Chương 13: Chất vấn
Giờ ăn trưa, cửa văn phòng Hứa Vi lại bị gõ một lần nữa. Nhìn người đến, Hứa Vi vô thức nhăn mũi, giữa mày hiện lên sự bất đắc dĩ. Toàn bộ buổi sáng, cô bận rộn không ngơi nghỉ, nhưng ngay cả cái góc nhà cũng chưa vẽ xong.
“Ăn cơm cùng nhau không?” Lý Dực không có gì khác thường, chỉ tuỳ tiện mời cô cùng ăn cơm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Không ạ, tôi sẽ gọi cơm hộp.” Hứa Vi mỉm cười từ chối.
“Tối hôm qua đi đâu vậy?” Đột nhiên Lý Dực đổi đề tài, nhìn Hứa Vi hỏi.
“Hả?” Hứa Vi khựng một chút, nửa đùa nửa thật: “Đây là việc riêng của tôi, hình như không cần phải báo cáo với giám đốc Lý nhỉ.”
“Tôi đã gọi cho cô mười cuộc.” Sắc mặt Lý Dực không tốt lắm: “Không ai bắt máy cả.”
“Hử…” Hứa Vi lướt điện thoại trong tay, “Thật ngại quá, giám đốc Lý, lúc ấy không nghe được… Xin hỏi anh có việc gì cần tôi sao?” Tối hôm qua bỏ quên điện thoại dưới lầu, cô và Cố Thần ở trên lầu đánh nhau kịch liệt, còn nghe thấy được cái gì chứ. Nghĩ đến chuyện này, khuôn mặt Hứa Vi chợt ửng đỏ.
“Hứa, Vi!” Lý Dực nhìn chằm chằm cô, gằn từng chữ một: “Cô coi tôi là đồ ngốc sao?”
“Giám đốc Lý, tôi không hiểu ý anh lắm.” Hứa Vi thu lại nụ cười, đám người này không phải tới mỉa mai thì cũng là tới chế giễu, bây giờ còn thêm một kẻ đến chất vấn hỏi tội, thật là quá buồn cười, có liên quan gì đến bọn họ chứ!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Hứa Vi.” Bất chợt Lý Dực cười lạnh một tiếng, trong tiếng cười còn có ý tự giễu: “Tôi không tin cô không biết tâm tư của tôi đối với cô thế nào.”
“Giám đốc Lý.” Vẻ mặt Hứa Vi nghiêm túc: “Hứa Vi chỉ biết quan hệ giữa chúng ta là quan hệ cấp trên cấp dưới, quan hệ đồng nghiệp. Còn tâm tư của anh thế nào, tôi không phải người thích đoán tâm tư kẻ khác, cũng không phải con sâu trong bụng anh, nên không biết giám đốc Lý đây có tâm tư gì.”
“Hay!” Lý Dực thẹn quá hoá cười, đôi tay tựa lên bàn, bất ngờ cúi người tới gần Hứa Vi, Hứa Vi vô thức ngửa ra sau.
“Hôm nay tôi sẽ khiến cô hiểu rõ, tôi có tâm tư gì!” Lý Dực nói xong, chợt vươn tay đè bả vai Hứa Vi lại, áp sát mặt cô muốn hôn cô.
“Bốp!” Tiếng tát vang lên vang dội giữa không gian nhỏ hẹp, hai người đều ngẩn người.
“Giám đốc Lý, xin anh tự trọng.” Hứa Vi vùng vẫy, thở hì hục nói.
“À!” Lý Dực dùng đầu lưỡi liếm khoang miệng bên trái, ánh mắt ẩn chứa sự lạnh lùng chưa từng có.
Hứa Vi cúi đầu không nhìn anh ta, tuy cô có lý do của cô không cần phải xin lỗi vì hành động của mình. Nhưng đây cũng là lần đầu tiên cô tát người khác, bây giờ tay cô còn nóng rát, vẫn còn chút sợ sệt không thể đối diện bình thản với anh ta.
“Người đó là ai?” Lý Dực ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh bàn, thốt lên câu hỏi không đầu không đuôi.
“Hả?” Hứa Vi sửng sốt. Anh ta phải tức giận sau đó đẩy mạnh cửa rời đi chứ? Sao bây giờ lại giống người chồng đang chất vấn vợ mình vì ngoại tình thế, còn truy hỏi đối tượng ngoại tình là ai?
“Anh ta là ai?” Lý Dực lại hỏi một lần nữa.
