Chuyện Tình Vịnh Cedar 4: Tìm Lại Lình Yêu

Tiếng chuông báo thức reo vang, Cecilia hé một mắt, nhìn chiếc đồng hồ báo thức đặt trên bàn cạnh đầu giường. Nó cho cô biết đã là sáu giờ và đã đến lúc phải dậy. Cô thầm than vãn. Không thể là sáu giờ được. Cô cảm giác như mình vừa mới ngủ. Hồi mang bầu Allison, cô cũng rơi vào tình trạng thèm ngủ triền miên thế này. Cô cảm thấy mình có thể ngủ nhiều ngày liên tiếp. Nhưng đến tận chiều Ian mới đi làm, vì thế cô là người duy nhất phải dậy sớm. Lúc Cecilia nhấc đầu ra khỏi gối, cảm giác buồn nôn ập đến. Cô rên rỉ nằm xuống và nhắm mắt lại, cầu cho giây phút này trôi qua, nhưng nó lại trở nên dữ dội hơn. Vội vàng đưa tay lên bịt miệng, cô lao thẳng vào nhà tắm vừa lúc kịp ộc sạch vào bồn cầu. Vẫn tiếp tục nôn, cô nhắm mắt lại, hi vọng cảm giác tồi tệ này nhanh chóng trôi qua.
Cô quờ tay với khăn rửa mặt đặt trên thành chậu.
“Để anh lấy cho”, Ian vò nhẹ chiếc khăn, vắt khô rồi đưa cho vợ. Cô chườm chiếc khăn mát lạnh lên mặt, thả lỏng người và cố mỉm cười. “Chào em”, Ian nhẹ nhàng nói.
“Chào anh”, Cecilia cố trả lời trong lúc lau sạch miệng.
“Hồi mang bầu Allison, em cũng mệt thế này à?”.
Cecilia gật đầu. Đó là lần đầu tiên anh quan tâm đến việc cô mang bầu. Họ không kết hôn trong suốt những tháng đầu Cecilia mang thai, và cô chẳng bao giờ kể cho Ian nỗi vất vả và mệt mỏi do cảm giác buồn nôn buổi sáng gây ra. Lúc họ lấy nhau, tình trạng ấy đã chấm dứt.
“Cũng tệ thế này sao?”.
Cô lại gật đầu. “Sáng nào cũng vậy. Cho tới tận tháng thứ ba”.
Ian ngồi xuống thành bồn tắm. “Anh có thể làm gì cho em không?”. Có vẻ như anh thấy mình có lỗi vì đã gây ra sự khó chịu này của vợ.
Cecilia tiến đến bên anh. “Hãy yêu em”, cô thì thầm.
Mối quan hệ của họ trở nên khá căng thẳng kể từ khi anh biết cô mang bầu, thậm chí ngay từ khi anh biết cô muốn có thai. Anh đang cố gắng để chấp nhận đứa bé này, nhưng anh xử sự với cô một cách thận trọng, như thể anh sợ chạm vào người cô vậy. “Anh yêu em mà”, Ian nói.
Cô quay đi, Ian vòng tay quanh người cô, cọ trán anh vào lưng cô. “Em chẳng bao giờ kể cho anh nghe, đúng không?”. Ian thầm thì.
“Em chẳng bao giờ nói với anh là hồi có mang Allison, sáng nào em cũng bị mệt ấy hả?”. Cecilia hỏi. “Có phải anh muốn nói thế không?”. Cô nắm chặt tay anh, đặt lòng bàn tay anh lên chiếc bụng phẳng lì của cô và giữ nguyên như thế. “Nếu anh biết, thì liệu có thay đổi được gì không?”.
“Sáng nào anh cũng thấy”, anh thì thầm. “Em lao vào đây và nôn ra mọi thứ”.
“Bác sĩ bảo em nên ăn bánh quy giòn ngay khi thức dậy”.
Ian mơn trớn cổ vợ, đặt môi lên đó thật lâu. “Vậy sao em không ăn?”.
“Không kịp. Mở mắt ra là em phải lao vào nhà vệ sinh ngay”.
“Họ không thể kê thuốc cho em à?”.
