Chương 21: Trình Thanh Sơn
Rời khỏi tiệm thuốc, nhìn bầu trời mỗi lúc một âm u, Hứa Vi tức giận hít một hơi, rồi lại thở ra, tựa như muốn trút bỏ hết ý niệm rối loạn trong lòng mình ra vậy.
Chỉnh lại túi xách trên vai, Hứa Vi đi về phía trạm xe bus.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mất hồn suốt cả đường về, vừa về đến cổng khu phòng trọ, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đứng bên cạnh chiếc xe, bước chân của Hứa Vi dừng lại một chút.
"Bé Tiểu Vi. . ." Lâm Sơ Kiến cảm thấy cô về, ngẩng đầu lên nhìn thấy Hứa Vi, vội vàng lảo đảo chạy đến.
"Sơ Kiến. . ." Giọng nói của Hứa Vi hơi khàn khàn, lọt vào tai Lâm Sơ Kiến, trái tim lại trùng xuống.
(Gợi ý pass chương sau: nữ chính là trai hay gái???)
"Cậu sao thế? Có chuyện gì không vậy?" Lâm Sơ Kiến vội vàng đưa mắt nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, ngoại trừ sắc mặt có hơi tái nhợt ra, thì không có gì bất ổn.
"Tớ không sao. . ." Hứa Vi treo lên mặt nụ cười cứng đờ, nhìn thấy người qua đường nhìn sang, vội kéo tay cô ấy đến khu nhà: "Chúng ta vào nhà trước đã.
Lâm Sơ Kiến hít sâu mấy cái, ôm Hứa Vi đi vào trong.
"Cậu đợi ở đây bao lâu rồi?" Hứa Vi đưa Lâm Sơ Kiến vào nhà, buông túi xách, hỏi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Không đâu. . . Thật xin lỗi cậu, nếu không phải tại tớ, cậu cũng sẽ không. . ." Lâm Sơ Kiến nhìn thấy tư thế đi đứng của cô hơi khác biệt, đoán chừng có lẽ cô đã xảy ra chuyện, trong lòng hối hận một trận, trong mắt ngậm nước.
"Tớ không sao cả. . . Sơ Kiến. . ." Hứa Vi kéo cô ấy ngồi xuống, trên khuôn mặt tái nhợt nở một nụ cười buồn.
"Tớ nhất định sẽ đòi lại công bằng cho cậu!" Lâm Sơ Kiến nắm chặt đôi tay, kiên quyết nói.
"Không sao mà. . . Bọn họ đã bị đưa vào sở cảnh sát rồi." Hứa Vi cúi đầu, Lâm Sơ Kiến không nhìn thấy cảm xúc phức tạp trong mắt cô.
"Bé Tiểu Vi. . . Cậu đừng làm tớ sợ được không?" Lâm Sơ Kiến vẻ mặt tang thương: "Đều tại tớ, cậu đánh tớ cũng được, mắng tớ cũng được. . ."
"Sơ Kiến. . ." Hứa Vi bật cười: "Cậu cũng mệt rồi, có muốn đi nghỉ ngơi chút không?" Hứa Vi không mắng cô ấy, chỉ là sau biến cố này, cô cũng cần phải xử lý, hơn nữa mắt Lâm Sơ Kiến đầy tơ máu, nhất định cũng rất mệt.
"Được. . ." Lâm Sơ Kiến siết chặt nắm tay, trong mắt ánh lên vẻ đau xót, môi run rẩy, chỉ có thể thốt ra một chữ.
Phòng trọ của Hứa Vi là nhà thuê chung, ba phòng ngủ, hai toilet, hai người kia đều không ở nhà, chắc đã đi ra ngoài dạo phố. Hứa Vi và các cô ấy không thân lắm, ngày thường cũng ít tiếp xúc.
Lâm Sơ Kiến không muốn đi, một hai nắm chặt tay Hứa Vi. Hứa Vi cười bất đắc dĩ, cô ấy lo lắng cô sẽ làm ra chuyện gì sao? Nhưng cô sẽ không giữ chuyện tiêu cực trong lòng, cho dù chuyện tối hôm qua có tồi tệ đến mức không thể cứu chữa, thì cô cũng phải sống cho tốt. Là sai lầm của người khác, cô sẽ không trừng phạt chính mình.
Ngồi trên sô pha trong phòng khách, Lâm Sơ Kiến nhìn chằm chằm Hứa Vi, nhìn cô nấu nước, nhìn cô uống thuốc, đau lòng tự trách như thuỷ triều dâng trào. Lâm Sơ Kiến cô ấy chưa bao giờ hổ thẹn ảo não như vậy.
