Hàn Vũ thấy người mình hơi nóng, chạm vào mặt cũng ấm hơn lúc trước.
Cậu bật điện thoại lên tìm thông tin về rượu sim, sau một hồi lẩn quẩn thì tự cười:
"Nhẹ hay nặng gì thì cũng là rượu mà, không xỉn sao được?"
Cậu thoát màn mình và thấy tươi tắn trở lại khi nhìn thấy tin nhắn được gửi từ vài tiếng trước.
Cậu đứng bật dậy, tươi cười nhìn em gái hỏi thăm:
_ Huỳnh Đan, em uống chanh muối không? Anh pha để giải rượu.
_ Em không say, không uống!
Huỳnh Đan chống cằm nhìn ti vi, mắt mở to và tỉnh táo.
Gương mặt xinh đẹp còn có chút hờn dỗi, chắc là không được xem phim mình muốn nên giận anh trai...
Cậu buồn cười, tiến đến vỗ đầu em gái vài cái rồi rời đi.
_ Không uống cũng phải uống.
Đợi cậu rời khỏi phòng và vào bếp hoàn toàn, sắc mặt Huỳnh Đan trở nên nghiêm túc hẳn.
Cô lấy trong túi ra một chai xịt trong suốt, dường như cảm thấy có lỗi nên chần chừ không muốn xịt.
Nhưng rồi cô lại nghĩ về Tuyết Kì và giơ chai xịt lên, xịt quanh chỗ dựa lưng của Hàn Vũ.
_ Em làm rơi đồ sao?
Hàn Vũ quay trở lại và thấy Huỳnh Đan đang khom người đến chỗ ngồi của mình, khó hiểu lên tiếng nhưng chỉ nhận được sự lúng túng, ậm ừ:
_ Em...!Em nhặt được rồi!
Cậu nhún vai rồi đến chỗ ngồi, đưa ly chanh muối cho em gái và bắt cô phải uống trước mặt mình.
_ Uống đi, nồng độ cồn có ít thì vẫn là rượu.
Lỡ đâu em xỉn rồi quậy khắp nhà, ba la anh thì sao?
Cậu cười thành tiếng, Hàn Vũ không muốn sáng mai sẽ có tin tức người mẫu say xỉn rồi phá phách làng xóm trong đêm sinh nhật đâu.
_ Huỳnh Đan xem đủ rồi, giờ đến lượt của anh.
Hàn Vũ chồm đến lấy điều khiển ti vi đang đặt trên bàn, cậu uống nước chanh muối rồi bật phim lên xem.
_ Vũ! Sao tự dưng lại xem phim kinh dị vậy?
_ Vì anh thích!
Cậu nhếch môi, thái độ ngông cuồng đối với cô gái rụt rè cầm gối lên để che mắt.
_ Em đi ngủ đi, đã tối rồi đấy.
Cậu nhìn lên đồng hồ thấy đã mười một giờ hơn, Huỳnh Đan ngày mai không có lịch đi làm nhưng vẫn nên ngủ sớm, vì là người mẫu mà, phải chăm cho mình luôn xinh đẹp và rạng rỡ chứ.
_ Không, em sẽ xem với Vũ!
Huỳnh Đan ngồi sát vào người cậu, cầm gối lên che mắt và hơi hé ra để xem được phim.
Hàn Vũ nhìn sang em gái nhút nhát nhưng lì lợm muốn ở lại, để xem cô gái này gan dạ đến mức nào.
Hàn Vũ cảm thấy cơ thể mình đột nhiên trở nên bất thường, nhiệt độ cơ thể nóng và hơi khó chịu.
Cậu đưa tay đỡ trán, ở căn phòng mát mẻ thế này lại bị đổ mồ hôi.
"Bị bệnh sao?"
Nhịp thở gấp gáp và đôi mắt mờ ảo làm cậu không tập trung được vào bộ phim.
Cậu nắm chặt tay chịu đựng, cố gắng lấy lại tỉnh tảo trước khi không thể nhìn thấy được rõ mọi vật.
"Bị gì vậy, do rượu hả? Không đúng...!rượu nhẹ mà, còn uống chanh muối rồi..."
Huỳnh Đan bị hù đến hú hét khàn cổ, Hàn Vũ chọn phim kinh thật, gì đâu mà vừa vào đã bị hù đến rụng rời luôn rồi.
