Chương 27: Cạm bẫy.
Gần tập đoàn Thần Phong có một cái hồ, ven hồ có một nhà hàng, không khí thoáng mà đồ ăn cũng ngon.
Lần hai là khu vực riêng, nhân viên phục vụ đang bưng đồ ăn lên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Hôm nay có thể mời giám đốc Hà dùng cơm, đúng là vinh hạnh của tôi và Hứa Vi." Giang Cầm Sinh cười quyến rũ.
"Cô nói có đúng không? Hứa Vi?" ghê tởm hơn chính là, cô ta còn dùng khuỷu tay thúc Hứa Vi một cái.
Hứa Vi chán ghét cau mày.
"Sao thế? Hình như Hứa tiểu thư không thích ăn cơm cùng tôi à?" Hà Minh cười như không cười nhìn Hứa Vi.
Nhân viên phục vụ dọn đồ ăn xong đi ra ngoài.
"Hôm nay tôi có hẹn thật." Hứa Vi cười khổ: "Nhưng lại thất hứa, trong lòng cảm thấy áy náy thôi."
"Chà?" Hà Minh nhướng mày, hình như cảm thấy hứng thú: "Không biết cô Hứa hẹn ai thế? Lại quan trọng như vậy."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Một người bạn tốt." Hứa Vi cười khách sáo, đương nhiên không thể nói thật.
"Haizz!" Đột nhiên Giang Cầm Sinh kêu lên một tiếng, hai người bọn họ đều nhìn cô ta, cô ta xin lỗi rồi cười: "Mãi nghe mọi người nói chuyện, không cẩn thận làm đổ lên người."
Hứa Vi nhìn thấy trên váy cô ta đúng là có chút rượu.
"Giám đốc Hà, hai người ăn trước đi, tôi xin phép đi xử lý một chút." Giang Cầm Sinh cầm lấy túi xách, đứng lên.
"Tôi đi cùng chị." Hứa Vi cũng đứng lên.
"Không cần, không cần, cô ở lại đây tiếp chuyện giám đốc Hà đi." Giang Cầm Sinh vội vàng ấn cô ngồi xuống: "Tôi lập tức sẽ quay lại."
Giang Cầm Sinh nhìn Hà Minh, vẻ mặt xin lỗi: "Giám đốc Hà, cứ để Hứa Vi thay tôi trò chuyện với ngài."
Hà Minh cũng chẳng đáp.
Cửa mở ra rồi đóng lại, Hứa Vi chợt có một dự cảm xấu.
"Hứa tiểu thư, uống một ly không?" Hà Minh nâng ly rượu.
"Ngại quá, giám đốc Hà, tôi không uống rượu." Hứa Vi không thèm giả vờ.
"Thật sao?" Hà Minh hỏi lại, lắc lắc ly rượu của mình, nhấp một ngụm: "Hứa tiểu thư không muốn tiếp tôi thì không vậy, quân tử chẳng làm khó người khác."
"Cảm ơn giám đốc Hà đã thông cảm, tôi thật sự không uống rượu." Hứa Vi có vẻ không nghe thấy ý sâu xa trong lời nói của gã.
"Tôi cũng đã xem qua tác phẩm của Hứa tiểu thư, đúng như tổng giám đốc Cố đã nói, Hứa tiểu thư quả là một nhà thiết kế tài năng." Thoạt nhìn Hà Minh rất dễ nói chuyện: "Tôi tin chắc, chỉ cần Hứa tiểu thư chịu cố gắng, lần đấu thầu này, quý công ty nhất định có thể giành được thắng lợi."
"Mong được như lời giám đốc Hà." Hứa Vi cười lạnh nhạt.
Nhìn vẻ mặt xa cách lạnh nhạt của cô, Hà Minh nheo mắt, ham muốn chinh phục trong lòng ngày càng lớn.
"Ăn cơm, ăn cơm đi!" Đột nhiên Hà Minh ngồi xích lại, còn gắp đồ ăn vào trong chén của cô.
Hứa Vi lại ngồi xê ra, nhìn thức ăn trong chén, khó xử nói: "Nên chờ thiết kế Giang trở lại đã."
"Không cần đợi cô ta." Hà Minh quay đầu nhìn Hứa Vi, cười nói: "Chẳng phải cô không hòa thuận với Giang Cầm Sinh sao?"
