Chuyện Tình Vịnh Cedar 4: Tìm Lại Tình Yêu

Grace Sherman vừa chờ đợi vừa lo sợ về cuộc đấu giá Chó và Những người đàn ông độc thân. Sự kiện gây quỹ này vốn là ý tưởng của chị cùng Mary. Grace muốn nó sẽ thành công, nhưng chị cũng biết rằng mình chẳng thể vui vẻ nổi trong khi người đàn ông mà mình yêu đang ở khoang đấu giá. Bản thân chị không thể tham gia cuộc đấu giá vì không đủ tiền và cũng vì chị biết anh đang nghĩ thế nào về mình. Một người phụ nữ nào đó sẽ trả giá cho Cliff và anh sẽ tay trong tay đi cùng cô nàng đó.

Vào buổi tối mùng Mười tháng Bảy, bãi đỗ xe của nhà hàng Hải Đăng chật cứng. Phụ nữ xếp hàng bên ngoài cửa. Grace biết rằng họ đến đây chẳng phải vì chuyện ăn uống như mọi ngày. Đúng thế, tất cả phụ nữ ở đây đều đang nóng lòng muốn giành được chỗ ngồi tốt nhất trong nhà hàng để nhìn cận cảnh những chú chó, đặc biệt là những anh chàng độc thân. Mặc dù cuộc đấu giá chưa bắt đầu, nhưng ai cũng hiểu rằng nó sẽ thành công tuyệt đối.

“Sự kiện này rất tuyệt”, Mary Sanchez nói. Cô đang đứng với Margaret White ở cửa nhà hàng. Ngay khi mở cửa, họ sẽ thu những tâm vé đã bán ra. Đám phụ nữ chờ chỗ đang chen lấn bên ngoài, nhòm qua cửa sổ, tán gẫu, nói nói cười cười. Không khí thật vui vẻ và đầy khí thế.

“Tất cả mọi người đang kéo hết đến đây”, Margaret hét lên với Janet vì tiếng ồn ào và tiếng cười ở bên ngoài. Janet sắp xếp để những người thu ngân ngồi ở phía sau nhà hàng, gần khu vực quầy bar.

“Có việc gì cho tôi không?”. Grace hỏi. Chị đến để giúp mọi người trước khi buổi đấu giá bắt đầu. Chị đã hoàn thành phần việc chính của mình từ vài tuần trước đó.

“Ừ, Grace đây rồi”, Janet nghiêm trang nói. “Tôi muốn chị tham gia vào sự kiện này. Chị đã hoạt động tích cực và Ủy ban đánh giá rất cao những nỗ lực của chị”.

“Tôi rất hân hạnh”. Grace không mấy thích thú buổi tối hôm nay, nhưng chị vẫn tham gia. Chị hy vọng rằng người phụ nữ giành được Cliff sẽ nhận ra được anh là người đàn ông tuyệt vời đến thế nào.

Janet, Giám đốc của Ủy ban bảo vệ động vật bước lại chỗ phòng giải lao của nhà hàng và ra hiệu mở cửa. Đám đông bắt đầu xô vào và Grace ngạc nhiên khi thấy trong số đó có cả một số cô gái trẻ chưa chồng ở vịnh Cedar. Chị cứ tưởng hầu hết phụ nữ đến đây đều ở thị trấn này, nhưng Grace nhận ra rằng phụ nữ ở các thị trấn xung quanh cũng có mặt để tham dự buổi đấu giá. Mọi người, cả phụ nữ già và trẻ, cả nam giới tràn vào nhà hàng, họ chiếm ghế và vây quanh những cái bàn để giành nhau chỗ ngồi.

May mắn làm sao Grace lại giữ được một bàn cho các bạn của mình. Chỉ vài phút sau khi cửa mở, Olivia và Jack đã xuất hiện, theo sau đó là Charlotte và Ben. Grace đã khuyến khích các con gái tham gia sự kiện này nhưng cả Maryellen và Kelly đã quyết định sẽ dành cả buổi tối ở nhà với gia đình của mình. Grace không trách các con vì điều đó.

“Cậu có thể tin là lại đông thế này không?”, Grace nhìn quanh và bình luận với Olivia. Xung quanh quá ồn ào để có thể nói chuyện với nhau. Không khí thật vui vẻ và náo nhiệt. Grace đang hình dung ra cảnh tượng ở khu vực chờ, nơi những người đàn ông độc thân đã tập họp sẵn ở đó. Chị lặng lẽ lướt qua danh sách những người đàn ông độc thân, có mười lăm người tất cả. Kết hợp từng người với những con chó sao cho thành một cặp là nhiệm vụ khá phức tạp và việc này do Janet Web đảm nhiệm. Grace không biết Janet sẽ chọn giống chó gì để ghép với Cliff. Chị đoán có lẽ là một loại chó chăn cừu. Cao to, gọn gàng và ưa nhìn giống Cliff.