“Em sẽ chẳng bao giờ dùng bất cứ loại thuốc nào nữa”. Hồi mang thai Allison, cô đã dùng thuốc, mặc dù các bác sĩ nhắc đi nhắc lại rằng tình trạng dị tật tim bẩm sinh của Allison chẳng liên quan gì đến số thuốc mà cô uống hàng sáng nhằm ngăn chặn những cơn buồn nôn, nhưng Cecilia không tin vào điều đó. Dù thế nào, cô cũng sẽ không dùng bất cứ loại thuốc nào trong lần mang thai này. Ian thở dài, lòng vô cùng hối hận vì đã để Cecilia mang thai. Điều đó khiến trái tim cô tan nát, nhưng cô cố gắng kiềm chế để không thể hiện nỗi đau ấy cho Ian thấy.
Cô biết khi đứa bé chào đời, Ian sẽ yêu nó giống như tình yêu anh đã dành cho Allison. Anh không thể kiềm chế nổi tình yêu của mình với đứa con sắp ra đời. Cecilia sẽ kiên nhẫn chờ đến lúc đó.
“Hôm nay em ở nhà đi”, Ian nói.
“Và phí mất một ngày nghỉ ốm ư?”. Cecilia không thể làm thế.
Trong những tháng tới, cô sẽ cần đến những ngày nghỉ đó. Hơn thế, vài tiếng nữa Ian mới phải đi làm, cô hoàn toàn yên tâm vì vẫn có chồng bên cạnh. “Vậy em dành một ngày để đi chơi đi”.
“Tại sao?”. Cô quay sang đối diện với chồng.
“Vì anh không thể chịu được ý nghĩ em đi làm trong tình trạng mệt mỏi”. Anh không biết rằng gần như sáng nào cô cũng phải lái xe vào lề đường để nôn.
“Ngày nào đi làm em chẳng mệt”.
Và hôm nay cô vẫn sẽ mệt mỏi như những ngày trước. “Ông Cox tin tưởng em, và ngoài ra, chiều nay Allison sẽ đến”.
Ian không nói lên lời.
“Đó là con gái của ông Cox”, Cecilia nhắc anh nhớ.
“Anh biết rồi”.
“Cô bé ngoan lắm, bây giờ khi bố mẹ quay lại với nhau, thành tích học tập của cô bé ở trường rất tốt”.
Vai Ian nhướn lên và thở hắt ra. “Anh không biết gia đình nhà Cox có biết cô con gái của họ bắt em làm đến cùng khi em quyết định có con không?”.
Mặc dù rất khó chịu, nhưng Cecilia cũng bật cười và vuốt ve mái tóc dày của chồng. “Với trẻ con thì chẳng có gì dám chắc cả. Chúng lớn lên và trở thành thiếu niên. Khi con của chúng ta lớn lên, chúng ta sẽ biết”. Cô ngả về phía trước hôn lên đôi môi anh.
“Em rất tiếc, anh yêu, nhưng em phải chuẩn bị đi làm rồi”. Anh cằn nhằn rồi cũng quay về giường trong lúc cô thay quần áo.
Cecilia trang điểm rồi gói theo bữa trưa, mặc dù chỉ nhìn thấy thức ăn thôi đã khiến bụng cô nôn nao. Nhưng đến trưa, cô sẽ khoẻ và ăn ngon trở lại, nên cô cần bữa ăn đó.
Ian có vẻ buồn ngủ lúc cô rời khỏi nhà. Vừa lái xe vừa ăn bánh quy giòn, Cecilia đi được đến công ty mà không phải dừng gấp một đoạn nào. Đây thật sự là một tiến bộ. Và cô mong ngày nào mình cũng được như thế này. Theo bác sĩ của bệnh viện hải quân, ngày sinh con của Cecilia rơi vào tuần đầu tiên của tháng năm. Có thể là ngày mùng Năm tháng Năm. Allison ra đời vào tháng sáu. Cecilia đã sinh hạ cô bé trong một chiều hè rất đẹp, nhưng cái ngày đẹp trời ấy chẳng báo trước một niềm vui nào. Cô đơn là điều khủng khiếp mà Cecilia phải chịu đựng khi mang bầu Allison, và cảm giác ấy còn trở nên tồi tệ hơn sau khi con cô chào đời.
Cecilia cố không nghĩ đến lần mang thai đầu tiên. Lần này, mọi chuyện sẽ khác. Bởi Ian sẽ ở bên cô và con của họ sẽ được sinh ra khoẻ mạnh.
Ông Cox đã có mặt ở công ty lúc Cecilia đến nơi. Sau vài phút trò chuyện cởi mở như thường lệ, cô vào bàn và lập tức bắt tay vào công việc. Thường thì đến chín giờ là cơn buồn nôn gần như tan biến. Giờ làm việc đầu tiên của buổi sáng tệ hại nhất, thậm chí có một vài buổi chiều khi về đến nhà, cô cảm thấy phát ốm. Giờ làm việc tiếp theo thường ít căng thẳng hơn giờ thứ nhất.
Buổi trưa, Mary Lou, nhân viên lễ tân bước vào văn phòng của Cecilia. “Chị có khách”, cô ta thông báo.
“Tôi à?”. Thật bất ngờ. “Ai thế”.
Mary Lou cười tươi rói. “Sao chị không ra mà xem?”.
Cecilia bước ra cửa và đứng đó là Ian với một bó hoa nhỏ trên tay. “Anh Ian!”, cô kêu lên. “Anh đang làm gì ở đây vậy?”.
“Anh nghĩ chúng ta sẽ đi ăn trưa, được chứ?.”
“Tất nhiên là được. Chiều nay anh được nghỉ à?”
“Anh phải làm, nhưng vẫn còn thời gian để đưa vợ anh đi ăn mà”.
Cecilia vô cùng bất ngờ và vui mừng khi chồng mình lại đến đây. Cô hạnh phúc nghĩ đến việc họ sẽ cùng dùng đổ ăn trưa mà lúc sáng cô đã mang theo. Họ ăn xăng-uých và uống nước ở quán Potbeny Deli, rồi đi bộ tới công viên, tại đó họ chọn một chiếc bàn ngoài trời nằm ở chỗ khuất.
“Anh có một thứ tặng em”, anh nói trong lúc cô bày đổ ăn ra. Ian thò tay vào túi lôi ra một sợi dây có cây thánh giá bằng vàng. “Anh muốn em đeo cái này, được chứ?”.
Cecilia rất bất ngờ. “Anh Ian, đẹp quá. Cảm ơn anh”.
Anh bước tới chỗ Cecilia đang ngồi và đeo sợi dây vào cổ cô, rồi anh cài móc lại.
“Hôm nay không phải là ngày kỉ niệm của chúng ta đấy chứ?”, cô đùa.
“Không”.
“Anh tặng em món quà này có vì lí do đặc biệt nào không?”.
Ian nhún vai, cố giấu nụ cười nhưng không thành công. Anh ngồi xuống chiếc ghế dài và mở túi đựng bánh sừng bò phết kem bơ. “Em sắp sinh cho anh một đứa con. Như thế chưa đủ sao?”.
Những giọt lệ hạnh phúc long lanh trong mắt Cecilia. Vì có thai nên cô rất dễ xúc động; ngay cả những cử chỉ nhỏ nhặt nhất cũng khiến cô không cầm được nước mắt. Chuyện này quả là một chuyển biến đáng mừng trong mối quan hệ căng thẳng giữa họ vài tháng qua. Món quà của anh, những gì anh biết về lần mang thai của cô là điều quan trọng nhất mà họ đã cùng nhau chia sẻ gần đây. Cô quệt tay lên mặt, chớp mắt thật nhanh.
“Em đang khóc đấy à?”. Ian có vẻ ngạc nhiên. “Anh tưởng em sẽ vui.”
“Em vui chứ”.
“Vậy tại sao em lại khóc?”.
Cecilia bật cười, cười như nắc nẻ. Cô vừa khóc vừa cười và nói trong tiếng nấc sung sướng. “Vì em sắp có con, thật ngớ ngẩn phải không”.
“Ồ”, Ian cắn một miếng xăng-uých.
“Và vì em yêu chồng em nữa”.
Anh cười toet toét. “Anh cũng rất yêu vợ và con mình”. Cecilia càng khóc to hơn. “Em yêu, đừng khóc nữa mà”.
“Chỉ là vì em sợ anh không yêu em. Ý em là em sợ anh không yêu mẹ con em”. Cô nức nở, nấc thành từng tiếng rồi nắm chặt lấy cây thánh giá nhỏ. “Lần này mọi chuyện sẽ ổn, anh Ian ạ”.
Nụ cười của anh dần biến mất. “Anh đang cố tin như thế.”
“Em biết anh sẽ tin. Em sẽ làm mọi điều có thể, em cảm thấy mọi chuyện sẽ ổn cả thôi, nhưng chúng ta chưa thể nói trước điều gì được”. Họ nhìn nhau, cả hai đều rất hiểu điều đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui