Chương 35: Hậu quả của túng dục (Hơi hơi H)
Vì Hứa Vi nói thích, Cố Thần thành tâm muốn lấy lòng cô, đợi cảm xúc của cô bình phục mới chui đầu vào nơi riêng tư của cô lần nữa.
Hai chân cô đặt lên vai anh, đôi tay nh nắm lấy đùi cô, hôn nhẹ lên nơi riêng tư run rẩy của cô. Chiếc lưỡi thô dài đảo qua mỗi tấc da của cô. Khi đầu lưỡi anh đang tham lam đưa vào trong nơi đó của cô, bắt chước động tác dương vật thọc vào rút ra, cô cảm thấy như mình đang trên mây, chỉ có thể loáng thoáng nghe được tiếng ai đó nhỏ giọng khóc lóc, rên rỉ. Lúc lên tới đỉnh, cô cố gắng dùng hết sức lực, đẩy anh ra. Thịt non trong huyệt nhỏ co rút, cả người cô run rẩy, hồn vía lên mây.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Còn không để cô thở dốc xong, anh đã bẻ hai chân cô ra, vật nam tính cương cứng đi vào lút cán một lần nữa, cô không thể phản kháng, cũng không muốn phản kháng. Khi anh đang ra vào, tấm lưng của cô cọ xát trên mặt bàn bóng loáng, nhưng sự đau đớn nhỏ bé này không thắng nổi sự căng tràn ở phía dưới.
Cuối cùng anh bế cô lên, chân cô quấn bên eo anh, anh vừa thọc ra rút vào, vừa đưa cô vào phòng ngủ.
Ban đêm yên tĩnh, tràn ngập tiếng thở dốc của Hứa Vi, tiếng rên rỉ của anh, đan xen truyền vào lỗ tai bọn họ.
Rốt cuộc cũng có thể hiểu lý do vì sao là nam hay nữ đều thích chuyện này, bởi vì nó thật sự có thể khiến người ta sung sướng lên tiên.
Ở trên giường, anh chôn trong cơ thể cô. Hai tay và chiếc hôn của anh không hề rời khỏi thân thể cô, mãi cho đến khi vật nam tính của anh thức tỉnh thêm lần nữa, hai chân cô lại bị anh đặt lên vai, dùng sức đè lên ngực cô, dương vật của anh đâm thẳng vào huyệt nhỏ của cô.
Hứa Vi nghĩ, cô nhất định đã chết rồi, nếu không sao lại chẳng đau đớn thế? Cô cố gắng mở to hai mắt, để không ngất đi. Cho anh muốn kéo dài chuyện này bao lâu, bị anh hành hạ thế nào đi nữa thì cô cũng muốn chiều anh.
Nhưng cuối cùng, Hứa Vi vẫn vô thức ngủ thiếp đi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khi tỉnh lại, đầu óc choáng váng, mí mắt nặng trĩu, cô vừa mới cử động người thôi mà thân dưới đã truyền đến sự đau đớn như bị xé rách. Xương cốt cả cơ thể như tan thành từng mảnh. Hứa Vi không còn sức nằm trên giường, hai mắt híp thành một khe hở, quay đầu nhìn sắc trời tối tăm bên ngoài cửa sổ. Hoá ra trời còn chưa sáng, cô mơ màng ngủ tiếp.
Cô vừa mới ngủ không lâu đã bị sự ngứa ngáy ở hõm vai chọc tỉnh. Cô nhắm hai mắt đưa tay gãi, lại sờ được một thứ gì đó có lông. Ngoài cơn ngứa truyền đến, còn có chiếc hôn liếm láp ướt át. Đến lúc bị quấy rầy không chịu nổi nữa, Hứa Vi mới mở mắt ra, cô muốn xem thử kẻ đầu sỏ gây tội là thần thánh phương nào.
Hạ tầm mắt, nhìn thấy một mái đầu đen tuyền không ngừng nhẹ nhàng chuyển động. Hứa Vi không nhịn được khẽ hừ một tiếng, rốt cuộc chủ nhân của chiếc đầu kia cũng dừng lại.
"Tỉnh rồi à?" Cố Thần ngẩng đầu từ hõm vai cô, đáy mắt ánh lên sự quan tâm.
"Anh làm gì thế?" Hứa Vi cũng mặc kệ giọng nói nghẹn ngào khó nghe của mình, vẻ mặt đau khổ oán giận, trời còn chưa sáng, sao anh lại đánh thức cô thế?
"Dậy ăn một chút đi." Nghe giọng nói của cô, trên mặt Cố Thần thoáng qua chút đau lòng.
"Trời còn chưa sáng!" Hứa Vi sắp khóc mất.
". . . Em đã ngủ cả ngày rồi." Đầu tiên là Cố Thần sửng sốt, sau đó mới mím chặt cánh môi, chậm rãi nói một câu.
Đầu óc Hứa Vi hỗn loạn, chưa thể lập tức hiểu ra lời anh nói. Đợi sau khi tỉnh táo lại, trong lòng kinh hãi. Mở to hai mắt nhìn, khó tin nhìn anh. Đương nhiên, đây chỉ là cảm giác của một mình Hứa Vi. Trong mắt Cố Thần, từ đầu tới cuối đôi mắt cô chỉ mở hờ, tất nhiên không nhìn thấy sự kinh sợ trong mắt cô.
Nhưng anh có thể đoán được trong đầu cô đang nghĩ chuyện gì, liền mở miệng trấn an: "Anh dùng điện thoại gửi tin xin nghỉ đến công ty của em, em không cần lo chuyện này đâu."
Sau khi anh nói xong, đứng thẳng người khỏi giường, nhẹ nhàng kéo cô từ trong ổ chăn ra, để cô dựa nửa người lên gối, rồi cầm lấy chén cháo đặt ở đầu giường, múc từng muỗng đưa đến bên miệng cô: "A. . . Há miệng."
"Hì hì!" Nhìn anh giống như dỗ trẻ con, Hứa Vi không kìm được cười ra tiếng.
Cố Thần thấy thế cũng mỉm cười.
Hứa Vi chịu đựng ăn từng muỗng cháo nát nhừ của anh, trong lòng tràn ngập hạnh phúc.
Người đàn ông này là của Hứa Vi cô đấy!
Anh đã không cạo râu một ngày nhưng cũng chẳng ảnh hưởng gì đến vẻ đẹp trai của anh, ngược lại còn tăng thêm sự gợi cảm cho anh nữa.
Anh không mặc áo, cô nhìn thấy trên cổ, trước ngực anh có vài vết cào, đều do cô để lại vào tối hôm qua, khi đó cô chỉ có anh là cọng rơm cứu mạng, phải liều mạng leo lên người anh, tùy ý để anh động, mặc kệ anh dày vò.
Khóe mắt đuôi mày của anh đều tản ra sự thoả mãn, vẻ mặt lại vô cùng tập trung. Cau mày vì cháo dính lên khoé miệng của cô, dùng khăn giấy lau đi cho cô, còn lộ ra vẻ mặt yêu chiều.
Đây là lần đầu tiên người có địa vị cao như anh đút cho người khác ăn sao?
Cô lớn từng này, ăn cháo còn cần người đút, đúng là mất mặt quá! Nhưng hai tay cô bủn rủn vô lực, thật sự không cử động được, chỉ có thể hưởng thụ sự phục vụ của anh.
"Làm sao thế?" Ăn xong cháo, ánh mắt của cô vẫn còn nhìn theo anh, Cố Thần buồn cười, vuốt ve tóc mái trên trán cô, cười hỏi.
"Em yêu anh." Hứa Vi nhìn anh chăm chú, cười nói ra ba chữ.
". . . Anh biết. . ." Cố Thần cười nhẹ, đưa tay đỡ lấy gáy cô, chạm vào trán anh "Tối hôm qua em đã nói rồi."
Nhắc đến tối qua, Hứa Vi xấu hổ không chịu nổi, cụp mắt, không dám đối diện với anh.
"Xấu hổ gì chứ?" Anh dùng chóp mũi cọ mặt cô, một bàn tay còn lại vân vê vành tai ửng hồng của cô, cố ý trêu chọc cô: "Trên người Tiểu Vi có chỗ nào anh chưa nhìn thấy, chưa hôn sao?"
Nghe lời anh nói, đầu Hứa Vi càng cúi thấp hơn, một câu nói xong, hận không thể chôn luôn trong ngực anh.
Cố Thần ôm lấy cô, tiếng cười trầm thấp truyền đến lỗ tai cô, cô chợt cảm thấy xấu hổ vô cùng. Anh thích, cô cũng thích, người đàn ông mà cô thích, vì sao phải xấu hổ?
Hứa Vi ngẩng đầu, đôi mắt sưng đỏ, gương mặt lúc này đúng là không liên quan gì đến chữ 'đẹp' . Anh cúi đầu nhìn cô, sẽ khiến cô cảm thấy trong mắt anh đều là bản thân mình. Anh cách cô rất gần, cô hơi ngửa đầu là có thể chạm vào môi anh.
Cô hôn rất khẽ, bốn cánh môi chạm nhau, hơi thở dịu dàng, Cố Thần nhắm mắt lại, nhẹ nhàng hôn môi cô.
Chăn trên người chảy xuống phía dưới, cô lại bị ôm chặt trong lòng ngực. Toàn thân Hứa Vi trần trụi, trên người trải rộng vết xanh tím, cô không nhìn thấy. Thân dưới lại truyền đến một trận ngứa ngáy, Hứa Vi vô thức kẹp chặt hai chân, nhưng cơn đau khiến cô hít một hơi sâu.
"Sao vậy?" Cố Thần vội nhìn cô, nhìn thấy cơ thể trần trụi, phía trên hai bầu ngực tròn trịa đầy dấu hôn và dấu tay, lại nhanh chóng kéo chăn lên đắp cho cô.
"Đau. . ." Trong mắt Hứa Vi rướm nước mắt.
Cố Thần hiểu rõ, lấy hộp thuốc đặt ở đầu giường, anh tìm được thuốc mỡ.
"Em tự mình làm. . ." Hứa Vi biết anh muốn thoa thuốc, đề nghị cô tự làm, cô vẫn hơi ngại ngùng.
"Có chỗ nào chưa nhìn đâu, nên để anh làm đi." Cố Thần không cho cô làm, dáng vẻ cô bây giờ cũng không có cách nào tự mình bôi thuốc.
Anh mở điều hoà, đợi phòng ấm lên, mới kéo chăn khỏi cơ thể cô.
"Anh làm gì thế?" Hứa Vi vô thức bảo vệ ngực, xốc chăn lên làm gì? Cô đang trần như nhộng đấy.
"Thoa chút thuốc, dấu vết sẽ nhanh biến mất." Cố Thần mỉm cười, cho thuốc mỡ ra tay, rồi xoa lên người cô.
Động tác của anh rất dịu dàng, bôi thuốc lên những chỗ mình để lại dấu vết, ngay cả hai bầu ngực cũng không tha. Lòng bàn tay anh ấm áp, dần dà, cô cảm thấy toàn bộ căn phòng như bốc lửa.
Anh chỉ bôi thuốc thôi sao? Hứa Vi không nhịn được hoài nghi.
Vẻ mặt anh rất nghiêm túc, có thể nói là không hề cẩu thả, Hứa Vi cũng tạm thời tin anh.
Bôi xong phía trước, anh lật người cô lại, tựa vào giường, bắt đầu thoa phần lưng.
Rốt cuộc, cũng bôi phần lưng xong, anh lại lật cô lại.
"Tắt điều hoà đi. . ." Cô nóng quá.
". . . Được." Cố Thần lên tiếng, đắp chăn cho cô, tắt điều hoà.
Anh lấy ra một tuýp thuốc khác từ hộp thuốc, kéo chăn từ dưới lên trên, Hứa Vi vô thức khép chặt hai chân.
Cố Thần ngẩng đầu nhìn cô, nhẹ giọng nói: "Mở chân ra."
Giọng nói của anh u ám, dù Hứa Vi nghe thế nào cũng cảm thấy những lời này có sắc tình, càng không dám mở chân ra. Nhất định là phía dưới của cô đang sưng đỏ, nói không chừng còn bị rách, không thể để anh chạm vào.
"Anh không phải cầm thú. . ." Cố Thần dở khóc dở cười. Anh biết cô bị thương ra sao, anh mà chạm vào cô thì anh sẽ tự khinh bỉ chính mình.
Hứa Vi nửa tin nửa ngờ, mở hai chân ra để cho anh bôi thuốc.
Dù đã nhìn một lần, cũng đã từng bôi thuốc cho cô, nhưng khi nhìn thấy hoa huyệt làm thần trí anh điên đảo bị mình làm thành hình dạng này, trong lòng Cố Thần vẫn áy náy khổ sở không thôi. Bây giờ anh đã bắt đầu khinh bỉ bản thân.
Tối hôm qua hình như anh hơi điên cuồng, chuyện như vậy, sau này tuyệt đối không thể xảy ra nữa. Tiểu Vi của anh mảnh mai như thế, sao có thể chịu đựng anh như vậy?
Trước tiên anh dùng khăn lông nóng, rửa sạch chỗ kia, rồi khẽ hôn một cái, mới bắt đầu thoa thuốc.
Toàn bộ quá trình, Hứa Vi đều nhắm chặt mắt không dám nhìn anh. Nhưng anh biết cả người cô run rẩy, anh có thể nhìn thấy chỗ cánh hoa rung động.
Cuối cùng cũng bôi thuốc xong, toàn thân Cố Thần dính đầy mồ hôi, chỗ đó của Hứa Vi cũng không ổn.
Cất thuốc, rửa sạch tay, Cố Thần nhẹ nhàng ôm Hứa Vi vào lòng ngực, nói xin lỗi: "Tối hôm qua anh không tốt. . ." Anh quá phóng túng bản thân, rõ ràng là Tiểu Vi của anh đã kêu đau. Chuyện như vậy, cả đời này chịu một lần cũng đủ rồi, anh không thể khiến cô chịu tội như thế.
"Không sao cả. . ." Hứa Vi vẫn nhắm chặt hai mắt: "Em nguyện ý. . ."
"Sau này em không thể dung túng anh như vậy. . ." Cố Thần có thể cảm thụ tình yêu tràn ngập của cô, là sự tín nhiệm hoàn toàn, không pha lẫn chút tạp chất, nguyện ý giao phó bản thân cô và tình yêu không hề giữ lại cho anh. Vì thế, anh càng không thể khiến cô chịu khổ được.
Hứa Vi cười, không đáp, hôn lên cằm anh một cái: "Em đói. . ."
". . . Được." Cố Thần véo chóp mũi cô, hơi bất đắc dĩ: "Anh mang lên đây. . . Hầu hạ phu nhân dùng cơm."
Hứa Vi mỉm cười, thật không biết một tổng giám đốc ngày thường nghiêm túc như anh sao lại nghịch ngợm như thế.