Sân khấu lúc này là một sàn biểu diễn rộng chiếm tới phân nửa nhà hàng, dọc theo đó là hai dãy bàn ghế. Những người đàn ông độc thân sẽ bước ra sân khấu cùng với một chú chó của mình. Người chiến thắng sẽ giành được chú chó, hoặc anh chàng độc thân đó, hoặc cả hai. Grace đọc qua những quy định trong chương trình và hy vọng ý tưởng mới mẻ này sẽ huy động được số quỹ lớn cho Ủy ban.

“Nếu anh mà là một trong số những gã đàn ông kia, anh cá là anh sẽ mang về số tiền nhiều nhất”, Jack nhăn nhở đầy huênh hoang. Mọi người phá lên cười trước câu pha trò của Jack. Anh nói tiếp. “Tiếc quá Olivia lại giành được mình đầu tiên”.

Olivia nhíu mày nhìn lên. “Tiếc à? Có phải là lời kêu ca không đấy hả ông Griffin?”.

Vẻ giễu cợt biến mất khỏi ánh mắt của Jack và thay vào đó là một nụ cười dễ chịu. “Không hề. Ý anh là tiếc cho những quý cô khác”. Anh lắc đầu trước cái lườm của vợ. “Tuy nhiên, nói một cách nghiêm túc, anh nghĩ anh đã giành được người vợ xứng đáng”.

“Em không biết nữa”. Olivia tựa đầu vào chồng và Jack choàng tay trên vai chị. Hai người lãng mạn tới mức Grace phải quay đi chỗ khác để khỏi tủi thân. Bây giờ, chị không còn cảm thấy cô đơn hay trống trải nhiều như trước và cũng đã thôi chỉ trích bản thân mình. Có câu nói rằng: cuộc sống vẫn luôn tiếp diễn, cớ sao chị lại không như vậy cho nhẹ nhàng nhỉ?

“Em thấy Stanley trong danh sách những người độc thân”, Charlotte không tán đồng. Bà chỉ cho Ben Rhodes thấy tên của con rể cũ. “Trong khi đó Stanley có còn sống ở vịnh Cedar nữa đâu”.

Grace lẩm bẩm, “Nhưng Stan nói với cháu là muốn đóng góp một phần cho hoạt động từ thiện này”.

“Cháu có nói với anh ta rằng từ thiện phải bắt đầu từ nhà mình không?.”

“Mẹ!”. Olivia nhẹ nhàng nhắc nhở Charlotte, nhưng bà giận dữ. “Mẹ chỉ mong rằng cái tôi của anh ta sẽ bị thất bại thảm hại, dù chỉ một lần”. Theo Grace, đã quá muộn rồi. Stan tình nguyện tham gia với suy nghĩ rằng phụ nữ sẽ tranh nhau trả giá để được hẹn hò với anh ta.

“Không biết Janet ghép con chó nào với Stan nhỉ”. Grace cúi sát xuống Olivia và thì thào khi người phục vụ bắt đầu mang món sa-lát tới. “Ý cậu là cậu không biết ấy à?”.

Grace lắc đau. “Chừng nào gặp gỡ và tiếp xúc với những người độc thân, Janet mới quyết định”.

“Có vẻ hấp dẫn đấy”.

Chẳng bao lâu mọi người đã yên vị. Món chính nhanh chóng được phục vụ nhờ có Justine chỉ đạo trong bếp. Janet bước ra chỗ dãy ghế vòng đặt ở một bên sân khấu và xem xét lại thể lệ. Sau đó, chị giới thiệu người điều khiển cuộc bán đấu giá. Barry Stokes bước lên phía trước. Barry chào đón mọi người bằng một nụ cười và đùa cợt vài câu về những anh chàng độc thân. Ông cố gắng khuấy động khán giả để tạo bầu không khí vui vẻ và thỉnh thoảng lại nhắc nhở mọi người về tầm quan trọng của việc bảo vệ động vật trong cộng đồng. Ông thông báo rằng giá cuối cùng sẽ chỉ là người hoặc chó. Nếu người đấu giá muốn có cả chó và anh chàng độc thân, mức giá sẽ tăng lên gâp đôi. Nếu người đấu giá chỉ muốn có hoặc con chó, hoặc anh chàng độc thân, thì sẽ phải đấu giá lại. Phần cuối của đoạn giới thiệu, ông nói rằng những chú chó thật tuyệt vời. Và những anh chàng độc thân cũng vậy. Cả đám đông gào lên hưởng ứng. Người đàn ông độc thân đầu tiên được giới thiệu là Bruce Peyton. Grace biết Bruce thông qua thư viện nơi chị làm. Người đàn ông góa vợ này thường đến cùng cô con gái của anh. Grace nhớ lại vợ anh, Stephanie và chị hiểu rằng người cha trẻ tuổi này vẫn còn đau buồn vì cái chết của cô vợ yêu dấu.