_ Vũ, mình xem phim khác đi anh!
Huỳnh Đan ôm chặt cậu muốn đổi phim vì cô không chịu nổi nữa.
Cô áp mặt vào người cậu nhưng đợi mãi vẫn không thấy Hàn Vũ trả lời.
Đầu cô đang tựa vào ngực Hàn Vũ lại nghe thấy tiếng thở gấp từ cậu.
Hàn Vũ một tay đỡ trán lấm tấm mồ hôi, gương mặt cậu nóng bừng và đỏ ửng, hơi thở phả ra có mang mùi rượu.
Cô nhướn mày, giơ tay lên chạm vào gò má Hàn Vũ, hỏi han:
_ Vũ...!Anh có sao không?
_ Anh không...
Cậu nhìn Huỳnh Đan, không hiểu sao lại thấy cơ thể rạo rực như có ham muốn.
Từng cái chạm của cô khiến cậu cảm thấy cơ thể được làm mát mà muốn thêm nữa.
Đôi mắt cậu nhìn vào nơi đầy đặn, như có sức hút mà dán mắt không rời.
Hàn Vũ nhướng người muốn tiến tới đôi môi đỏ đang kề sát mình, cơ thể cậu bây giờ cũng không nghe lời.
_ Anh đi về phòng, em đi ngủ đi!
Hàn Vũ vội đứng lên trước khi làm điều sai với Tuyết Kì.
Cậu choáng váng đứng dậy, lòng không khỏi hoang mang và bối rối:
"Đến đi cũng sắp không nổi rồi?"
_ Vũ, hay để em đỡ...
_ Đừng chạm vào anh!
Cậu lớn tiếng quát Huỳnh Đan, loạng choạng cách xa cô vài bước.
Nhìn hình bóng mờ ảo trước mắt, bây giờ cậu cũng không nhận ra em gái mình.
Cậu bám víu vào tường, cố nhấc từng bước chân yếu ớt quay về phòng.
May thật, cuối cùng cũng ở trong phòng rồi, Hàn Vũ vào nhà tắm và nhìn vào gương, thật không muốn thừa nhận nhưng mà gương mặt này của cậu đúng là đang thèm khát tình dục...
Hàn Vũ vỗ mạnh vào má, đánh vào đầu vài cái nhưng vẫn không ăn thua nên đành đi tắm, trong lúc đó thì tự mình xử lý để giải tỏa...!nếu không thì nhịn không nổi, thứ quan trọng nhất cũng lên rồi.
_ Khó chịu thật!
Giải quyết xong cũng thấy đỡ hơn, Hàn Vũ lên giường muốn ngủ.
Cậu bật điều hòa xuống còn hai mươi độ, căn phòng tỏa ra khí lạnh run người nhưng người đang nằm lại thấy nóng ran, ngứa ngáy khó chịu.
Một giờ hơn, cậu lại ngồi dậy và đi tắm một lần nữa.
Hàn Vũ tưới nước lạnh vào người nhưng nhiệt độ cơ thể cũng không thuyên giảm, cậu chắc chắn mình không bị cảm vì cơ thể vốn rất bình thường.
_ Nóng quá! Mình bị cái gì vậy?
Cậu lên giường ngồi một lúc, cơn buồn ngủ bây giờ cũng không bằng ham muốn mạnh mẽ trong người.
Hàn Vũ không muốn tự mình làm mấy hành vi hoang đường nên cứ ngồi im và cố nhịn.
Cậu cởi áo vứt xuống sàn, cởi nút quần cho thoải mái rồi tiếp tục nằm xuống, hy vọng sẽ ngủ được.
Đột nhiên lại có thứ gì đó chạm vào người cậu, từ từ bò lên người.
Hàn Vũ nghe hơi thở ấm phả vào mặt mình, trên ngực cũng có cảm giác mát lạnh vuốt ve rất dễ chịu.
Cậu thở gấp, dù cơ thể không kiểm soát được nhưng lý trí của cậu vẫn còn tỉnh lắm, cậu mở mắt ra, hoảng loạn khi thấy em gái đang nằm lên người mình.
_ Huỳnh Đan? Em làm gì vậy?