“Đây là việc riêng của tôi, không cần báo cáo với giám đốc Lý.” Giọng điệu không hề có sự vui đùa.
Không thể phủ nhận, nói cách khác đây thực sự là chuyện cá nhân. Khoé miệng Lý Dực co giật: “Chuyện từ khi nào?”
“Giám đốc Lý…”
“Lại là chuyện riêng của cô, không cần báo cáo với tôi phải không?” Lý Dực chợt nói tiếp, cười mỉa mai.
“Hỏi câu cuối cùng, là trước khi tới công ty hay là sau khi tới công ty?” Anh ta vẫn nhìn chằm chằm vào đôi mắt Hứa Vi, tựa như câu hỏi này không cho phép cô từ chối trả lời.
“Sau khi.” Hứa Vi rũ mí mắt, nhàn nhạt nói.
“Được! Rất tốt!” Đột nhiên Lý Dực cười to, rồi bất chợt thu lại nụ cười, bất ngờ đặt mạnh tay lên bàn: “Hứa Vi, cô giỏi lắm! Đúng là rất giỏi!” Anh ta hung hăng trừng mắt với cô, tức giận đứng lên đạp ghế một cái, mở mạnh cửa rời đi.
Bị anh ta bất ngờ bộc phát cơn phẫn nộ, Hứa Vi hơi run rẩy. Nhìn thấy cánh cửa còn đung đưa chưa đóng hẳn, Hứa Vi khẽ cười khổ.
Tâm tư của Lý Dực cô đã nhìn thấu, chẳng qua anh ta vẫn luôn lịch thiệp, chưa bao giờ nói ra cũng không có hành động nào vượt rào, cô cũng không thể nhanh nhảu chạy tới, nói với người ta rằng: “Haizz, anh đừng thích tôi, tôi là hoa đã có chủ rồi.”
Cô còn cảm thấy mặt mình chưa dày đến mức đó! Huống chi cô chưa từng đưa ra tín hiệu mập mờ nào với anh ta, vẫn luôn cố gắng duy trì khoảng cách nên có giữa đồng nghiệp, sao anh ta lại tức giận như vậy? Xem ra do cô vẫn chưa xử lý tốt chuyện này rồi.
Tất nhiên Hứa Vi không thể hiểu được sự tức giận của Lý Dực, anh ta biết rõ tính cách của Hứa Vi, rất giống con thỏ nhỏ sợ hãi chỉ cần có động tĩnh thì đã hoảng đến mức bất động. Anh ta nghĩ mình sẽ yên lặng làm bạn, một ngày nào đó có thể khiến cô buông lỏng đề phòng. Nhưng anh ta không biết rằng, dưới sự canh chừng của anh ta, cô lại thuộc về kẻ khác như thế nào? Còn anh ta lại không hề biết gì.
“Trách nhiệm của ngày hôm qua, hôm qua chúng ta dám nghĩ.
Hôm qua chúng ta liền vấp ngã.
Mùa hè mộng dài, nhưng thu về ngày ngắn..."
Nhạc chuông điện thoại vang lên, Hứa Vi phục hồi tinh thần, vừa nhìn thấy nhà hàng Mỹ Đoàn, vội vàng bắt máy.
Trong quá trình từ thang máy cầm hộp cơm vào phòng, Hứa Vi đã bị không ít người chú ý. Hứa Vi vô cùng buồn rầu thở dài, nói vậy là Lý Dực vừa rồi tức giận đã bị người ta nghe thấy, không biết sẽ lan truyền thành cái gì. Thử nghĩ xem một người chưa từng có tai tiếng, bất ngờ có một tin động trời như thế, ai lại không tò mò?
Mở hộp cơm ra, nhìn thấy nước canh béo ngậy, Hứa Vi lại nhớ đến bát mì mặn chát tối hôm qua suýt làm chết cô.
Cầm điện thoại, nhấn vào giao diện trò chuyện, vốn định trút hết một bụng tủi thân của cô với Cố Thần, nhưng khi nhìn thấy cái tên Lâm Sơ Kiến, Hứa Vi cắn răng cau mày. Nhớ lại tình hình tối hôm qua nghe được trong toilet, Hứa Vi suy nghĩ rồi gọi điện qua.
“Thật xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy…” Trong tiếng di động truyền đến giọng nữ tự động.
Muốn gọi điện cho Tần Thuật, nhưng cô lại không có số của Tần Thuật, nghĩ một lát lại gọi cho Cố Thần.