Đi kèm với Bruce là một chú chó săn. Qua cách Bruce nhìn quanh phòng, Grace có thể đoán được là anh rất hồi hộp. Sự xuất hiện trên sân khấu của các anh chàng độc thân hoàn toàn là lựa chọn ngẫu nhiên và chị cảm thấy không may cho Bruce khi tên anh bị đẩy lên đầu tiên.

Tiếng xì xầm vang lên đây đó khi Bruce bước xuống đường dẫn với chú chó săn bên cạnh. Rõ ràng là anh muốn bước nhanh, nhưng anh không thể vì chú chó sợ người nên không muốn bước theo.

Giá đưa ra đầu tiên là từ một người phụ nữ làm việc ở tiệm làm móng. Ngay lập tức một người phụ nữ làm ở cửa hàng dược địa phương trả cao hơn. Hai người cứ trả tới trả lui cho tới phút chót. Bruce và chú chó sắp sửa được ở mức giá hai trăm ba mươi lăm đô la thì tất cả đều choáng người khi Lois Habbersmith, người làm cùng với Maryellen ở phòng triển lãm tranh xướng mức giá ngất ngưởng. “Ba trăm năm mươi đôla?”.

Hai người phụ nữ đang trả gỉa kia sững người nhìn nhau, họ lắc đầu rồi ngồi xuống.

“Ba trăm năm mươi đôla, lần thứ nhất, lần thứ hai”. Barry ngừng lại và chỉ búa vào phía người phụ nữ làm việc ở sa-lông. “Cô có định bỏ cuộc sớm như vậy không? Chỉ riêng con chó cũng có giá đó rồi”.

Hai người phụ nữ đó lại lắc đầu.

“Bán”.

“Bây giờ cô muốn Bruce hay chú chó?.”

“Cả hai”.

“Mỗi bên là ba trăm năm mươi đôla. Vậy tổng cộng sẽ là bẩy trăm đôla”, Barry nhắc nhở.

“Vâng”, Lois hân hoan rút séc ra và loay hoay giữa mấy cái ghế để tìm đường đi về cuối phòng.

Barry nén cười. “Cô đã có gia đình, cô Lois ạ. Don sẽ nghĩ gì khi cô mang về nhà một con chó và một người đàn ông độc thân?”.

Vài tiêng cười vang lên cùng với lời nói đùa khoái trá. “Don đồng ý”. Lois vẫy tay phủ nhận lời nhận xét của Barry.

“Don và tôi đã quyết định sẽ kiếm một con chó. Và tôi hứa với anh ấy rằng nếu tôi đấu giá được ai, người đó phải cao tới mức với được cửa số tầng hai nhà tôi lúc trèo lên thang. Tôi cần người lau cửa sổ và Bruce có vẻ đủ chiều cao cũng như tuổi trẻ để không kêu ca phàn nàn gì”.

“Nói cách khác, đủ mua người đàn ông này để giải phóng Don khỏi việc lau bên ngoài cửa sổ chứ gì?”.

“Đúng vậy. Đã ba năm rồi chúng tôi chưa hề lau những cánh cửa đó. Don bảo tôi tham gia phiên đấu giá này và tôi đã làm thế”.

“Cô ấy muốn tôi lau cửa sổ nhà cô ấy?”. Bruce Peyton hỏi với vẻ thất vọng rõ rệt. “Này, như vậy có hợp lý không?”.

“Chắc chắn là có rối”. Barry gật đầu cười. “Anh tình nguyện làm việc này và cô ấy trả tiền để mua anh mà”.