Chuông điện thoai vang lên, là Tần Thuật, Lâm Sơ Kiến nhìn Hứa Vi, đi ra ngoài nhận điện thoại.
Tối qua nhờ camera, biết được hai kẻ cô ấy gọi đến đã đưa Hứa Vi ra ngoài, nhưng không làm sao tìm được hai kẻ đó, cô ấy cũng biết Hứa Vi bị một người khác mang đi, nhưng chỉ quay được bóng lưng của người nọ, cũng không biết đó là ai.
"Tiểu Vi về rồi." Lâm Sơ Kiến nhận được điện thoại, trước tiên thông báo rồi hỏi anh ấy: "Bên anh điều tra thế nào?"
"Là Cố Thần. . ." giọng điệu Tần Thuật ẩn chứa ý vị nói không nên lời, nghe xong trong lòng Lâm Sơ Kiến liền trầm xuống.
Ngắt điện thoại, Lâm Sơ Kiến về phòng, nhìn thấy Hứa Vi đang ngẩn người thì hơi lo lắng, cô ấy lập tức đi qua.
"Tớ không sao cả, cậu không cần lo lắng." Hứa Vi quay đầu mỉm cười với cô ấy.
Lâm Sơ Kiến chỉ ôm cô, cũng không nói chuyện nữa, cô ấy sẽ đi tìm Cố Thần…
Hứa Vi nhớ đến sáng nay, cô nói không lại Cố Thần, bất đắc dĩ phải để số điện thoại lại, rồi từ chối đề nghị anh đưa cô về. Cô không muốn có quá nhiều liên quan với anh, bọn họ là người của hai thế giới khác nhau, cô không muốn dây dưa không rõ với anh.
Điện thoại. . . đột nhiên Hứa Vi nhớ ra, điện thoại của mình còn đang tắt máy. Đêm qua cô đi gấp, không để ý điện thoại còn ít pin, chắc đã tự động tắt máy khi còn ở quán bar.
Điện thoại vừa được sạc pin, Hứa Vi đã khởi động máy, vừa có tín hiệu đã có cuộc gọi đến, nhìn tên trên màn hình, tay cầm điện thoại của Hứa Vi nắm chặt.
Cuộc gọi được kết nối, đầu bên kia truyền đến giọng nói nôn nóng: "Bây giờ cậu ở đâu? Sao điện thoại không gọi được?"
"Bây giờ tôi đang ở nhà, điện thoại hết pin nên tắt nguồn, vừa khởi động máy." Hứa Vi ổn định tinh thần, trả lời vấn đề của cậu ta.
"À. . ." Dường như người bên kia thở phào nhẹ nhõm, giọng nói cũng trở nên ôn hoà hơn: "Tôi sẽ nhanh chóng đến chỗ cậu, lát nữa cùng nhau ăn cơm trưa."
"Hả. . ." Hứa Vi hơi giật mình, cũng có chút đau đầu, cau mày lại.
"Cậu muốn ăn gì?" Bên kia lại hỏi.
". . . Tôi không được khoẻ. . ."
"Cậu bị sao vậy? Không khoẻ ở đâu?" giọng nói bên kia lại vội vàng.
"Không sao đâu. . ." Hứa Vi lại đau đầu hơn, bây giờ trong lòng cô rất loạn, không muốn phải xử lý thêm những việc này.
"Cậu ở nhà đợi, tôi lập tức qua đó!" Người kia không đợi cô nói xong, đã ngắt ngang lời cô.
Nhìn giao diện cuộc trò chuyện đã kết thúc, Hứa Vi nhắm mắt, thở dài một tiếng.
"Là Trình Thanh Sơn sao?" Lâm Sơ Kiến đi tới, nhẹ giọng hỏi.
"Ừ. . ." Hứa Vi gật đầu, cả người đều lộ ra vẻ mệt mỏi.
"Không phải cậu ta muốn xuất ngoại sao?" Lâm Sơ Kiến lại hỏi.
". . . Ừ. . ." Hứa Vi lập tức nằm ngửa trên giường, ngơ ngác nhìn chằm chằm trần nhà.
"Cậu ta còn muốn nói chuyện với cậu à?" Lâm Sơ Kiến cũng giống như cô, nằm xuống.
"Tớ sẽ không đi." Hứa Vi nhỏ giọng nói.