Cậu vội đẩy người cô ra rồi lùi lại, gương mặt nóng bừng không kiềm chế được nhịp thở.
_ Vũ có sao không?
_ Em mặc cái gì vào phòng anh vậy? Mau về đi!
Hàn Vũ ngoảnh mặt, Huỳnh Đan mặc một bộ váy ngủ trong suốt và đặc biệt hơn là cô không mặc đồ lót...!mặc dù lúc mua có kèm theo.
Huỳnh Đan chồm đến nắm tay cậu, Hàn Vũ run người rút tay về, cảm thấy không kiềm nổi nữa mà muốn mắng cô em gái có hành động không thể chấp nhận được.
_ Huỳnh Đan! Anh không muốn nói...
Không để cậu nói thêm, Huỳnh Đan đã chồm đến hôn cậu, cô đè sát Hàn Vũ vào đầu giường, cố chấp quấn lấy chiếc lưỡi ẩm ướt đang cố kiềm nén cơn khát.
Hàn Vũ muốn đẩy cô văng ra nhưng Huỳnh Đan lại chồm tới và *** môi cậu.
Cậu bất lực, cơ thể không thể cử động, càng ngày nhiệt độ cơ thể càng nóng hơn.
Tay chân cứng đờ, Hàn Vũ không chấp nhận được việc này, cậu cố dùng sức nhưng vẫn bị em gái đè chặt xuống.
Huỳnh Đan nhấc hông ngồi lên đùi cậu, chân cô để giữa hai chân Hàn Vũ, tiến tới và cọ xát vào.
Cô cầm tay Hàn Vũ đặt lên eo mình và giữ chặt.
_ Đan, em ngừng...
Huỳnh Đan rời khỏi môi cậu.
Hàn Vũ thở gấp, cậu như gục xuống không thể cử động.
Chỉ có thể gằn giọng nói vài lời với cô:
_ Em nghĩ mình đang làm gì vậy...? Mau xuống khỏi người...
_ Vũ...
Huỳnh Đan mím môi, nhướng đến hôn nhẹ lên môi cậu rồi thả ra.
Cô ngại ngùng, đôi mắt ươn ướt chỉ chứa mỗi hình ảnh của người đối diện.
_ Anh thấy em thế nào...?
_ Em...!mau xuống...
Cô lại chồm đến chạm vào môi người đang yếu ớt, sắc mặt nghiêm túc.
_ Anh trả lời em đi, trông em thế nào hả?
Hàn Vũ khó chịu trong người, việc Huỳnh Đan cứ chạm vào người rồi lại hôn cậu, cả cơ thể của thiếu nữ lộ ra trước mắt làm cậu thêm bối rối và hoang mang.
Biết là nếu không trả lời thì cô sẽ tiếp tục hôn mình, Hàn Vũ đành cắn răng mà lên tiếng:
_ Em đẹp...
_ Nếu vậy...!Vũ nhìn em đi.
Cô chạm vào má người đang ngoảnh mặt, để cậu đối diện với mình.
Huỳnh Đan đặt tay Hàn Vũ lên ngực mình, xấu hổ nắm chặt tay để cậu cảm nhận rõ cơ thể đầy đặn.
_ Em dừng lại...
Hàn Vũ lúng túng vội nhắm mắt muốn rụt tay về, Huỳnh Đan đang bị gì thế này? Có phải do rượu hay gì đó đã khiến cô trở nên như vậy không?
_ Vũ đã khen em đẹp mà? Anh có thấy được sự khác biệt của em so với lúc còn nhỏ không?
_ Em trưởng thành hơn...
_ Còn gì nữa?
Hàn Vũ cứ trả lời cho Huỳnh Đan vừa lòng, cậu nghĩ nếu chiều theo ý thì hẳn cô sẽ hài lòng mà ngừng lại.
Trước khi cậu hoàn toàn mất đi lý trí thì nhất định phải thoát khỏi Huỳnh Đan.
_ Xinh đẹp hơn...
Trái ngược với mong đợi của cậu, Huỳnh Đan lại lớn tiếng như trách mắng:
_ Vũ nói dối!
_ Anh không...
_ Nếu như vậy...!tại sao anh lại không yêu em chứ?
Hàn Vũ mở to mắt, "yêu" mà Huỳnh Đan nói đến...!sẽ không giống như những gì cậu nghĩ đến chứ?
_ Đan, anh không đùa với em...
_ Em nói thật!
Cô chồm đến nằm lên người Hàn Vũ, áp cơ thể quyến rũ vào người cậu.
Cậu thấy mình sắp không ổn, khuôn ngực đầy đặn đè nén cơ thể đang không mặc áo càng khiến cậu cảm nhận rõ hơn.
Giữa hai chân như có gì đó thôi thúc và sắp không kiềm được khi cô cứ đẩy chiếc đùi thon thả vào như khiêu khích.
Cậu cắn răng cố kiềm lại dục vọng, thủ thỉ bên tai Huỳnh Đan.
_ Huỳnh Đan...!Anh xin em, dừng lại đi...
Huỳnh Đan vẫn không trả lời, cô ngồi dậy và đối mắt với cậu.
Hàn Vũ bất ngờ khi nước mắt của cô không ngừng rơi, Huỳnh Đan cầm tay cậu để lên tim mình, nghẹn ngào nói rõ cảm xúc của mình dành cho cậu.
_ Vũ...!em yêu anh! Không phải là anh em, em thật sự yêu Vũ, như một cô gái đối với một chàng trai...
_ Em nói gì vậy? Không thể đâu...
Hàn Vũ cúi đầu không muốn nhìn gương mặt đang khóc, cậu cảm thấy lo sợ, nếu lời nói của Huỳnh Đan là thật thì cậu phải làm sao mới đối diện với người mà cậu luôn xem là em gái đây? Còn cả ông Trương, ba của hai người nữa.
_ Là thật! Em đã luôn yêu Vũ mà...
Huỳnh Đan nức nở muốn cậu tin mình, cô run rẩy đè chặt tay cậu để cảm nhận nhịp tim đang đập liên hồi.
_ Từ nhỏ khi gặp anh...!- Cô ngập ngừng, ánh mắt nhìn cậu say đắm.
- Em đã thích Vũ rồi.
Cậu ngẩng đầu đối diện với Huỳnh Đan, việc được cô tỏ tình khiến cậu cảm thấy sốc và ngạc nhiên.
Hàn Vũ chưa từng nghĩ đến việc sẽ có ngày được em gái nói yêu anh trai, chuyện này thật hoang đường, cậu không thể chấp nhận được!
_ Không đúng, sao em có thể yêu anh được chứ? Bọn mình là...
_ Chúng ta không cùng huyết thống mà? Em và anh vẫn có thể yêu nhau được đúng không?
Huỳnh Đan lớn tiếng không cho cậu nói gì, gương mặt yếu đuối biến thành giận dữ, nếu Hàn Vũ không tin vào tình cảm của cô, vậy thì...
_ Em đã hôn anh rồi, anh cũng thấy hết cơ thể của em rồi!
Huỳnh Đan để tay lên ngực cậu, ánh mắt lạnh lùng như đang ra hiệu cô sẽ làm gì đó, nhướng người nói nhỏ vào tai Hàn Vũ:
_ Em biết anh không chịu nổi nữa...
Hàn Vũ rùng mình khi bàn tay Huỳnh Đan vuốt ve người cậu.
Cảm giác thật dễ chịu và thoải mái, khiến cậu không kiềm chế nổi mà đẩy người Huỳnh Đan, đè cô xuống giường.
Cậu bất động, nhìn cơ thể phô ra lúc ẩn lúc hiện dưới lớp áo ngủ mỏng.
Cảm giác muốn động chạm và thỏa mãn cứ quấn lấy tâm trí Hàn Vũ, cậu khom người, bên tai là Huỳnh Đan đang bảo mình:
_ Vũ, không cần nhịn nữa đâu, em có thể cho anh mà...
_ Không được...!Anh không thể!
Hàn Vũ ngồi dậy trước khi kịp chạm vào người Huỳnh Đan, cậu loạng choạng muốn đứng cũng không vững.
Huỳnh Đan ôm chầm lấy Hàn Vũ, nhấn mạnh cậu xuống giường và hôn vào môi.
Hàn Vũ quay mặt sang một bên để tránh né, cậu tức giận, lớn tiếng dọa nạt:
_ Huỳnh Đan! Em mau bỏ anh ra!