Bruce có vẻ không vui trước kết cục này. Anh ném một cái nhìn không mấy dễ chịu về phía Barry rồi bước xuống khỏi sân khấu. Tiếng ồn ào biến mất khi tên người được đưa ra đấu giá thứ hai vang lên Cal Washburn, người huấn luyện ngựa mà Grace đã gặp ở trại ngựa của Cliff. Anh chàng được ghép với một chú chó chăn cừu Úc đốm đen và xám. Grace lại nghĩ rằng đây là một cặp rất đẹp. Cal là một người đàn ông trầm lặng, cậu ta rất có tài trong nghề huấn luyện ngựa. Tiếng thì thào trong phòng im bặt, cho thấy rõ ràng Cal là người đàn ông được nhiều người quan tâm.

Từ vị trí của mình, Grace có thể nhận thấy rằng chú chó đang run bần bật và có vẻ còn căng thẳng hơn cả Cal. Nhưng khi cậu ta cúi xuống và thì thầm gì đó vào tai nó, ngay lập tức nó bình tĩnh trở lại. Grace ngạc nhiên theo dõi cặp này. Cuộc đấu giá rất nhanh và căng thẳng với sự cạnh tranh gay gắt giữa các cô gái làm việc ở tiệm sửa móng và - người mạnh nhất trong tất cả - Corrie McAfee. Cuốií cùng Corrie thắng.

“Cô muốn con chó hay anh chàng độc thân?”. Barry hỏi. Corrie đứng dậy trong khi Roy vẫn ngồi với vợ chồng nhà Beldon. “Tôi muốn cả hai”.

“Có phải bà vừa ngồi cạnh chồng bà không?”. Barry vờ sốc. “Điều gì sẽ xảy ra khi những người phụ nữ đã có chồng bước đi cùng với những anh chàng độc thân một cách hợp pháp chỉ vì họ muốn lau cửa sổ nhà mình nhỉ?”. Corrie cười. “Ông hiểu sai hết rồi. Con chó dành cho con trai tôi, còn anh chàng độc thân này được dành cho con gái tôi”.

Tiếng cổ vũ vang dội sau lưng Corrie khi dù bước tới bên quầy thu ngân với cuốn sổ séc trong tay.

Người đàn ông độc thân thứ ba là Stan Lockhart, cặp đôi với một chú chó xù trắng rất khỏe. Stan có vẻ rất tự tin trên sân khấu chứ không như hai người đàn ông trước đó. Rõ ràng là anh ta đã luyện tập để biểu diễn trước đám đông. Anh tạo ấn tượng mạnh cho công chúng về một người mẫu với một tay đút trong túi quần. Rõ ràng Stan đang hy vọng được trả giá cao hơn những người đàn ông khác. Khi người chiến thắng, một phụ nữ tóc vàng, lựa chọn con chó chứ không phải Stan, anh ta thất vọng ra mặt. Lượt đấu giá kết thúc và Stan giành được ít tiền hơn con chó.

Grace huých tay Olivia, chị không biết phải phản ứng thế nào về việc này; chị vừa sốc, vừa bối rối, lại vừa buồn cười. Trước sự ngạc nhiên của mọi người, người giành được Stan lại là Bess Ferryman, bà bạn thân của Charlotte. Bà đứng dậy, hãnh diện với chiến thắng của mình.

“Đừng có nói với tôi là bà cũng đã có gia đình đấy”. Người điều hành phiên đấu giá nói đùa.

“Không đâu, và tôi không hề mua anh ta để lau cửa sổ. Trong đầu tôi đang nghĩ đến một buổi hẹn hò nóng bỏng”.

“Rất mừng cho bà”, Barry hưởng ứng.

“Anh ta sẽ mời tôi bữa tối. Sau đó cả hai sẽ đến sàn nhảy”. Bess ung dung bước đến quầy thu ngân. Sau một thoáng do dự, Stan vẫn phải rời khỏi sân khấu theo nghĩa vụ.

“Điều này không thể xảy ra với một người đàn ông đẹp trai như anh được”, Jack thì thầm với Olivia.

“Tôi cá là còn lâu anh ta mới xuất hiện trở lại ở đây”. Một ai đó nói. Grace đang tán gẫu với Olivia và Charlotte thì tên của người đàn ông tiếp theo được xướng lên.

“Cliff Harding”.

Đây là khoảnh khắc mà Crace sợ hãi nhất trong đêm nay. Để chứng tỏ rằng mình không bị xúc động, chị cố nở một nụ cười trên mặt và nhìn thẳng về phía trước, hy vọng rằng chẳng ai đoán được lòng mình đang cuộn sóng. Cliff được kết hợp với một nàng chó tha mồi lông vàng đáng yêu. Khi anh bước lên sân khấu, đám đông hò reo cổ vũ. Từ lâu, Grace đã đoán ràng anh sẽ là nhân vật chính của sự kiện này, và chị đã đúng.

