Phần 4: Mùa đông thực sự là mùa của yêu thương.
Tháng cuối năm, không khí Giáng sinh đến sớm, tươi vui và nhộn nhịp. Các trung tâm thương mại trang hoàng sảnh khá bắt mắt. Phương vào trung tâm thương mại Parkson mua một chiếc áo sơ mi hàng hiệu, cẩn thận gói ghém trong một chiếc hộp xanh dương cho sinh nhật của Khôi, người con trai mặc sơ mi đẹp nhất trong mắt cô.
Phượng cài bài hát Chàng sơ mi làm nhạc nền cho Blog. Lần nào vào cũng nghe đi nghe lại giọng hát của anh Hà Anh Tuấn và gõ lạch cạch những entry về mùa đông.
Một buổi tối. Sau khi xuống xe buýt, tản bộ trở về nhà, đột nhiên có hai gã thanh niên tay đầy hình xăm đi xe AB dừng lại ép Phượng vào tường, dí ống tiêm đầy máy vào cánh tay cô. Mặt Phượng tái mét như không còn giọt máu.
“Mày tên Phượng, nhà ngách 134 phải không?”. Một thằng lên tiếng.
“Bớ…”. Thằng kia bịt miệng cô.
Hên sao có một chú tốt bụng đi qua la lớn, hai thằng quẳng ống tiêm trèo lên xe phóng đi. Người dân bu xung quanh ồn ào.
“Trời ơi, bọn nghiện trấn lột đấy”.
“Cháu có sao không?”
“Ghê quá!”. Người ta chỉ ống tiêm đầu máu. “Ai đem đi đốt đi. Máu si đa đấy”.
Phượng run lẩy bẩy, loạng choạng trở về nhà. Chuyện này chưa từng xảy ra với Phượng trong suốt mấy năm học và làm việc ở đất Sài Gòn. Điện thoại chợt rung bần bật trong túi. Số lạ.
“Chị là đồ chó”.
Phượng nhận ra giọng của “công chúa”.
“Chị cướp anh Khôi của tôi. Nhục như con cá nục. Gặp hai thằng hồi nãy rồi chứ? Sợ chưa? Sợ chưa? Ha ha ha…. Bà chị già khằn già khú háo trai mất nết…”
Phượng cúp điện thoại ngay sau đó, tắt máy, xâu chuỗi lại các sự kiện. Như vậy có nghĩa là con bé công chúa làm thế để dằn mặt cô. Phượng rùng mình nhớ lại cảnh ống tiêm đầu máu lúc nãy bị hai thằng kia dí vào da. May sao….
Hic… Phượng đứng giữa con hẻm òa khóc. Cô có làm gì đâu chứ? Cô có cướp Khôi đâu. Cô và Khôi trong sáng mà. Biết Khôi có bạn gái, cô lặng lẽ chôn sâu tình cảm của mình không nói cho ai biết, chấp nhận là một đường thẳng song song đi bên cạnh Khôi.
Thật đáng sợ! Những vụ đánh ghen bằng dao lam, axit… giờ là tiêm máu si đa. Phượng hoảng loạn lao lên phòng, vừa khóc nức nở vừa thu dọn đồ đạc. Cô chỉ nghĩ đến một quyết định duy nhất trong lúc này. Về với mẹ. Về với mẹ, cô sẽ được an toàn trong vòng tay yêu thương của mẹ.
Vừa mở toang của ra, thấy Khôi chạy rầm rầm lên cầu thang, Phượng càng khóc dữ, gào thét.
“Em còn đến đây làm gì? Em không biết con bồ em đã làm gì với chị đâu. Chị sẽ về với mẹ chị. Sợ lắm rồi. Chị sợ nơi này lắm rồi…”
Khôi bất ngờ ôm chặt lấy cô. Phượng mở to mắt.
“Anh yêu em”. Khôi gào lên. “Anh yêu em, xin em đừng đi”.
Phượng đứng ngay đơ để mặc cho Khôi ôm. Cảm xúc vỡ òa, trái tim bị đè nén bấy lâu nóng bừng lên.
“Anh yêu em! Em không biết là anh yêu em nhiều như thế nào đâu. Đừng bỏ anh”.
Rồi anh hôn môi cô như bão táo, nụ hôn nóng bỏng mằn mạn nước mắt của cả hai. Nụ hôn như hương vị của rượu nho ủ lâu năm nồng nồng khi thưởng thức cùng với chiếc bánh mặn đồng tiền tan trong đầu lưỡi. Khôi đẩy cô vào nhà, đóng cửa, cài then rồi lại hôn Phượng.
***
“Anh bị em hút hồn từ khi nào anh cũng không biết. Lần em đi Hà Nội, anh rất nhớ em rồi những lúc đi chơi với em anh nhiều lần muốn hôn em nhưng không dám. Anh đã chia tay Diễm My. Anh yêu em”.
Khôi thì thầm vào tai Phượng. Cô cảm nhận được đó là những lời từ đáy lòng của chàng trai này, đầy yêu thương và… khao khát.
“Chị…”
Phượng cắn môi khi Khôi đẩy cô xuống giường, lừng khừng giữa những tư tưởng trinh tiết được truyền đạt từ nhiều nguồn và một bên là trái tim đang đập binh binh như để thổi bùng ngọn lửa ham muốn trong cơ thể.
“Em cũng yêu anh đúng không?”
Khôi nằm một bên giường hỏi bằng giọng hết sức dịu dàng. Như có dòng nước mát lạnh chảy róc rách qua cơ thể, Phượng mỉm cười gật đầu. Định bảo chúng ta cứ như thế này thôi… đừng vượt rào nhưng Khôi đã bịt kín miệng cô bằng nụ hôn nóng rực. Mặt ửng đỏ, má nóng ran. Tình yêu khơi dậy những ham muốn được có nhau, được hòa vào nhau làm một. Như bị rượu làm cho say, đầu óc lâng lâng bay bổng như đang trên mây. Sau này cô có hối hận không nếu như cả hai chia tay?… Nhưng tình yêu là không dừng lại. Cô vẫn thường mơ thấy những giấc mơ có Khôi, người con trai mặc sơ mi đẹp nhất. Cô trở thành sinh viên của anh, được nghe anh giảng, nhìn hoài chiếc sơ mi trắng của anh, nhìn anh lung linh và chói sáng. Thấy yêu sao chàng trai mặc sơ mi này.
“Yêu… quá”. Phương đưa hai tay áp vào hai má Khôi.
“Anh biết”
Anh cởi mấy chiếc nút áo của cô. Cô chớp mắt hỏi.
“Biết gì?”
“Biết tình cảm của em dành cho anh”
“Từ lúc nào?”
“Ánh mắt em nhìn anh lúc hát bài Big big World”
“Ồ, lộ liễu quá nhỉ?”
“Và bài thơ có nhắc tới anh chàng mặc sơ mi em post trong blog, đề bên dưới là tặng K”.
“Anh cũng vào blog của em sao? Ôi, thật xấu hổ”
Nụ hôn của anh dán lên ngực cô bằng cả tình yêu của anh. Cô cảm nhận được vì anh hôn rất dịu dàng, bờ môi lướt nhẹ mơn man làn da.
Rồi anh cởi chiếc áo sơ mi định bỏ dưới giường nhưng cô giật lại ôm ghì. Khôi phì cười.
“Kết sơ mi của anh đến thế sao? Nhà anh còn chục cái bữa nào em qua muốn lấy mấy cái cũng được”
“Anh là người con trai mặc sơ mi đẹp nhất”. Cô cười.
“Thế à?”. Anh ôm cô, hôn nhẹ lên vai, lên cổ.
“Có những lúc… anh đã muốn…”
“Ừ, rồi sao?”
“Tối ngủ mơ”
Cô phì cười.
“Giờ chân thật rồi cảm giác của anh thế nào?”
“Khó tả”.
Phượng đỏ mặt. Cảm giác của cô lúc này cũng vô cùng khó tả.
“Anh thấy mình giống anh chàng Gỗ trong Cầu vồng, yêu mà không biết và cũng xà rú như anh ta”
“Thực tế những chàng trai đáng yêu ở đời bao giờ cũng đều nhút nhát vào khờ khạo. Một nhà văn nữ của Trung Quốc đã nói như thế”.
“Đúng thật”.
Khôi bật cười, sau đó cúi xuống hôn môi cô. Cô thở dốc khi anh đi vào trong cô.
“Em không sao chứ?”
Cô gật đầu, tay lướt trên tấm lưng trần đầy mồ hôi, cảm giác như cả người đang bồng bềnh. Yêu quá!
***
Khôi đề nghị Phương chuyển sang sống chung với anh nhưng cô không đồng ý. Cô bé Diễm My nhiều lần đến gây sự nhưng cả hai đã thống nhất để nó nói gì thì nói, nói mỏi miệng rồi nó cũng từ bỏ thôi. Và đúng thế thật, con bé sau đó cặp với một cậu bạn cũng là du học sinh Anh.
Mẹ anh đến gặp cô, tuyên bố thẳng thửng.
“Tôi phản đối thằng Khôi yêu cháu”.
Phượng cười, thật lễ phép từ tốn.
“Con tin thời gian sẽ khiến cô nghĩ khác về con”.
Cô thường đi với Khôi về nhà anh, dĩ nhiên bà mẹ không tiếp, chỉ có ông bố giáo sư hiền khô của anh niềm nở đón tiếp cô. Bố mẹ đều là giáo sư , tiến sĩ thảo nào mẹ anh ghét cô đến thế. Nhà nghèo, tốt nghiệp Cao đẳng, làm nhân viên bán sách trong một nhà sách nhỏ, chẳng xứng với anh chút nào nhưng không cố gắng sao được sống với anh chứ.
Một hôm, Khôi bảo với cô.
“Hay tụi mình có con đi, trăm phần trăm mẹ sẽ đồng ý”.
“Xì”. Phương bĩu môi. “Anh muốn em đeo ba lô ngược đi đưa thiệp đám cưới cho họ hàng em hả. Xấu hổ lắm”.
“Có con với anh mà em xấu hổi sao?”. Khôi tức giận.
“Đừng lồng hai việc vào nhau như vậy. Em không muốn dùng em bé để thay đổi quyết định của mẹ”.
“Yêu quá rồi. Phải làm sao đây?”
“Phải chờ…”
“Chờ đến bao giờ… Chờ đến khi nào mẹ anh đồng ý chắc lâu lắm. Anh không chờ được nữa. Nay khỏi dùng bờ cờ sờ đi”.
“Sặc…”
Nhào vào như hổ.
“Anh, dùng bờ cờ sờ đi”.
“Không”
“Dùng không?”
“Không dùng”
“Em đạp anh xuống giường bây giờ chứ ở đó mà không không…”
“Ok… ok”
“Á, sao cắn người ta…”
“Tức quá cắn”
“Á…”
***
Mẹ Khôi bị ốm. Phượng được ba anh nhờ tới chăm sóc. Cô đến, lăn xăn cả ngày, làm tất cả mọi việc kể cả việc dọn vệ sinh… Khôi thấy thương cô, định đề nghị với ba anh thuê người giúp việc thì cô ngăn lại ngay.
“Không được. Khi anh bị đau ai lo cho anh hả? Bình thường mẹ cũng làm những việc như thế này đấy”.
“Anh không muốn em khổ”
“Nhưng em không thấy khổ, được chăm sóc mẹ và dọn dẹp nhà cửa em rất vui”.
“Được rồi, anh sẽ giúp”.
Noel. Trong khi mọi người chở nhau đi chơi, cô và anh chẳng đi đâu loanh quanh trong nhà nấu ăn, dọn dẹp. Mẹ Khôi không còn ghét cô ra mặt nữa, ăn mấy món cô nấu và khen ngon. Khôi nói mấy ngày cô tăng ca hay thấy mẹ anh nhìn đồng hồ. Tuy vẫn chưa được mẹ anh chấp nhận nhưng cô vẫn thấy rất vui.
Lúc Phượng ngồi trong phòng khách vừa gọt trái cây vừa xem ti vi với ba mẹ anh, chợt nghe tiếng mẹ nói.
“Con với thằng Khôi đi chơi Noel đi. Cô khỏe rồi không cần hai đứa ở nhà đâu”.
Ba anh cũng lên tiếng.
“Hai đứa đi chơi đi. Cô đã có chú chăm sóc đặc biệt”.
Rồi ông cười lớn. Mẹ anh liếc chồng một cái, quay sang nói tiếp.
“Tháng sau hai đứa tổ chức đám cưới được đấy. Con thấy sao, Phượng?”
Phượng ngẩn ra. Khôi từ trên gác đi xuống, ôm cô.
“Mẹ bị em làm cho cảm động nên quyết định đá thằng con làm biếng này đi để rước em về”.
“Hừ”. Mẹ Khôi liếc thằng-con-làm-biếng một cái. “Con cứ được cái nói đúng”.
Tự nhiên Phượng lại ngồi khóc ngon lành trong tiếng cười của ba mẹ và anh.
Khôi chở cô đi ngang qua nhà thờ, điện sáng nhấp nháy. Hang đá Bê lem được dựng rất công phu và hoàng tráng.
“Thích quá”
“Khà khà”
“Cười gì ghê quá”
“Về nhà anh đi. Giáng sinh chỉ có hai đứa. Đã”
“Hơ…”
Vòng tay ôm anh càng chặt. Ấm sực. Mùa đông thực sự là mùa của yêu thương.
*** HẾT
Viết những truyện ngăn ngắn như thế này thì vô cùng hào hứng và có thể ngồi cả ngày để viết, còn những truyện mà mình chủ động viết dài và nghĩ ra vô số chuyện xảy ra thì cứ rớ vào là tắc tị như hai truyện Đến lượt ai làm cô dâu và Hạnh phúc đầy gùi.
Lúc đầu mình không hề có ý định viết về chị Phượng và anh Khôi mà định “đạo truyện” của chị ấy viết về chuyện tình của anh kỹ sư địa chất và cô bé nhà giàu nhưng lục tung đống báo không ra tài liệu về địa chất, ngồi nghĩ vẩn vơ thể rồi viết Chuyện tình sơ mi khi nghe Chàng sơ mi.
Đang nung nấu viết một truyện ngăn ngắn giúng dzầy về cặp đôi ca sĩ.
Tweet gửi cho ss Hồng Phượng.
@Hồng Phương 85: Em xin chúc mừng hai anh chị nhé. Chúc anh chị đầu năm cưới cuối năm sinh quý tử. Em bé tuổi Rắn giống em. Em sẽ làm thơ tặng em bé… tạm thời chưa nghĩ ra… Hiiiiiiiiii.