Cô hôn vào cổ cậu, *** mạnh để lại vết đỏ.
Hàn Vũ run rẩy vì cảm giác tê dại, cậu không muốn, không hề muốn mình sẽ phản bội Tuyết Kì.
_ Đan! Em dám...!hm...
Huỳnh Đan chạm tay vào bụng Hàn Vũ, xoa nhẹ để kích thích ham muốn của cậu.
_ Nếu anh có thể thoát khỏi em thì thử đi.
- Cô nhếch môi, để cơ thể ngay trước mặt cậu.
- Nếu hai ta xong việc rồi thì anh sẽ không thể quay lại với chị ta được đâu.
Bàn tay nhỏ nhắn mò xuống quần cậu, ngón tay thon dài trượt xuống đùi như trêu chọc.
Hàn Vũ nghiến răng, cảm giác bị chạm vào lúc cơ thể đang rạo rực và mất kiểm soát làm cậu thêm tức điên.
_ Anh tự cởi nút rồi à?
Cô nhìn xuống thân dưới của Hàn Vũ, ngón tay cầm khóa quần của cậu mà kéo xuống.
_ Có chết anh cũng sẽ không làm với em!
Hàn Vũ gắng gượng hết sức lực cuối cùng mà đẩy mạnh Huỳnh Đan lùi lại, cậu cầm chăn trùm lên người cô rồi leo xuống giường, cầm áo và chạy vào nhà tắm.
_ Tuyết Kì, Tuyết Kì, Tuyết Kì...
Cậu ngồi gục xuống, tâm trí chỉ thấy cô gái mình thương lẩn quẩn trong đầu.
Hàn Vũ rất sợ, nếu việc này đến tai Tuyết Kì thì mọi chuyện sẽ kết thúc.
Cậu cắn răng, bàn tay mò xuống thân dưới, tự giúp mình làm dịu cảm giác ức chế khó chịu.
...
Cậu rời khỏi phòng tắm, áo đã mặc lên người, quần cũng không vấn đề gì, xem ra là rất sạch sẽ.
Cậu không nén được sự tức giận với Huỳnh Đan.
Nhìn thấy cô gái dùng chăn che người vẫn còn ngồi trên giường, cậu cố giữ cho giọng mình nghe êm tai nhất có thể.
_ Là do em phải không? Khiến anh bị như vậy, sao em dám làm ra những chuyện này hả?
Huỳnh Đan nhìn cậu, không kiềm được cảm xúc mà nói lớn:
_ Vì em yêu Vũ!
_ Đừng dùng lí do yêu anh để gây ra chuyện xằng bậy! Em có biết hậu quả sẽ nghiêm trọng thế nào không?
_ Thì sao chứ? Em có tiền, đã đủ tuổi rồi, chúng ta cũng không cùng huyết thống! Nếu có con thì...
_ Em im miệng! Nó không phải chuyện đơn giản để em muốn nói thì nói!
Hàn Vũ thất vọng, không tin được em gái mình lại điên rồ đến mức này.
Cậu quay lưng muốn rời khỏi phòng nhưng chỉ vừa chạm vào nắm cửa thì Huỳnh Đan lại gào thét:
_ Nếu em về trước khi anh kịp gặp chị ta, có phải anh sẽ thích em không?
_ Không! Anh thích Tuyết Kì, trước hay sau gì vẫn thích!
Hàn Vũ không thể chịu được việc này thêm nữa, vấn đề lần này thật sự nghiêm trọng.
Cậu nhìn Huỳnh Đan, lần đầu tiên dùng ánh mắt và chất giọng lạnh lùng đối với em gái.
_ Em nói đúng, chúng ta không cùng huyết thống...!Nhưng chỉ cần em còn mang họ Trương...!em sẽ mãi mãi là em gái của anh.
Mặt cậu dãn ra, biểu cảm không nhẹ nhõm mà là sự buồn rầu và xa lạ.
_ Anh vĩnh viễn không yêu em.
Hàn Vũ rời khỏi phòng để lại Huỳnh Đan đơ người vì câu nói của mình.
Thiếu nữ gục mặt xuống nệm, khóc khàn cả cổ giữa đêm khuya.
Hàn Vũ nghe thấy...!và cũng không khỏi cảm thấy đau lòng..