhìn qua đây, trên gương mặt phủ đầy nếp nhăn mang theo nét hiền lành ấm áp, Từ Tư Nhan nghe thấy tiếng thở dài thật nhỏ của ông ấy.
“A Hàn, thật xin lỗi.
”
Câu nói này không lớn không nhỏ, chứa đựng ý tứ xin lỗi, mọi người ở sau lưng cũng sụt sịt thở dài một trận.
Từ Tư Nhan cảm nhận được khí lạnh của người đàn ông ở bên cạnh cuối cùng cũng giảm xuống, trái tim cô tức khắc có sương mù bao quanh, có lẽ là trò cười tối nay không chỉ nhắm vào mỗi cô.
Trần Chiêu Hàn không nói chuyện, nắm chặt bàn tay mềm mại trong tay, cơn tức giận trong lòng đã tan đi hơn nửa, khuôn mặt tuấn tú ôn hòa nhàn nhạt liếc nhìn ông lão đang nằm trên giường, rồi xoay người rời đi.
Đi được vài bước anh lại ngừng lại, xoay lưng với chiếc giường, giọng nói trầm thấp chậm rãi vang lên, “Chú Bạch, đây là A Nhan, người phụ nữ của con, phiền chú sau này đừng để người khác đến quấy rầy cô ấy nữa.
”
Trái tim Từ Tư Nhan xao động, có lẽ cô chỉ là cái cớ để người khác làm khó anh, nhưng anh lại không hề quên mất mục đích mình đến đây,
“Trưởng thôn Bạch là trưởng bối nhìn cậu lớn lên, có thể tính là một nửa cha nuôi của cậu…”
Cô đột nhiên nhớ tới câu nói mà trước đó người nọ đã nói, lẽ ra cô nên nhìn kỹ ông lão trên giường kia, nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ thôi, trò hề tối nay đã kết thúc.
Còn về trưởng thôn Bạch, Trần Chiêu Hàn chắc hẳn rất kính trọng ông ta, anh đặc biệt dẫn cô đến tận cửa để chào hỏi, chắc chắn ông ta là một vị trưởng bối có sức nặng, ban nãy ông ta bị người khác khống chế dưới mái hiên, vậy bình thường sẽ như thế nào nhỉ, Từ Tư Nhan không muốn nghĩ nhiều nữa.
“Anh không định nói gì luôn à?”
Từ Tư Nhan nằm tựa lên mép bồn tắm, nhìn thấy anh đẩy cửa bước vào, trong mắt lập tức sáng bừng, trên đường quay về người này chẳng nói câu nào, vừa vào cửa đã xả nước tắm cho cô rồi đi ra sân sau.
Mái tóc của anh ướt đẫm, đường nét cơ bắp trên người gầy ốm rắn chắc, khung xương cân đối mê người, đường nhân ngư rõ ràng vừa khéo bị che mất một chút, vô cùng quyến rũ.
Anh ra sân sau tắm một trận nước lạnh, Từ Tư Nhan nhìn đến hai má nóng bừng, lông mi cong dài bơ vơ nhấp nháy, cô có chút bất an gẩy gẩy cái thùng gỗ ở bên cạnh, thầm nghĩ vẫn may là anh có mặc một cái quần ngắn.
Mắt thấy anh đã đóng cửa đi về phía cô, cô đột nhiên có chút hối hận vì không nhanh chóng tắm xong rồi chui vào trong chăn bọc mình lại.