". . ."
Chẳng lẽ gã muốn ra mặt thay Giang Cầm Sinh sao?
Không đợi Hứa Vi phản ứng, Hà Minh lập tức nói: "Nếu cô không thích cô ta, tôi có thể giúp cô đuổi cô ta ra khỏi kiến trúc Trung Hằng." giọng điệu của ga mang theo hương vị dụ dỗ.
Nhưng Hứa Vi không động tâm: "Giám đốc Hà, ngài uống say rồi."
"Ha ha. . ." Hà Minh cười mập mờ: "Tôi tin Hứa tiểu thư là người thông minh. . ." Một bàn tay vươn đến. Hứa Vi vội vàng đứng lên, lui về phía cửa vài bước. Trong mắt Hà Minh tràn ngập dục vọng và cố chấp phải chiếm được, Hứa Vi lạnh mặt: "Giám đốc Hà, xin ngài tự trọng!"
"Sao tôi lại không tự trọng? Rõ ràng là Hứa tiểu thư rót rượu cho tôi, cố ý quyến rũ tôi. . ." Hà Minh không đứng lên, xoay ghế dựa, xấu xa nhìn chằm chằm Hứa Vi.
Đúng là không biết xấu hổ! Hứa Vi nghiến răng, cầm lấy túi xách mở cửa, nhưng lại không mở được. Hoá ra cửa đã bị người bên ngoài khoá lại, Hứa Vi lo sợ trong lòng.
"Shit!" Người dịu dàng như cô còn không kiềm được chửi bậy, trong lòng sớm đã thăm hỏi mười tám đời tổ tông nhà Giang Cầm Sinh.
"Mở cửa! Có ai không? Mở cửa! Mở cửa! ! !" Hứa Vi vừa ra sức gõ cửa, vừa hét lớn.
Sau khi xác nhận sẽ không có ai đến, Hứa Vi tức giận quay đầu nhìn Hà Minh. Trong tay gã cầm một ly rượu đế cao, uống từng hớp rượu, dù thế vẫn ung dung nhìn cô.
Xem ra cô bị tính kế rồi, thật không ngờ, rõ như ban ngày!
"Mấy người muốn thế nào?" Hai mắt Hứa Vi đỏ lên, giống như sư tử nhỏ phẫn nộ.
"Hứa tiểu thư yên tâm. . ." Hà Minh dâm dục liếc cô từ đầu đến chân: "Tôi sẽ thương hoa tiếc ngọc."
"Tên khốn, ông không sợ tôi gọi cảnh sát à?" Hứa Vi chán ghét cau mày lại, muốn gọi cảnh sát, liền đưa tay vào trong túi tìm điện thoại, nhưng điện thoại đã không cánh mà bay!
"Vì sao phải gọi cảnh sát?" Hà Minh nhướng mày cười: "Chúng ta nam nữ vui vẻ, cô tình tôi nguyện, Hứa tiểu thư vì muốn công ty thắng lần đấu thầu này mà gài bẫy quyến rũ tôi, người nên báo cảnh sát là tôi mới đúng chứ?" Hắn lại lần nữa lắc ly rượu, dáng vẻ vô cùng âm hiểm xảo trá: "Cuối cùng, tôi còn uống thứ rượu Hứa tiểu thư bỏ thuốc nữa!"
"Đê tiện! Vô sỉ!" Hứa Vi vừa mắng vừa nhìn khắp nơi, xem có thứ gì phù hợp để đập cửa không, cô không thể ngồi im chờ chết. Nếu cô thật sự bị gã làm nhục, dù sau khi rời khỏi đây báo cảnh sát cũng không được ích gì. Giống như gã nói, gã đã uống rượu bị người ta bỏ thuốc, gã lại là chủ đấu thầu, cô là người muốn trúng thầu, dù nhìn thế nào cũng giống như cô vì trúng thầu mà gài bẫy gã. Bọn chúng đã rất nhọc lòng mới có thể nghĩ ra phương án ghê tởm này.
Hứa Vi nhanh chóng suy nghĩ cẩn thận, không khỏi cười khổ trong lòng. Hai lần có chuyện , đều liên quan đến việc bỏ thuốc. Nhưng lần đầu tiên là người khác bỏ thuốc cô, lần này là kẻ xấu tự bỏ thuốc chính mình!