Gần như ngay lập tức, Margaret White nhảy vào cuộc đấu giá. Vài giây sau, người phụ nữ làm việc cho John L. Scott Realty đã vượt lên năm mươi đôla so với mức giá hai trăm đôla của Margaret.

“Thế còn cậu thì sao?”. Olivia huých tay hỏi Grace. “Tớ không thể”.

“Tại sao không?”. Olivia cảo giọng hỏi. Grace quá phức tạp. Tuy nhiên, bây giờ không phải là lúc để nói với Grace điều đó. Vì vậy Olivia chỉ biết lắc đầu. “Grace, cậu không thể chỉ ngồi mà chờ một cô nàng nào đó mang Cliff đi mất. Cậu phải trả giá đi”.

Grace cũng cảm thấy như vậy, nhưng chị không thể làm gì được. Trong khi Margaret và người phụ nữ kia tiếp tục đua nhau trả cao hơn năm mươi đôla mỗi lần ra giá, Grace cắn lưỡi. Tim chị đập loạn xạ và miệng khô khốc vì những cảm xúc lẫn lộn đang dâng lên sau hai năm vừa qua của cuộc đời mình. Cuối cùng, Grace không thể chịu đựng nổi thêm một giây nào nữa. Chị quyết định sẽ tham gia đấu giá!

“Năm trăm đôla, lần một, lần hai...”.

“Bảy trăm đôla”, Grace bỗng hét to và nhảy lên. Chị hy vọng rằng Ủy ban bảo vệ động vật sẽ đồng ý chấp nhận cho chị trả bằng tiền mặt vì chị không có số tiền như thế trong tài khoản. Bảy trăm đôla cũng có thể vượt quá cả số tiền tối đa có trong thẻ tín dụng của Grace. Chị không thể trả cao hơn một xu nữa. Một thoáng im lặng ngỡ ngàng. “Bảy trăm đôla. Có ai trả bảy trăm năm mươi đôla không nhỉ?”.

Grace không dám nhìn về phía Cliff.

“Bảy trăm năm mươi đôla”, Margaret White nói với giọng run rẩy như thể số tiền này là quá cao so với dự định của mình.

“Trả tám trăm đi”, Olivia kéo tay áo Grace khuyến khích.

Grace ngồi xuống. “Không... Mình không nên trả giá như thế. Bảy trăm đôla mình còn chẳng có, nói gì đên tám trăm”.

“Bảy trăm năm mươi đôla, lần một, lần hai, tiếp tục...”.

“Tám trăm đôla”, Olivia hét lên khiến Grace giật cả mình. Barry chỉ cái búa về phía Margaret White và chị ta lắc đầu.

“Bán với giá tám trăm đô-la”. Ông đập cái búa tuyên bố.

Barry Stock nheo mắt nhìn xuống dưới khán giả. Ông đặt cả hai tay lên bục và dướn người lên phía trước. “Có phải cô không, Thẩm phán Lockhart?”. Ông nôn nóng muốn biết câu trả lời. “Lần trước tôi nghe nói cô và Jack Griffin đã kết hôn. Còn bây giờ, đừng có bảo tôi là giữa hai người có chuyện gì đấy?.”

“Không hề”, Olivia nói với lên. “Tôi muốn có Cliff và cả con chó. Con chó dành cho Justine, con gái tôi, còn anh chàng độc thân này là một món quà sinh nhật dành tặng Grace Sherman, người bạn thân nhất của tôi.”

“Tớ không thể để cậu làm thế”, Grace thì thào năn nỉ.

“Cậu có thể, và tớ sẽ làm thế”, Olivia buột miệng. “Bên cạnh đó, Maryellen và Kelly đều ủng hộ”. Cô mỉm cười. “Tớ đã dự tính là sẽ trả giá cho Cliff nếu cậu không chịu tham gia - hoặc nếu cậu bỏ cuộc. Dù sao mình cũng phải trả giá để có con chó.”

“Justine đã gặp nó và rất thích nó”.

“Maryellen và Kelly ủng hộ việc này ư?.”

“Tôi cũng vậy”, Charlotte cúi qua bàn thì thầm.

“Tớ làm thế vì Cliff cũng như vì cậu. Theo tớ, hai người cùng thuộc về nhau”.

Lúc đó, Grace mới nhìn về phía Cliff. Mặc dù anh ở rất gần nhưng chị vẫn không thể nào đánh giá được phản ứng rủa anh. Chị chỉ có thể mong rằng anh cũng đồng ý giống như các con của mình, như Olivia và bà Charlotte.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui