Chương 41: Rời đi
Cố Thần về đến nhà, mở cửa, gọi một tiếng: "Tiểu Vi." nhưng không ai trả lời, trong lòng anh nghi ngờ, thay giày rồi vào trong.
Xác định lầu 1 không có ai, trong phòng bếp quạnh quẽ, không giống như đã có ai đó làm bữa sáng. Hai ngày nay Tiểu Vi ở nhà, nên thím Lưu không đến làm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chẳng lẽ Tiểu Vi còn chưa rời giường? Cố Thần lên lầu, liếc mắt vào phòng ngủ một cái, không có ai. Đến phòng vệ sinh, cũng không có. Phòng đọc sách, không có. Phòng cho khách, không có.
"Tiểu Vi?" Cố Thần đứng ở trên lầu gọi một tiếng, không ai đáp lại.
Anh đi vào phòng ngủ, ngồi xuống giường. Trong lòng hoảng loạn, nhớ đến cuộc điện thoại lúc sáng, trông giống như Tiểu Vi không biết đến chuyện kia vậy. Chẳng lẽ tin chưa kịp xoá thì bị Tiểu Vi phát hiện? Trong lòng Cố Thần hoảng sợ, vội vã lấy điện thoại, vào mục danh bạ ấn số, thời gian đợi điện thoại truyền ra tiếng chuông đã kết nối, trong anh vô cùng nôn nóng.
"Rất xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi đã tắt máy. . ."
Tắt máy? Trái tim Cố Thần rơi thẳng xuống vực sâu, sao lại tắt máy? Anh không tin lắm, lại gọi một lần nữa, vẫn tắt máy.
Đúng rồi, hôm nay là thứ hai, Tiểu Vi đi làm à? Nhất định đúng là vậy, Cố Thần gọi điện đến kiến trúc Trung Hằng, nhận được tin tức, Hứa Vi đã xin nghỉ tết.
Nghỉ tết ư? Cô xin nghỉ tết à?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bây giờ Cố Thần khẳng định, là cô đã nhìn thấy tin tức xấu đó. Nhưng Tiểu Vi đã đi đâu?
Tại thành phố W, người bạn tốt nhất của cô là Lâm Sơ Kiến, anh gọi điện thoại cho Lâm Sơ Kiến, anh còn chưa nói lời nào, trước tiên đã bị Lâm Sơ Kiến trách mắng một hồi.
"Tiểu Vi có ở chỗ cô không?" Anh thấp thỏm hỏi những lời này, tiếng mắng chửi của Lâm Sơ Kiến dừng lại.
"Sao Tiểu Vi lại ở chỗ tôi?" Lâm Sơ Kiến vô thức hỏi một câu, càng tức giận hơn: "Cố Thần, anh đừng nói Tiểu Vi mất tích nhé?"
Cố Thần không nghe cô ấy nói, thất vọng ngắt điện thoại. Nhưng Tiểu Vi không đi tìm Lâm Sơ Kiến. Anh nhắm mắt lại, ngực phập phồng kịch liệt. Anh không thể lập tức tìm được Tiểu Vi, chuyện này thật đáng sợ!
Anh gọi điện thoại cho trợ lý Lâm: "Vĩnh Thành, điều tra các chuyến bay bắt đầu từ tối qua, tàu siêu tốc, xe lửa và xe khách, xem có tin tức của phu nhân không?"
Trợ lý Lâm nhận được điện thoại, trong lòng sợ rằng phu nhân đã biết chuyện này, một giây cũng không dám chậm trễ, vội cho người đi điều tra.
Cố Thần nắm chặt tay, nghĩ đến chuyện gì đó, nhìn quần áo trong tủ, may quá quần áo Tiểu Vi vẫn còn ở đây. Nhưng điều khiến tim anh lạnh băng chính là, thiếu mất một cái vali. Nhớ đến căn nhà của Tiểu Vi ở gần công ty, trái tim Cố Thần lại nhảy lên, vội xuống lầu, thậm chí không kịp mặc áo khoác, tông cửa xông ra.
Đứng trước cửa, trái tim Cố Thần đập rất nhanh. Anh nâng cánh tay cứng đờ, tra chìa khóa vào, mở chốt cửa, mở cửa, toàn bộ động tác đều rất chậm, ngay cả bước chân cũng có phần dò xét.
Hy vọng càng nhiều, thất vọng càng cao.
Cho dù là ai gọi điện thoại, Cố Thần đều không nhận, chỉ đợi tin tức của trợ lý Lâm, cũng hy vọng xa vời rằng Tiểu Vi sẽ gọi điện thoại cho anh.
Không đợi được cuộc gọi của Hứa Vi, chỉ chờ được điện thoại của trợ lý Lâm.
"Sáng nay phu nhân mua vé tàu siêu tốc lúc 10 giờ, trở về thành phố X."
Có tin tức, trái tim Cố Thần khẽ bình tĩnh được một chút. Anh chuyển hướng, đi về phía ga tàu siêu tốc. Bây giờ đã 9 giờ rưỡi, nhanh một chút còn có thể kịp. Nhưng anh đã quên, giờ này đang là thời điểm kẹt xe. Khi Cố Thần đến được ga tàu thì đoàn tàu chở Hứa Vi đã sớm rời ga.
Rời khỏi ga tàu siêu tốc, trong lòng Cố Thần cảm xúc hỗn loạn. Anh biết, Tiểu Vi của anh rất nhạy cảm, nhất định là bây giờ cô rất hận anh. Nhưng cô không cho anh cơ hội để giải thích.
Lúc Cố Đình gọi điện thoại tới, Cố Thần mới phát hiện anh đang trên đường lái xe đến thành phố X. Anh đã không chợp mắt một ngày một đêm, nhưng thần kinh vẫn luôn tỉnh táo. Tiếng chuông kích thích thần kinh của anh, anh vô thức nghe máy, vang lên lại là giọng nói tức giận của Cố Đình. Anh không để tâm nghe máy, suy nghĩ bị phân tán, thậm chí còn quên mất anh đang lái xe.
Tiếng còi inh ỏi kéo ý thức của anh về, anh phản xạ có điều kiện đánh tay lái sang trái, nhưng vẫn chậm một bước, sau khi thân xe chấn động, anh cũng rơi vào hôn mê.
Lúc nhận được điện thoại của Cố Thần, Hứa Vi đang trên xe taxi đến ga tàu siêu tốc. Cô nhận ra sự dò xét trong giọng nói của Cố Thần, chỉ có thể im lặng cười khổ. Nhìn những tòa nhà nhanh chóng lướt qua cửa sổ, Hứa Vi hơi hoang mang. Cô không biết bây giờ mình rời đi có đúng hay không, nhưng cô cần thời gian. Mặc kệ sự thật thế nào, cô đều phải xem xét lại mối quan hệ giữa cô và Cố Thần.
Từ lúc hiểu chuyện, cô chỉ tuỳ hứng xúc động một lần, chính là đồng ý kết hôn bí mật với Cố Thần. Không để bụng đúng sai, cứ tùy hứng một lần như vậy. Cơ hội tới, cô không muốn bỏ lỡ.
Hứa Vi hơi tự giễu, nhìn cô thì bình tĩnh, nhưng thật ra tâm loạn như ma. Nếu không, lúc ra khỏi nhà sẽ không quên lấy cáp sạc theo, điện thoại tự tắt nguồn, cô vẫn không phát hiện ra nó sắp hết pin. Nhưng cũng không cần trở về lấy, cô gửi cho Cố Thần một tin nhắn, nói rằng hai người cần tách nhau ra một khoảng thời gian để bình tĩnh lại. Cô tin tưởng anh sẽ không phản bội mình, chỉ là có một số việc cần phải giải quyết.
Cô thường xuyên nghĩ ngợi, Cố Thần đối xử với cô rất tốt, có phải chỉ vì cô là vợ anh không, anh làm mọi thứ đều vì trách nhiệm của một người chồng. Cho dù người ngồi ở vị trí này là ai, anh đều có thể làm như vậy. Lại hay nghĩ rằng, điều này cũng không quan trọng, anh đối xử đủ tốt với cô, thích hay không thích cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Nhưng khi vấn đề này xảy ra trong hiện thực, bày ra trước mắt cô, cô mới biết rằng mình tham lam. Người kia tốt như vậy, anh có thể cảm thấy cô tốt hay không? Cô tự ti. . .