Chương 5: Sơ Kiến.
Lúc trời tối, Hứa Vi cũng tan tầm về nhà. Vừa mở cửa còn chưa kịp bật đèn đã đá phải đồ gì đó. Nương theo ánh trăng chiếu qua cửa sổ, nhìn thấy một chiếc vali. Hứa Vi thở dài một hơi, vừa đá giày vừa mở đèn.
Một chiếc vali màu trắng, không cần đoán cũng biết là của ai. Hứa Vi bất đắc dĩ lắc đầu, kéo vali đến sát tường. Trong nhà không có tiếng động, Hứa Vi mở cửa phòng ngủ, quan sát bên trong, quả nhiên nhìn thấy một bóng người nằm trên giường, giày cũng chẳng cởi. Hứa Vi không bước vào, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Xế chiều hôm nay vừa gặp cô lấy chìa khóa, cô đã nhận thấy cô ấy rất mệt mỏi, cũng chẳng biết cả tháng nay đã chạy đến đâu lăn lộn nữa.
Hứa Vi thay quần áo, áng chừng những thứ vừa mua rồi đi vào bếp.
Sơ Kiến thích ăn cá, cô đã mua một con cá mè hoa, thực sự không thể ngờ được một cô gái tùy ý như cô ấy lại có đủ kiên nhẫn để ăn cá.
Làm xong cơm tối, Hứa Vi nhìn đồng hồ đã 8 giờ 30, cô ấy chưa dậy nên Hứa Vi đi gọi.
"Dậy ăn cơm nào!" Hứa Vi không hề khách sáo, trực tiếp kéo cô ấy dậy.
"Haizz!" Hàng lông mày của Lâm Sơ Kiến cau chặt, đôi môi hồng hào vểnh lên, vẻ mặt không tình nguyện.
"Cậu còn không dậy, tớ sẽ gọi điện cho chú Lâm đấy." Hứa Vi không hề áy náy khi bán đứng bạn bè, nói xong còn vươn tay lấy điện thoại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Đừng, đừng mà!" Lâm Sơ Kiến giấu điện thoại đi, chút buồn ngủ cuối cùng cũng biến mất, đến cả miệng còn không khép lại được: "Tớ dậy là được chứ gì? Đúng là không thắng nổi cậu!"
"Đi rửa mặt, rồi nhanh đến ăn cơm!" Hứa Vi đẩy cô ấy vào toilet rồi vào bếp bưng thức ăn lên.
"Woa!'' Lâm Sơ Kiến nhìn thấy một bàn đầy đồ ăn, vẻ mặt ai oán đã tan biến, đôi mắt sáng lấp lánh lên.
"Đúng là chỉ có bé Tiểu Vi tốt!" Lâm Sơ Kiến chạy tới ôm cổ Hứa Vi, hôn lên mặt cô một cái rõ to.
"Này, này!" Hứa Vi vừa 'này này' vừa đẩy cô ấy ra, Lâm Sơ Kiến tươi cười chạy đến chỗ ngồi đối diện, không chút khách sáo mà cầm đũa lên ăn cơm.
"Thật đúng là…!" Hứa Vi dở khóc dở cười, hơi ghét bỏ lau nước miếng cô ấy để lại.
"Tay nghề của Tiểu Vi vẫn ngon như trước!" Lâm Sơ Kiến vừa ăn vừa không quên khen ngợi. "Sau này ai cưới được bé Tiểu Vi của chúng ta đúng là phúc đức ba đời."
Nghe được những lời này, bàn tay cầm đũa của Hứa Vi hơi khựng lại. Lâm Sơ Kiến đưa mắt lên nhìn cô, đảo mắt một vòng, không biết lại nghĩ ra mưu ma chước quỷ gì.
"Thật đúng là cái ăn cũng không ngăn nổi cái miệng của cậu!" Dường như Hứa Vi hơi xấu hổ, giận hờn trách một câu.
"Ăn cơm, ăn cơm thôi, tớ đói chết mất..." Lâm Sơ Kiến vốn định nhắc đến người kia, nhưng suy nghĩ thì vẫn thôi.
"Mấy ngày nay cậu chạy đi đâu thế?" Thấy cô ấy ăn như hổ đói hùm vồ, khí chất tiểu thư nhà giàu cũng bay biến thì cô có chút buồn cười.
"Đến Paris." Lâm Sơ Kiến nhìn lướt qua bàn đồ ăn, vừa ăn vừa vội đáp: "Sau đó đến London, còn đến Melbourne, Newyork, từ Newyork đi máy bay sang Hongkong, rồi từ Hongkong về đây."
"Cậu cũng thật là…" Giọng điệu của Hứa Vi không biết là khen ngợi hay chê trách nữa.
"Cũng phải chịu thôi, ai bảo bọn họ bắt tớ kết hôn, còn ép tớ nữa, tớ sẽ khiến bọn họ mãi mãi không tìm được tớ!" Lâm Sơ Kiến bĩu môi, vẻ mặt khó chịu.
"Thật sự không hiểu nổi cậu..." Môi Hứa Vi cong lên, có ý trêu chọc: "Rõ ràng cũng rất thích Tần Thuật mà."
"Tớ thích là chuyện của tớ, nhưng sao người đó cứ bắt tớ kết hôn với anh ấy chứ?" Lâm Sơ Kiến liếc cô một cái: "Thôi bỏ đi, không nói nữa, ăn cơm thôi!"
Hứa Vi chỉ có thể tiếp tục bĩu môi, không nói nữa. Rõ ràng có thể dễ dàng ở cạnh người trong lòng, thế mà cô ấy còn làm như vậy, haizz!
Thấy thái độ của cô như thế, Lâm Sơ Kiến biết cô không hiểu. Nếu để Tần Thuật cưới được cô ấy dễ dàng như vậy, ngày sau anh ấy sẽ không biết quý trọng, không có khó khăn thì cô ấy sẽ tạo ra khó khăn, để sau này dù anh ấy có muốn bỏ rơi cô ấy thì cũng phải luyến tiếc. Hơn nữa chuyện của bé Tiểu Vi còn chưa giải quyết xong, bản thân lại yêu đương với Tần Thuật, khiến cô ấy không được thoải mái.
Ăn cơm xong, Lâm Sơ Kiến làm tổ trên sofa chơi điện thoại, còn Hứa Vi vào bếp rửa chén.
Cô và Lâm Sơ Kiến là bạn học thời đại học, Lâm Sơ Kiến là con nhà giàu chính hiệu. Lúc mới quen biết, Lâm Sơ Kiến có dáng vẻ của người đẹp lạnh lùng, khiến người ta khó lòng tiếp cận. Nhưng bởi vì Hứa Vi có tay nghề nấu ăn ngon, mới nắm được dạ dày khó tính của Lâm Sơ Kiến. Sau khi hai người thân thiết, Lâm Sơ Kiến vừa nhiệt tình vừa trượng nghĩa quả thực đã đảo ngược hình tượng trong lòng cô.
Xong hết mọi chuyện, đã hơn 10 giờ 30.
"Vào phòng khách ngủ đi." Hứa Vi vỗ võ Lâm Sơ Kiến đang cuộn người chơi điện thoại.
"Không chịu..." Lâm Sơ Kiến ném điện thoại sang kế bên rồi làm nũng: "Người ta đã lâu không gặp cậu, muốn ngủ với cậu."
"Haizz..." Cả người Hứa Vi run rẩy, nổi hết cả da gà.
"Chẳng phải cậu sợ bóng đêm sao?" Vừa nghe được giọng nói dịu dàng quái lạ: "Chị đây ở cùng bé, bé Tiểu Vi đừng sợ, nhá!"
Hứa Vi nhắm mắt lại, vẻ mặt không dám nhìn thẳng.
Cuối cùng, vẫn là Lâm Sơ Kiến quấn quít muốn ngủ cùng với Hứa Vi, nhưng buổi chiều cô đã ngủ no giấc, giờ lại chẳng thấy buồn ngủ.
"Sao cậu không ngủ?" Nửa đêm, bị động tác xoay người của cô đánh thức, Hứa Vi mơ hồ hỏi một cậu.
"Đêm nay có tiệc rượu, có muốn đi hay không." Giọng nói của Lâm Sơ Kiến rất nhỏ.
"Tiệc rượu gì thế?" Hứa Vi còn hơi hoang mang, tùy ý hỏi tiếp.
"Không có gì." Lâm Sơ Kiến không nói nữa, ném điện thoại đi, tới gần Hứa Vi rồi ôm lấy tay cô, thúc giục: "Ngủ đi, ngủ đi."
Thật sự quá mệt, Hứa Vi cũng không nghĩ nhiều, rất nhanh đã ngủ lại.
Sơ Kiến là bảo mẫu à?